Chương 2: Một Cặp Song Sinh Đáng Yêu

Năm năm sau.

Trong căn biệt thự nhỏ ở đầu đường Thanh Liên, một bé gái xinh đẹp giơ quả bóng nước nhỏ màu xanh trong tay đập vào ghế sofa: "Huhu, em đói!"

Anh trai sinh đôi ngồi ở trên ghế sofa chơi trò chơi trên máy vi tính dừng lại, ngước khuôn mặt nhỏ anh tuấn, lông mi mỏng lạnh lùng nhíu lại, quát chói tai: "Em gọi anh làm gì?"

"Ha ha..." Túi sữa nhỏ nhếch miệng cười nhìn gương mặt của cậu bé đen lại, quả đấm nhỏ đặt ở dưới cằm, rụt cổ bán manh : "Cơm Cháy yêu dấu đẹp trai, Dưa Chua đói bụng."

Lăng Kỳ Dương bất mãn trừng cô bé một cái: "Buổi trưa làm cho em uống, em không uống, hiện tại còn đòi uống cái gì?"

"Bây giờ đói bụng."

"Đợi chút xíu."

Hai phút sau, Lăng Kỳ Dương lấy ra một cái ly nhỏ từ trong lò vi sóng, rồi bỏ một chút muối quấy đều lên mấy lần, sau đó đưa cho em gái : "Từ từ mà uống, coi chừng nóng.”

Lăng Kỳ Nguyệt cầm muỗng nhỏ uống, lông mày nhỏ nhíu lại: "Cơm Cháy, mặn lắm?"

"Em nên ăn ít đường lại."

"Cơm Cháy, anh đây là nói em mập đúng không?" Lăng Kỳ Nguyệt mất hứng ôm khuôn mặt nhỏ bé của mình: "Em đây là trẻ con béo ú, không phải mập!"

Tư duy Lăng Kỳ Dương nhảy lên nhanh chóng : "Năm cộng sáu bao nhiêu?”

Lăng Kỳ Nguyệt sửng sốt, lập tức giơ hai tay, bật thốt lên: "Mười."

"Sai!" Lăng Kỳ Dương làm động tác chéo tay trên không trung, nghiêm nghị giáo huấn em gái: "Em đã béo ú, cả tế bào não cũng đã bị thịt mỡ bóp chết rồi, nên ăn mặn cho anh!"

Lăng Kỳ Nguyệt rũ cái đầu nhỏ xuống, nhìn mười ngón tay trắng nõn mũm mĩm như củ cải nhỏ của mình, chẹp miệng, u oán lầu bầu: "Sao lại trách em béo chứ? Phải trách mẹ, là mẹ sinh em mập mà."

Lăng Kỳ Dương không quan tâm đến cô bé, nghe thấy điện thoại trong phòng khách vang lên, cậu bé đi tới nhấc lên, nghiêm nghị hỏi: "Mẹ quyết định dẫn chúng con đi?"

Trong điện thoại truyền tới giọng Từ Chi Tuệ, bạn thân của Lăng Mạt Tuyết: "Đương nhiên, ai bảo mẹ các con phải tăng ca kiếm tiền, mẹ không quan tâm ai quản các con như thế nào? Nhưng đến chỗ đó các con phải nghe lời mẹ."

Lăng Kỳ Dương nhếch môi cười nhẹ : "Mẹ là mẹ nuôi của chúng con, không nghe mẹ thì nghe ai chứ?"

"Ha ha ha... Ai ya, mẹ thích nghe câu này." Từ Chi Tuệ phát ra tiếng cười đắc ý lại vui sướиɠ.

Đuôi lông mày thon dài nhếch lên, Lăng Kỳ Dương gác điện thoại lại: "Ngốc y như mẹ con."

Khách sạn lớn Kim Đô, khách khứa đầy cả sảnh.

Từ Chi Tuệ mặc dạ phục hoa lệ, dẫn một đôi em bé đi vào sảnh yến hội vàng son lộng lẫy, bạn trai cô Đỗ Nhược Kiện cũng cười tươi đi nhanh đến.

"Bố nuôi!" Lăng Kỳ Nguyệt mặc váy công chúa màu hồng vui vẻ chạy tới, kéo tay của anh ta, cao hứng hỏi : "Đêm nay có thể nhìn thấy hội trưởng của bố sao?"

Đỗ Nhược Kiện là bạn cùng lớp đại học của anh trai Lăng Mạt Tuyết, ba tháng trước vừa từ Paris trở về, đang vào làm việc trong hội thương mại, anh ta nho nhã tuấn tú rất được bọn nhỏ yêu thích.

"Có thể, nhưng hội trưởng chúng ta rất lớn tuổi, Dưa Chua thích không?" Đỗ Nhược Kiện cười hỏi.

Lăng Kỳ Nguyệt gật đầu : "Chỉ cần là người tốt, là soái ca, có thể yêu thương nhóc con, Dưa Chua đều thích."

"Ha ha, lại muốn xem mắt thay mẹ con đúng không?" Đỗ Nhược Kiện cười to, sau đó ôm lấy cô bé, đi qua hôn Từ Chi Tuệ, rồi ại sờ đỉnh đầu Lăng Kỳ Dương một cái: "Aigu, hôm nay con thật là đẹp trai nha!"

Lăng Kỳ Dương nhàn nhạt cười, tay nhỏ đút vào trong túi quần tây nhỏ, tùy ý đứng thôi, cũng là một cảnh tượng xinh đẹp rồi.

"Đi thôi, bố dẫn bọn con đi ăn chút gì đó." Đỗ Nhược Kiện dẫn bọn họ đi về phía bàn dài xếp đầy đủ các loại đồ ăn hoa quả.

Hai nhóc con chọn mấy món ăn mình thích, vừa mới ăn một chút, hướng trên sân khấu đột nhiên truyền đến một tràn vỗ tay hoan nghênh.

Lăng Kỳ Nguyệt kiễng bàn chân nhỏ nhìn về phía sân khấu, há to miệng kinh ngạc, nĩa nhỏ trong tay rơi xuống một cái ‘cạch’...