Lạc Hiểu Nhã thật sự bị Long Thiếu Ly đánh bại, khi nghe nói khẩu súng kia là súng đồ chơi mô phỏng, nỗi đau trong tim cô vừa rồi mới có thể lặng lẽ trôi đi. Cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm vì ít nhất, Long Thiếu Ly không phải thực sự muốn bắt cô làm con tin.
“Cha, để cho con sờ thử.” Tiểu Kỳ tò mò muốn mượn khẩu súng kia nhìn thật kỹ, đây là bản tính của trẻ con, những thứ chưa nhìn thấy nhất định phải biết một cách rõ ràng.
“Đây, cho con.” Anh thuận tay đưa khẩu súng lục đó cho Lạc Tử Kỳ. Trong một năm này, anh làm thế nào cũng không thể buông tay Lạc Hiểu Nhã và Lạc Tử Kỳ được, bất kể Vũ Văn Phong là ai đi nữa, anh cũng sẽ không từ bỏ. Vì Vân Tâm, một năm này, anh nhất định phải vượt qua được.
Có đôi khi cố chấp của một người là chuyện không ai có thể thay đổi được cả. Lúc này Long Thiếu Ly chính là rơi vào loại tình huống này. “Hiểu Nhã, vừa rồi thật xin lỗi, tôi không cố ý.” Anh rất chân thành nói xin lỗi, đàn ông có lúc phải co được duỗi được, bởi vì trái tim của người phụ nữ này cũng không phải nằm trên người anh. Vì vậy, cuộc cá cược giữa anh và Bùi Thiệu Hằng ai thắng ai thua còn chưa biết được, nhưng anh tin chắc rằng, trong vòng một năm có thể khiến Lạc Hiểu Nhã chủ động leo lên giường của anh. Phụ nữ chỉ là công cụ để làm ấm giường đàn ông mà thôi, ngoại trừ Vân Tâm ra, không có ngoại lệ nào khác.
Hai tay của Lạc Hiểu Nhã vô thức vò vạt áo, cô còn có thể nói gì được chứ. Người đàn ông trước mặt cô đôi lúc giống như một đứa trẻ to xác nghịch ngợm, đôi lúc lại rất đàn ông, làm cô không có cách nào xử trí theo lẽ thường được, cũng không biết phải dùng thủ đoạn đặc biệt nào mới có thể đối phó với anh.
Nhắm mắt lại, thế giới đen tối trong thế giới của cô chỉ càng thêm tối tăm hơn.
Đây là một trò chơi, nhưng cô lại không biết quy tắc của nó. Chỉ có thể bất lực bước qua bóng tối vô tận ấy, tiến đến nguồn sáng ở đầu bên kia.
Nhưng mà nó lại cách cô xa như vậy.
Phong, thật xin lỗi.
Về đến biệt thự, chăn vừa đặt chân xuống sàn nhà, thậm chí còn chưa kịp đứng vững, Long Thiếu Ly đã nói: “Tiểu Kỳ, con đi ngủ với má Ngô đi, cha phải đi gọi điện thoại đã, tí nữa sẽ sang gặp con.” Liên quan đến thân phận của Vũ Văn Phong, tất cả đều là do anh suy đoán mà chưa chứng thực. Vì vậy bây giờ anh phải đi gọi cho A Thái để xác nhận xem suy đoán của mình có chính xác hay không.
Long Thiếu Ly không tin với thực lực của Vũ Văn Phong lại không thể tìm được người chữa khỏi mắt cho Lạc Hiểu Nhã. Anh không tin điều đó nên cũng nghi ngờ việc anh suy đoán Vũ Văn Phong chính là Thái tử của Đế Quốc Đen có bao nhiêu sự thật trong này?
Gọi một cuộc điện thoại, Long Thiếu Ly châm một điếu thuốc, lẳng lặng ngồi dựa trên sô pha, phả khói mù mịt. Nếu không có được câu trả lời, anh không thể nào ngủ được.
Trong lòng của Lạc Hiểu Nhã vẫn luôn buồn rầu, trong đầu cô không ngừng lặp đi lặp lại câu nói kia: “Phong, thật xin lỗi”.
Cô thực sự có lỗi với Vũ Văn Phong.
Sau khi tắm xong, cô làm thế nào cũng không thể ngủ được. Trong lòng cô vẫn là hình dáng mơ hồ đó, cô không biết Vũ Văn Phong trông như thế nào, nhưng cô vẫn biết được hình dáng cơ thể của anh, anh mập hay gầy, chỉ cần một cái ôm nhẹ nhàng, cô có thể cảm nhận được rõ ràng.
Đột nhiên có chút hoảng hốt, sao cô lại ở biệt thự của Long Thiếu Ly mà lại có thể nhớ đến Vũ Văn Phong được chứ, không được, cô không được nghĩ tới nữa. Vì không thể ngủ được nên cô mặc một bộ đồ ngủ bảo thủ, lặng lẽ đi chân trần bước vào phòng Tiểu Kỳ. Cậu đã ngủ rồi, trong căn phòng tràn ngập tiếng hít thở nhàn nhạt của cậu. Hiểu Nhã mò mẫm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Kỳ, sau đó thỏa mãn cầm nó trong lòng bàn tay mình. Cứ như vậy nằm xuống đếm hơi thở ổn định của cậu, mà âm thanh ấy lại giống như một khúc hát ru vậy, làm cho cô thật sự chìm vào giấc ngủ lúc nào không hề hay biết.
“Thưa Long thiếu, đúng vậy, Vũ Văn Phong của Phòng khám Phong Nhã đúng là Thái tử của Đế Quốc Đen.” Điều A Thái nói giống như một quả bom đang nổ bùng bên tai Long Thiếu Ly vậy. Long Thiếu Ly vẫn không thể tin được.
Anh ta rõ ràng có thể hô mưa gọi gió dưới vị trí người kế vị của mình, nhưng anh ta lại lựa chọn lặng lẽ ở bên cạnh Lạc Hiểu Nhã bảo vệ cô. Mà đôi mắt của Lạc Hiểu Nhã…
Càng nghĩ về điều này, trong lòng anh càng cảm thấy kỳ lạ. Nếu anh nhớ không lầm, chuyện quan trọng nhất mà Vũ Văn Phong muốn làm dường như chính là cố gắng để Lạc Hiểu Nhã có thể nhìn thấy được.
Hít thêm vài hơi thuốc, làm thế nào cũng không thể nghĩ ra được. Long Thiếu Ly cất điện thoại, ba bước nhập thành hai đi nhanh lên cầu thang. Anh đột nhiên muốn nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã, có lẽ từ trên người cô có thể nhìn ra được tâm tư của Vũ Văn Phong.
Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nắm cửa, từ từ xoay chuyển. Cửa bên trong không khóa trái, không sai, cho dù Lạc Hiểu Nhã có khóa lại thì đây cũng là biệt thự của anh, anh muốn vào phòng của cô là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cửa chậm rãi được đẩy ra, một mùi hoa nhài thoang thoảng bay đến, giống như hương thơm mát mẻ vẫn luôn ở trên người của cô gái thuần khiết đó vậy, nhưng cô lại hoàn toàn khác với Vân Tâm. Cô so với Vân Tâm, chắc chắn không hề giống nhau, ít nhất ở trong lòng anh chính là như vậy.
Nhưng ngay sau đó, Long Thiếu Ly lại ngẩn ra, ở trong phòng ngủ rộng lớn này không hề có một bóng người.
Bước chân thật nhanh vào phòng tắm, trên sàn ẩm ướt vẫn còn đọng lại hơi nước, điều này chứng tỏ đã có người tắm ở đây không lâu, nhưng nơi này, lại không có Lạc Hiểu Nhã.
Một lần nữa quay trở lại phòng, anh mới phát hiện ra cánh cửa ban công hơi hé mở. Ánh trăng yếu ớt đang tràn vào theo khe cửa, nhưng cũng bị nhấn chìm trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng ngủ này.
Long Thiếu Ly không cho rằng cửa ban công là do Lạc Hiểu Nhã mở ra, tay anh chạm vào tay nắm cửa, trên đó thậm chí còn có hơi ấm, tựa như vừa bị một người nào đó cầm lấy vậy.
“Ai?” Ngay khi anh khẽ quát lên thì người đầu tiên xẹt qua trong đầu anh lại chính là Vũ Văn Phong.
Trong đêm đen tối tăm, một làn gió mùa hạ khẽ vờn qua, nhẹ nhàng làm phất bay sợi tóc của anh. Long Thiếu Ly cảnh giác nhìn bốn phía, lại thấy cánh cửa trên ban công phòng Tiểu Kỳ đang được lặng lẽ khép lại.
Không ổn, có một bóng đen đi vào phòng của Tiểu Kỳ.
Nghĩ đến cú đấm của Vũ Văn Phong vào cửa ô tô ngày hôm đó, Thái tử của Đế Quốc Đen, anh không còn dám xem thường Vũ Văn Phong nữa. Bởi vì Vũ Văn Phong không chỉ giỏi võ, mà ngay cả gia thế cũng không hề thua kém anh, điều này làm cho Long Thiếu Ly có cảm giác nguy hiểm.
Lấy tốc độ chạy nước rút 100 mét, anh lao vào phòng Tiểu Kỳ, ngay lúc đẩy cửa ra, anh thấy Vũ Văn Phong đang cúi người xuống, môi anh ta nhẹ nhàng hôn nhẹ lên tóc của Lạc Hiểu Nhã. Đồng thời, một bàn tay đang ôm lấy eo cô, như nếu anh ta muốn đưa cô đi vậy.
Long Thiếu Ly xông đến, tung một cú đấm về phía Vũ Văn Phong mà không chút suy nghĩ. Trong nháy mắt, bàn tay kia mang theo gió nhẹ, làm kinh động đến Vũ Văn Phong. Anh ấy ngay lập tức nhận ra, đánh trả lại Long Thiếu Ly, hai người đứng đánh nhau ngay sau lưng Lạc Hiểu Nhã, ai cũng không chịu yếu thế.
Lạc Hiểu Nhã đang chìm vào giấc ngủ say, không hề biết chuyện gì đang xảy ra.
Đánh nhau chừng mười mấy hiệp, Long Thiếu Ly liếc nhìn Lạc Hiểu Nhã vẫn đang nằm trên đầu giường Lạc Tử Kỳ, sau đó thấp giọng nói: “Đi ra ngoài đánh.” Anh đã xác định người phụ nữ này trong vòng một năm, vì vậy, anh không cho phép Vũ Văn Phong mơ tưởng đến cô. Bây giờ cô thuộc về anh, trên hợp đồng giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng. Anh không hề uy hϊếp Lạc Hiểu Nhã, giống như cô đã trả lời Vũ Văn Phong vậy, tất cả mọi chuyện đều do cô tự nguyện.
Vũ Văn Phong hiểu ý, hai người lần lượt rời khỏi phòng Lạc Tử Kỳ, không ai muốn quấy rầy đến giấc ngủ của Lạc Hiểu Nhã cùng Lạc Tử Kỳ cả.
Trên sân cỏ trống trải, cách đó không xa là một khóm hoa quỷ tử. Hương thơm của nó thoang thoảng theo làn gió đêm, nhưng vì hai người đàn ông lạnh lùng trước mắt mà giảm bớt đi mùi vị lãng mạn.
“Không phải anh đã nói sẽ thả cô ấy đi nếu cô ấy tự nguyện sao? Vậy tại sao anh còn đuổi theo cô ấy nhanh như vậy chứ? Hơn nữa, đây là biệt thự riêng của tôi, anh lại tự ý đột nhập vào đây, tôi phải gọi cảnh sát thôi.” Long Thiếu Ly đánh đòn phủ đầu, Lạc Hiểu Nhã không có ở đây, anh muốn nói cái gì thì nói cái đó.
“Long Thiếu Ly, tiếng tăm bên ngoài của anh quá bê bối, mà Hiểu Nhã lại đơn thuần như vậy, tại sao anh lại muốn lừa dối cô? Giữ cô ấy ở đây với mình, rõ ràng chính là dê trong miệng sói.”
Long Thiếu Ly nhướng mày cười, khóe môi mỏng cong lên một đường cong xinh đẹp, đáp: “Anh có thể hỏi cô ấy, tôi có chạm vào một đầu ngón tay của cô ấy không?” Không phải anh chưa từng nhìn thấy phụ nữ bao giờ, chỉ cần anh muốn, ngoắc đại một ngón tay cũng đã có thể xếp thành hàng dài. Anh thật sự sẽ không đến nỗi vì đói khát mà ép buộc một người phụ nữ nào cả.
“Tôi không quan tâm, dù sao đi nữa chỉ cần Hiểu Nhã còn ở trong tay anh một ngày thì tôi cũng sẽ cảm thấy không yên tâm.” Sớm muộn gì anh cũng đưa Lạc Hiểu Nhã đi, cho dù cô có tình nguyện hay không. Hiện tại anh cũng không muốn nhịn nữa, nếu đã khôi phục lại thân phận vốn có của mình, anh không còn muốn là một Vũ Văn Phong dịu dàng nho nhã nữa rồi.
“Ha ha, nói cái gì mà tốt cho cô ấy chứ. Anh nói thử xem, cô ấy đã ở bên cạnh anh sáu năm, tại sao anh không chữa lành đôi mắt cho cô ấy? Cho nên tôi mới nói, anh căn bản chỉ là ích kỷ không muốn chữa khỏi cho cô ấy mà thôi, anh sợ rằng cô ấy sẽ chạy trốn khỏi mình sau khi đã nhìn thấy phải không?” Long Thiếu Ly giễu cợt hỏi Vũ Văn Phong, đây là lời giải thích hợp lý nhất mà anh có thể nghĩ ra. Thái tử của Đế Quốc Đen không thể chữa khỏi được đôi mắt cho một cô gái mù, chuyện này không ai có thể tin được.
"Long Thiếu Ly, anh đừng nói bậy, không phải là tôi không chữa mắt cho Hiểu Nhã. Mà là đôi mắt của cô ấy rất khó có thể phục hồi lại được, ngay cả anh cũng không hề nắm chắc mà. Vì vậy việc anh đưa cô ấy về biệt thự của mình rõ ràng là lừa gạt cô ấy. "
Trong lòng của Long Thiếu Ly chấn động, bác sĩ Cáp Ngõa kia đã nói, mắt của Lạc Hiểu Nhã không khó chữa, cái khó ở đây là hình dạng võng mạc của cô so với người bình thường lại rất đặc biệt, vì vậy không dễ tìm được võng mạc có hình dạng tương thích như thế. Anh vẫn luôn không để ý lắm đến lời của bác sĩ Cáp Ngõa, anh cho rằng dù mò kim dưới đáy biển cũng không khó, chỉ cần có nhiều người thì nhất định sẽ có biện pháp. Nhưng bây giờ dựa vào giọng điệu của Vũ Văn Phong, có thể thấy có vẻ như cây kim này không những không dễ tìm, mà căn bản còn không thể tìm được nữa.
Ổn định lại tâm trạng, anh không quan tâm mình có thể chữa khỏi mắt cho Lạc Hiểu Nhã hay không, dù sao thì anh tuyệt đối không thể thua Vũ Văn Phong về mặt khí thế được. “Đó là chuyện của tôi, không cần anh phải bận tâm, tôi đồng ý chữa khỏi mắt cho cô ấy thì nhất định sẽ chữa được.”
Vũ Văn Phong quét mắt nhìn Long Thiếu Ly, nói: "Không bằng chúng ta so tài một trận, nếu như tôi thua, tôi sẽ lập tức rời khỏi đâu. Còn nếu anh thua, anh phải thả cô ấy ra. Long thiếu, đừng nói với tôi anh không đủ can đảm và khả năng để chấp nhận lời đề nghị này của tôi. "