Chương 1: Đêm Mưa Kinh Hồn

Hôm nay thời tiết oi bức dị thường.

Khoảng mười một giờ đêm, cửa biệt thự nhà họ Lăng ở khu biệt thự Tử Trúc Lâm đột nhiên mở ra, đầu tóc Lăng Mạt Tuyết rối bời, chân trần, mặc đồng phục học sinh đỏ trắng chạy ra khỏi cửa lớn.

Sắc mặt cô ửng đỏ, hô hấp dồn dập, chạy có chút loạn xạ.

"Em gái, em gái!" Mấy phút sau, truyền đến một giọng nói bén nhọn: “Em mau quay lại đây cho tôi!"

Lăng Mạt Tuyết vừa nghe xong liền giật mình, tăng nhanh tốc độ.

"Ầm ầm..." Đột nhiên, ở trên không trung vang lên tiếng sấm chớp, một hồi sau bão táp bay tới.

"A..." Lăng Mạt Tuyết rất sợ sét đánh, cô bịt lấy lỗ tai, trốn vào bên trong một khối đá lớn ven đường ở Tử Trúc Lâm.

Sấm chớp qua đi, bầu trời lại khôi phục màu đen dày đặc.

Một người phụ nữ mặc váy thắt lưng màu tím và một người đàn ông trung niên mập mạp đuổi theo sau, bọn họ nhìn kỹ chung quanh.

"Chạy xa rồi?" Người đàn ông nặng nề thở hổn hển.

Người phụ nữ lau mồ hôi trên mặt, hổn hà hổn hển nói: "Chắc… là sẽ không chạy quá xa đâu, nó uống ly rượu kia, chẳng mấy chốc sẽ phát tác thôi, mà trời thế này nó cũng sợ."

Người đàn ông ảo não nhìn cô ta một cái : "Nói cho cô biết, cô ta mà chạy, là cô phải ngủ với tôi đấy!"

Người phụ nữ dẩu môi, giống như không tình nguyện lắm: "Gấp cái gì? Chắc chắn là nó ở phía trước."

"Vậy đuổi theo thôi!" Người đàn ông vung tay xuống, kéo theo người phụ nữ chạy về phía trước.

Nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa, Lăng Mạt Tuyết mới từ trong chui ra, một bàn tay ôm ngực đập thình thịch, hoảng loạn chạy ra lối rẽ khác...

Chỗ ấy có đèn đường phát sáng, xe tới lui nhiều, cô chỉ cần chặn một chiếc xe cũng có thể đến bệnh viện.

Chạy không bao xa, tiếng sấm rền lại vang lên, Lăng Mạt Tuyết sợ đến cả người đều run lên, "ạch"một tiếng ngã xuống ven đường.

Két! Xe Bentley màu đen đang đi ngang qua thì ngừng lại, cửa xe mở ra, một thân hình cao to, tướng mạo tuấn mỹ bước xuống xe, tốt bụng đỡ cô dậy: "Cô gái này, cô sao thế?"

Lăng Mạt Tuyết mềm nhũn dựa vào cánh tay anh, ngửi thấy hơi thở mát lạnh thuộc về riêng người đàn ông trên người anh tản ra, con ngươi trong trẻo lóe lên, trong cơ thể bị thuốc ăn mòn, tế bào mẫn cảm trong nháy mắt ‘Nổ’ ra đốm lửa.

Cô phấn khởi, hô hấp dồn dập ôm lấy người đàn ông, khuôn mặt nhỏ ma sát ở ngực anh, trong miệng mơ hồ nỉ non: "Nhanh cho tôi... Cho tôi."

Cố Minh Huyên run lên, chợt cảm thấy cơ thể cô rất nóng, nghi ngờ lui lại một bước, duỗi tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái lên...

Thấy khuôn mặt nhỏ bị tóc đen che lại ửng hồng lạ thường, đôi mắt to sáng động lòng người, giương miệng nhỏ thở hổn hển, tựa như con cá sắp chết khát.

Anh hơi ngẩn ra, duỗi tay vén một sợi tóc đen trên mặt cô, đôi mắt đen trợn to: "Là cô?"

"Cứu tôi." Lý trí Lăng Mạt Tuyết đã bị thuốc khống chế hoàn toàn nên không nghe rõ anh nói gì, chỉ cảm thấy trong thân thể có hàng nghìn côn trùng đang gặm nuốt mình.

Nóng quá, thật khó chịu.

"Mau, anh mau... cứu tôi."

Nghe thấy cô thống khổ nói, đôi mắt Cố Minh Huyên căng thẳng, đây là trúng thuốc rồi ?

"Được rồi, tôi đưa cô đến bệnh viện."

Anh vội vàng ôm lấy Lăng Mạt Tuyết để vào ghế sau xe, vừa định lui lại cơ thể, thì cổ bị đôi tay nhỏ mềm mại ôm chặt, một giây sau, miệng nhỏ của cô dán vào bên trên bờ môi ướŧ áŧ của anh.

Bờ môi dán vào nhau, cả người Cố Minh huyên căng thẳng, một trận khô nóng lập tức như thủy triều không thể kiềm chạy về phía đại não.

Lăng Mạt Tuyết càng thêm điên cuồng, chân nhỏ thon dài quấn lấy eo của anh...

Ào ào ào, mưa tầm tã rơi trên mui xe văng lên những bọt nước.

Không biết qua bao lâu, xe Bentley màu đen mới mở cửa.

Lăng Mạt Tuyết vọt ra, tóc tai vẫn rối bời, chạy như điên hướng về phía trước, cô đang khóc, nước mắt hòa với nước mưa rơi lã chã trên mặt...

"Này... Đừng chạy!" Cố Minh huyên sửa lại quần áo rồi đi ra đuổi theo, nhìn thấy phía trước bắn tới hai ánh đèn sáng như tuyết, anh mở to đôi mắt đen, sợ hãi kêu to: "Mau tránh ra!"

Lăng Mạt Tuyết run lên, ngừng lại sững sờ xoay người, qua mưa bụi nhìn về phía người đàn ông bị đèn led xe rọi sáng, còn chưa kịp phản ứng lại, cả người đã bị người đàn ông dùng sức đẩy một cái...

Oành! Trong chớp mắt, Cố Minh huyên bị một chiếc xe buýt nặng nề đυ.ng ngã xuống đất.

"A…a” Lăng Mạt Tuyết nhìn người đàn ông ngã trong vũng máu, đôi tay tóm chặt làn váy, phát ra tiếng thét chói tai sợ hãi.

Sau đó mắt cô tối sầm, từ từ ngã trên mặt đất...