Chương 3: Lần Đầu Thấy Bố Ruột

"Dưa chua, em đừng quên em là bé gái nhỏ, rụt rè chút có được không hả?" Lăng Kỳ Dương bất mãn liếc em gái, cúi người nhặt nĩa lên.

Lăng Kỳ Nguyệt lại hoảng loạn kéo tay cậu, chỉ vào trên sân khấu: "Anh, chú kia giống bố kìa."

Lăng Kỳ Dương ngẩn ra, nhìn theo ngón tay em gái, thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục màu xanh đi theo hội trưởng thương hội lên sân khấu...

Vóc người anh cao lớn tuấn tú, ngũ quan tinh tế hoàn mỹ tựa như một tác phẩm nghệ thuật do người chuyên nghiệp điêu khắc, đứng ở bên cạnh hội trưởng, khí chất cao quý nho nhã, cả người tỏa ra hơi thở vương giả lạnh lùng.

Hội trưởng đang giới thiệu người đàn ông trẻ tuổi này, liệt kê những danh hiệu mà anh đã giành được ở giới kinh doanh trong và ngoài nước mấy năm qua.

Mọi người nghe thấy anh tựa như một huyền thoại, bốn năm đã làm cho một tập đoàn đa quốc gia TK bên bờ vực phá sản tăng trở lại, giá trị bản thân anh còn đứng đầu danh sách những tỷ phú trên thế giới.

Hiện tại anh về nước gầy dựng sự nghiệp, một năm, các chi nhánh trong nước đều bắt đầu phát triển, lĩnh vực kinh doanh cũng dần dần mở rộng, từ điện tử, quần áo, bất động sản, ngành công nghiệp rượu đến giải trí, tài chính, phim ảnh….

"Nghe nói anh ta là cháu trai mà lão hội trưởng thích nhất, lớn lên ở nước ngoài, hôm nay mới từ Anh quốc trở về, hội trưởng mở tiệc rượu này cũng là vì chào đón anh ta." Đỗ Nhược Kiện nói nhỏ bên tai bạn gái.

Từ Chi Tuệ nghe như không nghe, cô nhìn chằm chằm trên sân khấu, đôi mắt mở to, lầm bầm trong miệng: "Trời ơi, trời ơi... gương mặt của anh ta rất giống với Cơn Cháy."

Mắt Đỗ Nhược Kiện lóe lên, quay đầu nhìn Lăng Kỳ Dương, nhưng đôi nhóc con vốn đang ở bên cạnh anh ta lại không thấy đâu.

Lúc này, lão hội trưởng đã phát biểu xong, dẫn cháu trai yêu đến trò chuyện uống rượu với một số quan viên chính phủ và đám người thương nhân.

"Anh, chúng ta đi hỏi chú ấy đi?" Đến chỗ ngã rẽ cầu thang tầng ba, Lăng Kỳ Nguyệt kéo anh trai.

Lăng Kỳ Dương ngưng mắt nhìn người đàn ông vô cùng nổi bật trong đám người, như có điều suy nghĩ nói: "Vừa nãy hội trưởng nói, chú ấy là CEO tập đoàn TK, thân phận cao quý lại có tiền, nói không chừng đã có vợ."

Nghe vậy, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Lăng Kỳ Nguyệt thoáng qua một tia mất mát, cô bé ưu thương buông mi mắt xuống, ngồi ở trên bậc thang: "Mẹ nói mẹ thích bố, nhưng bố đã chết, nên Dưa Chua liền đi tìm cho mẹ một chú giống bố."

Lăng Kỳ Dương thở dài một hơi, xoay người muốn khuyên giải em gái một câu, bỗng nhiên trên lầu truyền tới một tiếng quát non nớt: "Ai cho mấy người ngồi ở đây?"

Lăng Kỳ Nguyệt sợ hết hồn, vội vàng đứng lên nhào vào trong ngực Lăng Kỳ Dương.

Nghiêng đầu qua chỗ khác, cô bé nhìn thấy một người đầu nấm, mặc đồ mùa hè lấp lánh oai phong lẫm liệt đi xuống , thân hình cậu hơi mập, mắt phượng dài nhỏ lạnh lùng liếc hai anh em bọn họ.

"Các người là ai?"

Lăng Kỳ Dương bảo vệ em gái mình ở phía sau, lạnh lùng nhìn ánh mắt khıêυ khí©h của cậu: "Tại sao phải nói cho cậu biết?"

"Ở đây là khách sạn của tôi!"

"Khách sạn của cậu thì sao? Tài sản nhà cậu cũng không phải do cậu tạo nên, cậu có kiếm được một phân tiền nào không?"

"..." Mễ Dung Tinh năm tuổi nhếch miệng, mặt tròn trắng nõn đỏ lên.

Lần đầu tiên bị người khác nói đến ngậm miệng, Mễ Dung Tinh không phục, cậu bé lớn lên trong gia đình quý tộc, được nuông chiều từ nhỏ, không ai dám trêu chọc.

Cậu ngạo mạn vung tay, chỉ vào mũi Lăng Kỳ Dương: "Cậu có tin tôi kêu vệ sĩ bắt cậu ngồi tù không? Tôi là….a!"

Còn chưa dứt lời, cậu đã gào khóc.

Hoá ra là Lăng Kỳ Dương tức giận bẻ ngón tay út của cậu, xoay cổ tay, bắt chéo hai tay cậu ra sau lưng.

"Nhóc mập, cậu cho rằng tôi sợ cậu sao?" Gương mặt Lăng Kỳ Dương bình tĩnh lạnh lùng nói.