Chương 5: Vị hôn phu của tôi

“Tôi khuyên anh đừng có xen vào việc của người khác. Có tin hay không tôi chỉ cần gọi một cú điện thoại liền có thể khiến cho anh chết thế nào cũng không biết không!” Lương Mực Thần bỏ qua đau đớn ở cổ tay, uy hϊếp nói: “Thức thời một chút! Cút nhanh lên”

Ánh mắt Phó Tư Yến trầm xuống, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt: “Tôi không ngại thử một chút”

Vậy mà lại có một người khiếu chiến quyền uy của Phó Tư Yến anh, lại còn chết thế nào?

Phó Tư Yến hoàn toàn không nghĩ ra.

Khí thế của người đàn ông trước mặt khiến cho Lương Mực Thần sợ hãi. Anh ta không biết người đàn ông này rốt cuộc có lai lịch thế nào, thế nhưng nhìn là biết không dễ chọc vào. Anh ta ra tay đánh phụ nữ đã là đuối lý, nếu đối phương báo cảnh sát thì phiền phức. Nếu bố anh ta mà biết anh ta gây chuyện thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh ta.

Nhưng bị Kiều Ương tát một cái, anh ta khó có thể nuốt trôi. Anh ta hậm hực chỉ Kiều Ương mắng: “Kiều Ương, cô bị tôi đá! Cô nhìn một chút cả người cô từ trên xuống dưới có chỗ nào có thể so với Viện Viện? Cô đến xách giày cho cô ấy cũng không xứng!”

Kiều Ương lại bốc lửa giận, rõ ràng bị hai người mình chán ghét phản bội. Dựa vào cái gì mà cô lại bị người khác làm nhục?

“Lương Mực Thần, anh nghe rõ cho tôi. Anh chính là bị Kiều Ương tôi đá! Kiều Ương tôi không lạ gì loại đàn ông thấp hèn mắt đui mù như anh! Anh không phải muốn biết tôi đã cùng với người đàn ông nào ngủ qua sao? Vậy thì tôi cho anh biết!”

Kiều Ương cười một tiếng, xoay người khoác tay lên cánh tay “Một trăm đồng”, nhón chân lên nói nhỏ vào trong tai anh: “Giang hồ cần cứu gấp, kính nhờ hỗ trợ một chút”

Phó Tư Yến nhướng mày một cái. Người phụ nữ này muốn làm gì?

“Người đàn ông” trong miệng cô chính là anh?

Anh vốn đang chuẩn bị đào ba thước tìm người phụ nữ gan lớn làm bậy này, không nghĩ tới vừa bước ra cửa liền đυ.ng phải. Lại còn có kịch hay để xem.

Kiều Ương kéo anh đi tới bên cạnh Lương Mực Thần: “Giới thiệu một chút, đây chính là vị hôn phu của tôi. Thật ra thì anh ấy cũng không có gì hay, chỉ là đẹp trai gấp trăm lần so với anh, có tiền nhiều hơn anh gấp trăm lần! Được nhất là anh ấy yêu tôi rất nhiều. Lương Mực Thần, mời anh sau này cách xa tôi ra một chút, vị hôn phu của tôi sẽ ghen! Tôi căn bản không yêu anh. Loại người đàn ông vô sỉ, cặn bã như anh Kiều Ương tôi không lạ gì!”

Phó Tư Yến bất mãn liếc nhìn Kiều Ương một cái. Anh so với người đàn ông này chỉ có đẹp trai gấp trăm lần, có tiền gấp một trăm lần?

Người phụ nữ này, cô không khỏi quá coi thường tôi!

“Chị, em biết chị tức giận vì bị anh Mực Thần đá. Nhưng chị cũng không thể tùy tiện đến nỗi tìm đại một người rồi nói láo là bạn trai chị được!”

Kiều Viện Viện chắc chắn Kiều Ương đang nói láo. Cô ta rõ ràng bố trí cho Kiều Ương một tên lưu manh cắc ké. Tại sao lại có thể là một người đàn ông cực phẩm như thế này được!

Tuyệt đối không thể nào!

“Được. Vậy thì tôi chứng minh cho mọi người thấy tôi có nói dối hay không!” Kiều Ương xoay người, nhón chân lên từ từ đem môi của mình tiến đến đôi môi mỏng lạnh như băng của Phó Tư Yến, nhàn nhạt chạm một chút!

Kiều Ương trong đầu nghĩ, dù sao tối hôm qua cũng hôn không ít, hôn nhiều thêm một chút thì anh ta cũng không chết được!

Hôn xong, Kiều Ương kéo tay Phó Tư Yến, ôn tồn nhỏ nhẹ nói: “Anh, chúng ta đi thôi. Sáng sớm gặp tiện nhân quả thật ảnh hưởng đến tâm tình!”

Nói xong, Kiều Ương kéo tay Phó Tư Yến rời đi.

Nhìn thấy Kiều Ương trước mặt mình hôn môi người đàn ông khác, còn thân mật gọi đối phương là “anh”. Lương Mực Thần không nói được tiếng nào, đáy lòng vô cùng phiền não. Viện Viện quả nhiên không có lừa gạt anh. Anh xuất ngoại ba năm, Kiều Ương đã sớm cắm sừng anh!

Hóa ra, chỉ có mình anh yêu thương Kiều Ương như vậy! Nhất định là mắt mù rồi!

Kiều Viện Viện nhìn thấy Lương Mực Thần đen mặt. Tức giận hơn là tiện nhân kia lại nói dối, tùy tiện tìm một người đàn ông để làm anh Mực Thần tức giận.

Sắc mặt anh Mực Thần khó nhìn như vậy, chắc là rất để ý!

“Anh Mực Thần, anh đừng nóng giận nữa. Chị đã phản bội anh nhưng anh còn có em và con mà.” Kiều Viện Viện đưa tay kéo Lương Mực Thần, nhưng Lương Mực Thần lại có cảm giác bị bỏ rơi.

“Em đừng làm phiền anh, em về nhà đi” Lương Mực Thần không nhịn được bỏ rơi Kiều Viện Viện đi một mình.