Chương 17: Vết thương cả đời này

“Bốp”, một tiếng vang giòn dã, làm kinh động tất cả mọi người trong thang máy.

-------------------

Trong nháy mắt, tất cả mọi ánh mắt đều rơi vào người Lạc Hiểu Nhã, người phụ nữ này lá gan cũng thật lớn. Cô chỉ là một nhân viên mát xa của Phong Giản thôi mà lại dám đánh khách hàng…

Quay đầu lại nhìn về phía Bùi Thiệu Hằng, sắc mặt anh ta xanh mét, một tay vô thức che mặt lại, nhưng cũng không thể giấu được dấu vết của năm ngón tay mà Lạc Hiểu Nhã giáng xuống.

Cái tát này Lạc Hiểu Nhã dùng toàn lực, mặc dù cô không nhìn thấy, nhưng sau khi tự nhốt mình ba ngày đêm, dù có ngu ngốc thế nào đi nữa thì cô vẫn có thể đoán ra được kẻ đầu sỏ hãm hại cô là ai.

Nhớ đến những biến hóa của cơ thể cô đêm hôm đó, mặc dù đó là lần đầu tiên biết đến sự lợi hại của loại thuốc này. Tuy nhiên cô đã làm việc ở Phong Gian lâu như vậy, loại chuyện gì cũng đã từng nghe nói qua.

Ly nước chanh kia đã hại cô, mà người cho cô uống nó chính là Bùi Thiệu Hằng.

Cô hận người đàn ông đã chiếm đoạt lấy thân thể cô đêm hôm đó, nhưng người cô hận nhất vẫn chính là Bùi Thiệu Hằng. Nếu như không có Bùi Thiệu Hằng, cô cũng sẽ không cho phép người đàn ông đó chiếm đoạt mình…

Giờ lúc này, khi tất cả những chuyện xảy ra đêm hôm đó lại hiện lên trong đầu cô như đèn kéo quân vậy, Lạc Hiểu Nhã hận không thể gϊếŧ chết Bùi Thiệu Hằng.

Hít thở thật sâu, nếu như không phải cô không muốn gặp cảnh sát, nếu như không phải cô nghĩ rằng sẽ mất đi tất cả cho dù có truy cứu vụ án đi chăng nữa, thì cô thực sự sẽ truy đuổi đến tận cùng.

Tuy nhiên, không truy cứu không có nghĩa là cô sẽ bỏ qua cho anh ta.

Đây là cái tát mà cô trả lại cho anh ta.

Bùi Thiệu Hằng ngẩn ra, dựa vào tính tình nóng nảy trước đây của anh ta, anh ta thật sự sẽ tát ngay lại Lạc Hiểu Nhã. Nhưng hiện tại, anh ta chột dạ, chột dạ đến nỗi không dám nhìn vào Lạc Hiểu Nhã.

Anh ta không quan tâm có ai trong thang máy đang nhìn mình hay không, Bùi Thiệu Hằng vội vàng ấn số tầng lầu. Nhìn thang máy đang đi lên, anh ta chưa bao giờ mong nó dừng lại như lúc này.

“Đinh”, thang máy dừng lại, Bùi Thiệu Hằng xem như không có chuyện gì sải bước ra khỏi thang máy, thì Lạc Hiểu Nhã lập tức cảm nhận được âm thanh xê dịch của thân thể kia, nhìn về bóng lưng anh ta lạnh lùng nói: “Anh Bùi, đời này, tốt nhất đừng để tôi gặp lại anh." Cô nghiến chặt răng khi nói ra những lời này, cô hận không thể gϊếŧ chết anh ta.

Trinh tiết của cô đã không bao giờ có thể trở lại, mà điều tai hại nhất chính là cô không hề biết được người đàn ông kia là ai.

Chỉ nhớ đến hình dạng của chiếc xe đó, xa hoa đến nỗi biến ghế ngồi thành một cái giường nhỏ, và cũng cái giường nhỏ đó đã để cô lột xác từ một cô gái thành một người đàn bà.

Nhưng đó sẽ là nỗi đau cả đời này của cô, mãi vẫn không thể xóa nhòa được.



“Hiểu Nhã, nhanh lên nào, tớ đói quá, hắc hắc, tối nay tớ phải ăn một bữa thật no nê mới được.” An Hiểu Hiểu chạy thật nhanh đến quầy thịt nướng phía trước, trong lòng vui sướиɠ mong đợi.

Lạc Hiểu Nhã mỉm cười nhìn về phía An Hiểu Hiểu, cô cũng không vội, nhưng ngay lúc này, chân cô giẫm phải một hòn đá nhỏ, theo quán tính ngã xuống, túi xách của cô văng ra xa: “A…”

Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, tay vội chộp lấy lan can bên đường mới gắng gượng để cho mình không bị ngã xuống một cách chật vật. Nhưng ngay sau đó cô nhớ ra chiếc túi xách của mình, mò mẫm về phía đường, cô chỉ muốn nhặt nó lên. Tuy nhiên đúng lúc này, một chiếc Rolls-Royce màu đen lao thật nhanh đến, chạy tới với tốc độ kinh người.

“Hiểu Nhã…” An Hiểu Hiểu sợ hãi thét lên, sắc mặt đã trắng bệch vì sợ hãi.