Chương 15: Tìm Cha Ruột Để Được Giúp Đỡ

Trong biệt thự nhỏ ở ngõ Thanh Liên.

Một đôi trẻ em ngồi trên sô pha xem TV, Lăng Mạt Tuyết xách túi từ trên tầng đi xuống, mỉm cười khẽ nói với bọn họ: "Mẹ đến công ty làm ca đêm, hai đứa xem TV xong đi ngủ sớm nhé?”

Lăng Kỳ Nguyệt nghe xong lập tức chạy đến bên cạnh cô, ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên nhìn chằm chằm cô: “Mẹ có cần chúng con đi cùng mẹ không?"

“Cảm ơn, mẹ không cần, hai con ngoan ngoãn ở nhà là được rồi." Lăng Mạt Tuyết mỉm cười hôn lên mặt bọn họ một cái rồi xách túi rời đi.

Mười giờ tối, Lăng Mạt Tuyết vẽ xong chiếc nhẫn cuối cùng mới đi ra khỏi văn phòng.

Cạch... Tiếng giày cao gót đạp đất vang vọng trong gara ngầm trống trải và tối tăm, có vẻ vô cùng thanh thúy.

Bộp! Đột nhiên, một bàn tay lớn vỗ lên vai cô, cô kinh ngạc quay đầu lại, còn chưa thấy rõ mặt người tới, một mùi hương lạ đã nhào tới, ánh mắt của cô hoảng hốt...

Người đàn ông đưa tay kéo cổ tay cô, nhẹ nhàng nói: "Đi với tôi."

Lăng Mạt Tuyết chớp mắt, hai chân không nghe sai khiến đi theo anh ta lên một chiếc xe màu đen...

Sáng sớm hôm sau, Lăng Kỳ Dương nấu xong cháo, thì lên tầng đánh thức em gái: “Anh xuống tầng múc cháo để nguội cho em, em đi gọi mẹ đi.”

Lăng Kỳ Nguyệt buồn ngủ, vừa dụi mắt vừa đi về phía phòng mẹ...

Không bao lâu sau, cô bé hốt hoảng chạy xuống tầng: “Anh ơi, mẹ không có ở nhà!”

Thời gian rất nhanh đã tới tám giờ, Cố Minh Huyên đi vào phòng làm việc, cởi âu phục ra, cởi bỏ hai nút trên áo sơ mi trắng.

"Tổng giám đốc, có người tìm." Lúc này, Quý Phong đẩy cửa ra, vẻ mặt khác thường nói một tiếng.

Cố Minh Huyên ngồi xuống ghế, thản nhiên nói: "Ai?"

“Con của Lăng Mạt Tuyết."

Hả? Cố Minh Huyên dừng tay xắn tay áo, ngẩng đầu, đôi mắt thâm thuý mở to: “Mau cho bọn họ vào.”

Hai anh em Lăng Kỳ Dương nắm tay nhau đi vào văn phòng, vẻ mặt mỗi đứa đều khác nhau.

Cậu bé lo lắng nhưng không mất đi sự trầm tĩnh, khuôn mặt đẹp trai còn chảy đầy mồ hôi, cô bé thì méo miệng, hai dòng nước mắt chảy trên mặt, trông rất đau lòng.

Trong lòng Cố Minh Huyên thắt lại, lập tức đứng dậy đi tới trước mặt bọn họ: “Bạn nhỏ, hai cháu làm sao vậy?"

“Không thấy mẹ cháu đâu, điện thoại cũng không liên lạc được." Giọng Lăng Kỳ Dương hơi khàn.

Cố Minh Huyên kinh ngạc, anh ngồi xổm xuống vừa định nói chuyện, Lăng Kỳ Nguyệt đã nhào vào trong ngực anh, hai bàn tay nhỏ bé ôm cổ anh khóc lớn...

"Chú đẹp trai, chú mau tìm mẹ giúp chúng cháu đi. Dưa Chua sợ mẹ chết, Dưa Chua muốn mẹ."

Quý Phong giật mình mở to hai mắt, lúc này túi sữa nhỏ đó không phải chỉ là sờ mặt đơn giản, mà là cả người đều nằm trong lòng tổng giám đốc, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt kia dán sát vào mặt tổng giám đốc.

Vẻ mặt anh ta như khóc ròng.

Nhưng, hai tay tổng giám đốc vẫn ôm lấy cô bé, bàn tay vỗ nhẹ lưng cô bé, rất dịu dàng khiến Quý Phong cho rằng mắt mình xảy ra vấn đề đúng không.

"Đừng khóc, để chú hỏi rõ ràng trước được không?" Giọng Cố Minh Huyên dịu dàng hiếm thấy, khiến Quý Phong nghe lại sửng sốt.

Lăng Kỳ Nguyệt nín khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi ở cổ vai anh, hai tay vẫn ôm chặt lấy anh, sợ buông tay cô bé liền mất đi cảm giác an toàn.

"Tối qua mẹ cháu nói với chúng cháu đến công ty tăng ca." Lúc này Lăng Kỳ Dương cũng đỏ mắt: “Nhưng sáng nay cháu và em gái phát hiện mẹ không có ở nhà, gọi điện thoại hỏi ông ngoại và mẹ nuôi, bọn họ đều không biết."

“Vì thế các cháu tìm đến đây?" Cố Minh Huyên hỏi.

"Vâng, mẹ đã nói với chúng cháu như vậy, nhưng dì ở phòng thiết kế nói mẹ không đến làm."

Nghe xong, vẻ mặt Cố Minh Huyên trở nên lạnh lùng, anh nắm tay túi sữa nhỏ, ra lệnh: "Quý Phong, lập tức điều tra!"