Chương 4: Chú Có Vợ Chưa?

Từ nhỏ lớn lên ở Pháp, sau khi biết đi đã theo cậu học tập sinh hoạt, Lăng Kỳ Dương đã trở nên vô cùng nổi tiếng ở trường mẫu giáo Paris, cậu không chỉ nói được ba thứ tiếng mà còn là thiên tài tính nhẩm, vô cùng nhạy cảm với các con số, cũng luyện qua mấy chiêu thuật bắt tóm.

Theo như cậu của cậu bé nói, Lăng Kỳ Dương không có bố đã được ông trời để mắt đến, có tài năng bẩm sinh, cái gì chỉ học một chút là hiểu.

Như vậy rất tốt, cậu đi ra ngoài có thể bảo vệ bản thân và em gái mình.

Ba năm cực khổ rèn luyện với người cậu yêu thích võ thuật, Lăng Kỳ Dương dư sức đối phó với Mễ Dung Tinh không biết cao thấp này.

“Buông tay, mau buông tay!” Mễ Dung Tinh giãy dụa, cánh tay nhỏ đau đến rơi lệ.

Cậu hối hận muốn chết, thật sự không nên một mình chạy lên tầng ba chơi, lúc này bố mẹ đang ở trong phòng tiệc nói chuyện với người khác, ai có thể đến cứu cậu đây?

Cậu ngẩng đầu nhìn thấy một người phục vụ đi tới, liền há miệng nhỏ gọi: "Người đâu... Này!”

Miệng lại bị một đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn che lại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trước mắt thở phì phò: "Cậu còn la nữa thì tôi sẽ khâu miệng cậu lại!”

Mễ Dung Tinh mở to đôi mắt phượng, nhìn đôi mắt sáng ngời như trân châu đen của cô bé... Trên mặt hiện lên một tia vui thích.

Cậu nhanh chóng lắc đầu, sau đó hai anh em mới buông lỏng cậu ra.

Lăng Kỳ Dương đang đập tay thì thấy cậu nhóc mập ôm lấy Lăng Kì Nguyệt, miệng kêu lên: “Công chúa nhỏ, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi."

Hả? Lăng Kỳ Dương kinh ngạc.

"Tôi không phải công chúa nhỏ, tôi là Lăng Kỳ Nguyệt." Dưa Chua đỏ mặt, lấy bàn tay nhỏ bé chống lên ngực cậu đẩy ra ngoài: "Cậu mập quá, sắp đè chết tôi rồi.”

Lăng Kỳ Dương giúp đỡ đẩy Mễ Dung Tinh ra, chắn trước mặt, khí thế lạnh lùng: "Em ấy là em gái của tôi, cậu đừng có mà nhận người lung tung!"

"Tôi đã thấy cậu ấy ở trong phim, cậu ấy là công chúa nhỏ của tôi." Mễ Dung Tinh khẳng định.

Lăng Kỳ Nguyệt lắc tay anh trai, chớp đôi mắt to: "Tôi chưa từng đóng phim.” Nói xong, cô bé kéo tay Lăng Kỳ Dương: "Anh, chúng ta mau đi đi.”

“Cậu đừng đi!” Mễ Dung Tinh nhào tới kéo Lăng Kỳ Nguyệt.

Lăng Kỳ Dương đưa tay đẩy một cái, cậu liền thét chói tai ngã xuống đất, nhìn bóng lưng hai anh em họ chạy đi, hắn vừa tức vừa tủi thân: "Công chúa nhỏ, tôi cũng có ăn cậu đâu!”

Hai anh em chạy đến hành lang ngoài sảnh, đang thở dốc thì chợt nghe phía sau có tiếng bước chân, Lăng Kỳ Nguyệt sợ cậu nhóc mập đuổi theo nên định chạy.

"Chờ một chút." Lăng Kỳ Dương kéo tay cô bé lại.

Lăng Kỳ Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy người tới là Cố Minh Huyên, đôi mắt liền trợn tròn, dựa vào bả vai anh trai, cô bé ngơ ngác nhìn tổng giám đốc Cố đẹp trai.

Trên hành lang rộng rãi sáng sủa có cặp sinh đôi xinh đẹp đang nắm tay, Cố Minh Huyên liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cái nhìn này khiến đôi mắt lạnh lẽo như băng của anh bỗng nhiên sững lại, dừng bước chân.

Trợ lý đặc biệt đi theo phía sau anh cũng cứng đờ, sao cậu bé này lại giống tổng giám đốc đến như vậy?

"Tên của cháu là gì?" Cố Minh Huyên đột nhiên ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt Lăng Kỳ Dương.

Lăng Kỳ Dương nhìn chăm chú vào anh vài giây rồi mới bình tĩnh trả lời: "Cháu là Lăng Kỳ Dương, đây là em gái cháu, em ấy tên là Lăng Kỳ Nguyệt."

“Chào chú, cháu là Lăng Kỳ Nguyệt, biệt danh là Dưa Chua." Lăng Kỳ Nguyệt lấy lại tinh thần, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đi lên, cô bé như ma xui quỷ khiến vươn bàn tay nhỏ bé lớn mật sờ lên mặt Cố Minh Huyên, hỏi thẳng: "Chú, chú có vợ chưa?”

Ngón tay cô bé mềm nhũn chạm vào gò má, da thịt Cố Minh Huyên không nhịn được căng cứng....

Năm năm trước, một tai nạn xe hơi đã cướp đi tất cả ký ức của anh, cũng làm cho cơ thể của anh trở nên vô cùng mẫn cảm, không thích phụ nữ đến gần mình, nếu có người phụ nữ đυ.ng phải anh, anh sẽ giống như bị điện giật trở nên căng thẳng, hung hăng hất cô ta ra.

Nếu một người phụ nữ có mùi thơm bay vào lỗ mũi, anh sẽ hắt hơi.

Nhưng bây giờ anh không hất túi sữa nhỏ trước mắt ra, ngược lại cái chạm vào của cô bé khiến trong lòng anh có một tia ấm áp khác thường, tâm trạng vẫn bình tĩnh.

Anh không thể kìm lòng mà kéo Dưa Chua mềm mại đáng yêu tới, nở nụ cười với cô bé: "Vì sao cháu lại hỏi vậy?”

Cảnh tượng này làm cho trợ lý đặc biệt Quý Phong bên cạnh trợn mắt há hốc mồm...

Tổng giám đốc có thể chạm vào một cô bé sao?