Chương 13: Tiểu bảo bối, anh bảo vệ em(tiếp)

"Ngồi yên."

"Ngồi yên."

Cả hai người đều đồng thanh hai chữ đó làm Tiểu Niệm bất giác ngoài xuống, gương mặt ngây thơ đến vô tội luôn cứ phải nhìn qua nhìn lại. Cậu rơi vào tình thế này thật là khó xử quá đi, tự nhiên lại biến mình thành nguyên nhân để cãi nhau là sao chứ.

"Cậu nữa ngồi xuống luôn cho tớ."

Không biết tự nhiên có chuyện gì mà Thiên Khải lại bước đến, rồi kéo hai vai Thiên Phong để cậu ngồi xuống ghế sofa. Thiên Phong không hiểu chuyện gì nhưng cũng phải ngồi xuống, vì làm mà đứng lên được khi Thiên Khải cứ vịn chặt hai vai mình đến thế.

"Sao trên vai áo của cậu lại có vết thương vậy?"

Thì ra Thiên Khải nhìn thấy vết thương ở trên vai Thiên Phong, khi bị Tiểu Niệm cắn kia mà rỉ cả máu nên mới khiến cậu lo lắng, bắt Thiên Phong ngồi xuống để cậu xem vết thương đây mà.

"Cậu bị cái gì trên vai tại sao không nói với tớ?"

"Hả?"

Thiên Phong theo quán tính lấy tay che đi vết thương kia rồi nhe răng cười khổ, đúng là bác sĩ có khác nhìn một cái là thấy liền.

"Cậu bỏ tay ra coi."

Thiên Khải xong đến cởi luôn áo của Thiên Phong ra, nhưng mà cậu chống trả quyết liệt không để Thiên Khải đυ.ng vào mình, nghĩ làm sao vậy Tiểu Niệm đang ngồi ở đây mà làm vậy coi sao được trời.

"Hàn Thiên Khải, cậu bỏ tay ra đi."

"N G Ồ I Y Ê N..."

Thiên Khải tức giận rồi, cậu quát một tiếng làm Thiên Phong đơ cả người luôn, lần đầu tiên thấy ai đó nổi giận như vậy đó. Vậy là Thiên Phong đành phải ngồi yên để cho ai kia cởϊ áσ mình ra. Nhưng mà hai người làm sao thì làm, cũng phải để ý Tiểu Niệm đang ngồi kế bên chứ. Ủa mà nhớ không nhầm thì cái người bị thương nặng hơn là Tiểu Niệm mà, sao Thiên Khải cứ quan tâm Thiên Phong không vậy.... Khó hiểu không?

Nhưng mà lúc nút áo của Thiên Phong từ từ mở ra, rồi sau đó là kéo luôn một bên vai áo của cậu xuống. Thì Tiểu Niệm có thể nhìn thấy rất rõ, một cơ thể sáu múi rất chi là hoàn mĩ nha. Bây giờ cậu cũng chỉ biết che miệng mình, rồi nhìn với đôi mắt trong hoảng hốt. Nhưng mà như vậy thì làm Tiểu Niệm ngại quá, cậu liền nhanh chóng lấy hai tay bịt mắt, không muốn nhìn cái cơ thể đó nữa đâu. Thiên Khải cẩn thận nhìn vào vết thương trên vai của Thiên Phong, rõ ràng là bị cắn nhưng ai mà gan trời dám cắn luôn Hàn Tổng vậy trời.

"Rõ ràng có vết thương này này thấy không? Ai cả gan dám cắn cậu vậy hả?"

Tự nhiên bị Thiên Khải cứ hỏi tới, làm sao mà nói được là bị Tiểu Niệm cắn đây.

"Tớ... tớ... Tớ bị một con cún con cắn đấy."

"Cậu gạt ai hả?"

Thiên Khải nhìn vào dấu răng rất chi là điều nha, làm sao mà cún ngắn vai của Thiên Phong được, nói dối như vậy ai tin. Dù sao người ta cũng bác sĩ mà kinh nghiệm phong phú lắm.

"Thật ra vết thương là do em cắn ấy... Em xin lỗi."

Tiểu Niệm lúc bấy giờ mới dám từ từ mở mắt ra, cậu không bỏ tay đang che mắt kia, mà dùng những ngón tay tạo ra lỗ hổng rồi nhìn qua mà trả lời Thiên Khải. Thật ra Tiểu Niệm đã nghe rất rõ câu hỏi của Thiên Khải, nhưng mà cậu vẫn kịp chưa nói thật với Thiên Khải, Thiên Phong lại che giấu giúp cho cậu rồi.

Nhưng mà Thiên Phong, người ta như vậy mà dám gọi bằng cún hả? Chắc cậu là người đầu tiên ấy... Hên là Tiểu Niệm rất chi là dịu dàng và hiểu chuyện, nếu như không thì cậu xông đời rồi.

"Đấy đấy, cậu giấu được tớ không?"

Thiên Khải nhìn Thiên Phong với cái ánh mắt hình viên đạn, rồi liền quay người bước đi đến chiếc bàn nhỏ lấy hộp cứu thương mang tới. Thiên Khải để cái hộp đó xuống bàn rồi mở nắp ra, cậu lấy một miếng bông gòn đã thấm thuốc sát trùng, rồi thoa lên vết thương của Thiên Phong.

Sau đó cậu bôi chút thuốc đỏ lên rồi cẩn thận băng bó lại, Thiên Khải lúc bấy giờ mới cài lại nút áo cho Thiên Phong. Nói gì nói Tiểu Niệm cắn mạnh thật nha, vết thương rớm máu luôn rồi mà Thiên Phong cứ ngồi im im mà chả nói gì. Nếu như Thiên Khải không vô tình nhìn thấy vết thương ấy thì chắc đã bị cậu bỏ quên mất rồi.

"Xong rồi đó, tối nay nhớ quay về nhà để tớ thay thuốc cho."

"Tớ biết rồi."

Dặn dò xong Thiên Khải dẹp đi những thứ đang nằm vương vãi trên bàn kia vào chiếc hộp lại, lúc bây giờ cậu mới quay sang ngồi xuống dưới chân Tiểu Niệm rồi cởi chiếc giày dưới chân ra.

"Em chuẩn bị tinh thần chưa?"