Chương 13: Tiểu bảo bối, anh bảo vệ em

Thiên Phong ngồi trong phòng không bao lâu thì một người mặc bộ áo blouse trắng bước vào, một gương mặt soái ca lộng lẫy cộng thêm một chút lạnh lùng. Ở chung một động mà nên ai cũng đẹp đến mê hồn.

"Hàn Thiên Phong, cậu vừa mới về nước là lại gây họa rồi."

Người con trai đó đứng khoanh hai tay trước bụng rồi tựa lưng vào tường, cậu đang nhìn người vừa xuất hiện ở trong phòng kia là ai, mà lại khiến cho Hàn tổng của chúng ta vướng bận rồi.

"Này, cậu thôi ngay cái giọng điệu đó đi."

Mọi người có biết tại sao họ lại không gọi anh em không, bởi vì họ đều cùng tuổi với nhau mà. Với lại từ nhỏ họ quen gọi nhau như vậy rồi nên cũng khó thay đổi lắm.

Thiên Phong vừa mới về được mấy ngày, nhưng mà cả hai người điều quá bận nên chẳng kịp gặp nhau dù ở chung nhà. Nếu như hôm nay Tiểu Niệm không bị thương thì không biết, Thiên Khải có gặp được Thiên Phong không nữa.

"Chả hiểu anh em ở chỗ nào luôn đó. Nếu như hôm nay không có người bị thương thì tôi cũng khó lòng gặp được Hàn tổng lắm."

"Cậu cũng bận rộn vậy... viện trưởng."

Một người là viện trưởng, một người là tổng giám đốc của một tập đoàn, mà như hai đứa con nít không hơn không kém vậy đó. Thiên Khải vừa đi vừa lắc đầu rồi tiến đến ngồi ở trước mặt Tiểu Niệm, cậu chậm rãi nhìn lại vết thương cho Tiểu Niệm và đương nhiên vẫn vừa nhìn vừa nói chuyện.

"Cậu tên gì?"

"Dương Tiểu Niệm."

"Ừm... Không sao, chỉ bị trật khớp nhẹ thôi... Nắn khớp lại thì sẽ đi lại được thôi."

"Nắn khớp hả? Đau không?"

Không phải Tiểu Niệm hỏi câu đó mà người hỏi lại là Thiên Phong, cậu nhìn Tiểu Niệm cứ như cái kiểu mỏng manh quá, nắn như vậy sẽ đau lắm, cậu lại có một chút đau lòng rồi.

"Ủa? Đau hay không liên quan gì đến cậu? Sao cậu không hỏi người ta đi?"

Vâng vẫn là câu nói mang tính châm lửa và chuẩn bị đốt nhà, nếu như bây giờ đang ở trong nhà người bị Thiên Phong đốt đầu tiên, chắc chắn chính là Thiên Khải đó.

Nhưng mà cậu cũng nhìn thấy cái ánh mắt bối rối của Thiên Phong, hình như đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra rồi. Thì ra có một người trái tim đang rung động rồi, nếu như chỉ là một người bình thường thì Thiên Phong sẽ không có mặt ở nơi này đâu.

"Cậu im ngay cho tớ... Lo mà chữa cho người ta đi kìa."

Tiểu Niệm đang ngồi ở đó mà hai người họ cứ xem như chốn không người, một người châm lửa một người thêm dầu, người chịu cháy nhà chung chính là ngôi nhà hàng xóm Tiểu Niệm kia.

"Thật ra em không sao đâu... Viện trưởng, anh cứ nắn khớp lại đi... Không cần lo cho em đâu."

Tiểu Niệm từ lúc bước vào đã luôn cúi đầu xuống, nên Thiên Khải hoàn toàn không nhìn thấy được gương mặt ấy. Đúng là thu hút đến mức mất hồn, thế là Thiên Khải cứ đăm chiêu nhìn Tiểu Niệm mãi.

"Waooo...."

Thiên Khải cứ nhìn Tiểu Niệm mà chẳng còn chú tâm đến lời nói của cậu nữa rồi. Một tuyệt thế mỹ nhân như đang ngồi kế bên cạnh, không nhìn thì thật là uổng phí quá. Nhưng mà Thiên Phong nhìn thấy ánh mắt của Thiên Khải, cứ đâm đâm nhìn về phía Tiểu Niệm làm cậu có chút khó chịu rồi. Lúc đầu Thiên Phong mang Tiểu Niệm đến đây cũng vì lý do đó, nhưng rồi cuối cùng cũng không thoát được.

"H À N T H I Ê N K H Ả I... Cậu nhìn cái gì hoài vậy hả?"

Thiên Phong bực mình chau mày lại, cậu liền nghiêng đầu vào chính giữa, che khuất gương mặt của Tiểu Niệm và cắt ngang đường nhìn của Thiên Khải.

"Cậu nhìn cái gì hoài vậy?"

Thiên Khải chẳng chịu thua liền đẩy cái đầu Thiên Phong ra chỗ khác, thật sự rất là vô duyên khi người ta đang ngắm nhìn mỹ nhân mà lại che mắt như vậy.

"Cậu tránh ra coi... Chỗ người ta đang ngắm mỹ nhân mà."

"Hàn Thiên Khải, cậu muốn chết lắm hả?"

Thiên Phong quay sang bịt luôn hai mắt của Thiên Khải, không cho cậu nhìn Tiểu Niệm nữa. Thiên Khải cũng đâu có chịu ngồi yên, cậu liền lùi người lại tránh đi hai cái bàn tay đang che đi mắt mình đi. Thiên Khải lại đột nhiên đứng dậy chống hai tay mình vào eo, thái độ bực mình ra mặt luôn.

"Cậu che mắt ra vậy thì làm sao mà tớ trị chân cho cậu ấy đây?"

"Cậu mà còn nhìn nữa thì tớ gọi một bác sĩ khác đó."

Thiên Phong nhìn Thiên Khải cả hai người đều mang vẻ mặt thách thức đối phương, nhưng mà mọi người nghĩ ai sẽ là người xuống nước trước đây.

"Tớ thách cậu đó... Hàn Thiên Phong, cậu nên nhớ ở đây không phải là Hàn thị nghe chưa."

Mặc dù biết là hai người đang giỡn, nhưng mà Tiểu Niệm nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của hai người, hình như hơi hoảng rồi. Thật sự thì từ nhỏ đến lớn họ luôn cãi nhau mà, nhưng mà chẳng có chuyện gì có thể làm sứt mẻ tình cảm của họ đâu.

"Nếu như cả hai người đều không tiện, vậy để em tự đi về nhà thoa thuốc ạ."

Tiểu Niệm vừa định nhóm người đứng lên để tự về nhà thì nghe thấy hai tiếng la, làm cậu hết hồn ngồi xuống lại.