Chương 16: Làm Con Gái Nuôi Của Chú

Vài phút sau, Quý Phong vội vàng đi vào văn phòng tổng giám đốc.

"Tổng giám đốc, đêm qua quả thật Lăng Mạt Tuyết đã tới tăng ca, nhưng chiếc xe mới của cô ấy còn đậu trong gara dưới hầm, tôi đã bảo người kiểm tra camera nhưng đã bị người ta phun keo..."

Con ngươi Cố Minh Huyên trầm xuống, giọng điệu trong giây lát lập tức trở nên vô cùng đáng sợ: "Lập tức bảo Tào Huy dẫn người đi tìm, hôm nay nhất định phải tìm được Lăng Mạt Tuyết!"

Tào Huy là một vệ sĩ mà lão hội trưởng phái cho cháu đức tôn, cũng là trợ thủ đắc lực của ông.

Quý Phong đáp lại rồi đi ra ngoài, Cố Minh Huyên quay đầu nhìn hai đứa bé ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mình.

Đối mặt với bọn họ, sắc mặt anh hòa hoãn, cười nhạt: "Đừng sợ, mẹ các cháu mất tích trong công ty, chú phải có trách nhiệm đi tìm giúp các cháu."

"Chú, cháu muốn đi cùng." Lăng Kỳ Dương đứng lên, trong đôi mắt ướŧ áŧ lóe ra một tia kiên cường.

Cố Minh Huyên đưa tay sờ đầu cậu, trong ánh mắt ẩn chứa sự dịu dàng ngay cả chính anh cũng không phát giác: "Cháu còn nhỏ, nếu cháu tin tưởng chú, vậy thì dẫn em gái về nhà trước, ở nhà chờ tin chú có được không?"

Nghe anh nói xong, Lăng Kỳ Nguyệt ôm chặt lấy tay Cố Minh Huyên, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn bi thương lên, mím miệng nói: "Chú, sẽ tìm được mẹ thật sao?"

"Sẽ, Dưa Chua."

Nhìn nước mắt cô bé chảy dài đến đáng thương, Cố Minh Huyên kìm lòng không đậu lại ôm lấy cô bé đặt lên đùi, ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt ở khóe mắt cô bé.

"Chú cam đoan mẹ cháu sẽ không sao, hôm nay chắc chắn mẹ sẽ trở về."

"Chú, nếu chú tìm được mẹ cho Dưa Chua thì Dưa Chua..." Lăng Kì Nguyệt nước mắt mờ mịt nhìn chằm chằm mặt anh, nghẹn lại nói: "Dưa Chua sẽ làm con gái nuôi của chú, giặt quần áo nấu cơm cho chú, làm trâu làm ngựa."

Ạch... Lăng Kỳ Dương nhịn không được dùng ánh mắt "nể phục" nhìn em gái mình nhiều hơn hai lần.

Vừa rồi rõ ràng rất buồn, nhưng nghe em gái nói như vậy, tâm trạng u ám của cậu đột nhiên tốt hơn rất nhiều.

"Dưa Chua, tìm kiếm mẹ cháu cũng là trách nhiệm của chú, cháu không cần cảm kích chú.” Cố Minh Huyên đối với túi sữa nhỏ này thật sự là vô cùng yêu thích.

Dưa Chua bé nhỏ lại nghiêm túc, cúi đầu quấn lấy ngón tay út: "Cháu nghĩ nếu chú tìm được mẹ thì người làm con gái là cháu cảm kích chú cũng là chuyện nên làm."

Ồ... Hóa ra là như vậy.

"Chú, cháu có thể về nhà chăm sóc em gái." Lăng Kỳ Dương vội vàng tỏ thái độ.

Cố Minh Huyên vốn định đi ra ngoài mà hai cục cưng nếu đã nói như vậy, một tay anh ôm Lăng Kỳ Nguyệt, một tay nắm lấy Lăng Kỳ Dương: "Đi thôi, chú đưa các cháu về nhà trước."

Lái xe đến đầu ngõ Thanh Liên, Cố Minh Huyên vừa mở cửa xe, điện thoại di động trong túi vang lên...

Giọng nói của Tào Huy: "Tổng giám đốc, các camera dọc đường chúng tôi đều đã xem, không phát hiện có xe khả nghi, chỉ là thấy trong camera gần tập đoàn vào khoảng mười một giờ tối có một chiếc xe màu đen hình như từ trong gara của chúng ta đi ra."

Sắc mặt Cố Minh Huyên căng thẳng: "Lập tức tra chiếc xe này!"

"Vâng!"

"Chú," Lăng Kì Dương nắm tay em gái mở cửa sân, cậu xoay người lại cùng em gái vẫy tay với Cố Minh Hoàng: "Tạm biệt!"

"Chú ơi, chúng cháu ở nhà chờ chú và mẹ." Lăng Kỳ Nguyệt nức nở nói.

Cố Minh Huyên gật đầu với bọn họ, thấy cửa sân đóng lại, lòng anh nổi lên tia đau đớn.

Vì sao lại có cảm giác như vậy? Thật buồn bực.

Càng buồn bực chính là anh không bài xích hai mẹ con Lăng Mạt Tuyết tiếp xúc với chân tay của mình.

Đeo tai nghe lên, Maybach màu đen nhanh như gió chạy đến ngoại ô thành phố, vừa rồi, Tào Huy lại gọi điện thoại nói: "Chiếc xe đen kia đi ra ngoại thành, nhưng đến một ngã ba ngoại ô Cửa Tây thì không thấy bóng dáng."

Cố Minh Huyên nghe xong, vừa ra lệnh cho bọn họ tiếp tục tìm kiếm, vừa đạp chân ga, nhanh chóng chạy tới ngoại ô Cửa Tây...