Chương 4: Tôi cũng có thể làm cô thoải mái

“Tôi thấy rõ ràng, cô còn muốn cãi cái gì?” Lương Mực Thần chán ghét nói.

“Kiều Ương, cô không chỉ ác độc lại còn chẳng biết xấu hổ!”

Người bạn trai luôn miệng nói yêu cô giờ đây lại mắng cô là tiện nhân độc ác? Chẳng biết xấu hổ?

Ở chung với nhau năm năm, chờ anh ta ba năm. Tình yêu và sự chân thành của Kiều Ương đổi lấy kết quả như vậy!

“Lương Mực Thần, tôi thấy anh không chỉ bị mù mắt mà còn rất ngu xuẩn!” Kiều Ương mất hết ý chí nói.

Kiều Viện Viện ôm bụng, hai mắt ngấn lệ khóc: “Anh Mực Thần, anh đừng trách chị của em. Chị ấy chẳng qua là đang tức giận quá mức thôi, không phải cố ý đẩy em ngã đâu!”

Rõ ràng là cô ta tự mình ngã xuống, nhưng nói qua vài lời thì lại đem trách nhiệm đẩy lên đầu Kiều Ương, còn tỏ ra mình rất vô tội và bao dung!

Quá bỉ ổi!

Kiều Ương đối với kỹ thuật diễn xuất của cô ta thì cực kỳ bái phục, cười nói: “Kiều Viện Viện, cô diễn chứ gì? Vậy cứ tiếp tục diễn đi. Tốt nhất là diễn tắt thở cho tôi nhìn một chút!”

“Cô im miệng đi!” Lương Mực Thần hét lên: “Kiều Ương, tôi nói cho cô biết. Viện Viện bây giờ là người phụ nữ của tôi, trong bụng cô ấy có đứa con của tôi. Tôi không cho phép cô đυ.ng đến một ngón tay của cô ấy. Cô cút đi!”

“Lương Mực Thần, rốt cuộc thì anh cũng nói ra miệng”

“Cô đừng có bày ra vẻ mặt thương tâm đó cho tôi xem”

Lương Mực Thần đi lên phía trước bắt lấy bả vai của Kiều Ương, chỉ về phía cổ của cô cả giận nói: “Cô nhìn trên cổ của mình đi!”

Kiều Ương lúc này mới chú ý đến cổ áo sơmi đang mở ra.

Bên trong chiếc áo sơmi cô đang mặc là áo lá, vùng cổ và vùng xương quai xanh lộ ra da thịt trắng noãn và những vết hôn bầm tím… đều là những dấu vết của đêm điên cuồng hôm qua.

Mới vừa rồi, lúc Kiều Viện Viện ngã xuống có cố ý kéo cô một cái!

“Trước kia cô ba lần bảy lượt đẩy tôi ra không chịu phát sinh quan hệ. Tôi cứ cho là cô đơn thuần. Hóa ra cô sớm đã không còn trong sạch chứ gì? Ở chung với tôi năm năm trời, quỷ mới biết cô đã cùng với bao nhiêu đàn ông làm qua. Cô đói khát như vậy thì nên nói sớm, tôi cũng có thể làm cho cô thoải mái…”

Lời của Lương Mực Thần còn chưa dứt, Kiều Ương đã tát anh ta một cái hồn phi phách tán. Kiều Ương cắn răng tức giận nói: “Lương Mực Thần, anh dựa vào cái gì mà làm nhục tôi?”

“Tiện nhân, mày dám đánh tao…” Lương Mực Thần vốn định đem cái tát này trả lại. Nhưng vào lúc này có một người đàn ông mặc âu phục từ khúc quanh hành lang bước ra, kéo tay Lương Mực Thần lại.

Người đàn ông cao chừng 1m85, mặc âu phục cao cấp được cắt may thủ công vừa in khiến vóc dáng của anh ta trở nên hoàn mỹ không tỳ vết. Ngũ quan xinh xắn tựa như được thượng đế ban cho. Anh một tay đút túi quần, cổ tay đeo đồng hồ như ẩn như hiện dưới ống tay áo. Cả người toát ra khí chất đắt tiền, phảng phất như tiên nhân hạ giới. Nhất thời khiến cho Kiều Viện Viện nhìn hoa cả mắt!

Cho tới bây giờ cô ta vẫn chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy.

Kiều Ương định thần nhìn lại, giờ phút này người đàn ông đang đứng bên người còn không phải là Vịt mà cô dùng một trăm đồng làm nhục sao?

Người xui xẻo thì dù có uống nước lạnh thì cũng bị dính kẽ răng!

Người đàn ông sắc mặt lạnh lùng nhìn Lương Mực Thần, khí thế đại sát tứ phương, vô cùng vênh váo và hung hăng.

Lương Mực Thần bị đau la lên: “Từ đâu chạy ra một tên nhóc vậy? Buông tôi ra!”

Giọng người đàn ông lạnh như băng: “Thật biết nói chuyện”

Dù nói đơn giản bốn chữ nhưng cũng đủ khiến Lương Mực Thần sợ hãi. Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông nào có khí thế cường đại như vậy, căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt của anh.

Nói xong, người đàn ông bỏ tay Lương Mực Thần xuống, móc ta một chiếc khăn tay lau bàn tay vừa nãy chạm vào tay Lương Mực Thần, sau đó trực tiếp ném chiếc khăn vào thùng rác! Thật là chiếc khăn Hermes đáng thương!

Phó Tư Yến có bệnh sạch sẽ, chỉ cần cùng người khác tiếp xúc, sau đó anh sẽ lau sạch sẽ.

Anh ngại bẩn!