Chương 14: Sa Thải Cô Ta

Đến giờ tan tầm, Lăng Mạt Tuyết cầm túi xách vội vàng đi ra khỏi thang máy, bây giờ đi đón hai đứa chắc là muộn rồi.

"Mẹ, mẹ!" Đột nhiên, từ cửa lớn đi ra có một đôi mẹ con, cậu bé trong đó chỉ vào Lăng Mạt Tuyết kêu lên: "Mẹ của công chúa nhỏ kìa.”

Lăng Mạt Tuyết nghe tiếng nhìn về phía bọn họ, vẻ mặt hơi kinh hãi, một giây sau cô liền rẽ sang lối ra khác.

“Đứng lại!” Cố Hân Nghiên gọi cô lại, nghi hoặc hỏi: "Cô làm việc ở đây à?”

“Ừm, làm sao vậy?” Lăng Mạt Tuyết bình tĩnh nói.

"Cô có biết đây là công ty của ai không?"

"Cố Minh Huyên!"

"Ha ha... Lá gan của cô đúng là lớn, dám gọi thẳng họ tên tổng giám đốc.”

Cố Hân Nghiên kéo cánh tay cô lại, cười đến gian xảo ngạo mạn: “Vậy tôi nói cho cô biết, tổng giám đốc là em trai ruột của tôi, tôi có thể vì chuyện hôm nay con cô đánh nhau mà lập tức sa thải cô!”

Lăng Mạt Tuyết ngẩn ra, đầu đau đớn.

Nhìn cô Cố vênh váo tự đắc này, trong lòng cô có một tia khổ sở, hai giây sau, cô ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Nếu như tổng giám đốc tập đoàn TK bảo thủ, mặc cho người ta bày bố thì tôi cũng không muốn làm dưới trướng anh ta.”

Nói xong, Lăng Mạt Tuyết hất tay cô ta ra, bước nhanh về phía bãi đỗ xe...

Cố Hân Nghiên chớp mắt, không nhịn được lại buồn bực, người phụ nữ này mặt ngoài nhìn thì mềm mại yếu đuối, mà bên trong lại mạnh mẽ như vậy?

Nói vậy cũng không bị doạ sợ!

"Minh Huyên, Minh Huyên!" Cố Hân Nghiên vừa vào văn phòng tổng giám đốc liền ồn ào: “Em có biết vừa rồi chị gặp hạng người phụ nữ gì ở dưới tầng không?”

Cố Minh Huyên đang cúi đầu xem một phần văn kiện, nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn cô ta một cái: “Người phụ nữ nào có thể khiến chị gái em kích động như vậy?"

“Nhân viên của em đấy! Cô ta rất kiêu ngạo, giống như cái tính của con trai cô ta vậy!” Cố Hân Nghiên thở phì phò nói.

Mễ Dung Tinh chạy đến bên cạnh Cố Minh Huyên, lớn tiếng nói với anh: "Cô ấy là mẹ của công chúa nhỏ lớp cháu! Cô ấy rất xinh đẹp, đẹp hơn cả mẹ, con trai cô ấy đã đánh cháu.”

Cố Minh Huyên hơi giật mình, ngưng mắt nhìn chị của mình: “Chị nói là... Lăng Mạt Tuyết?"

“Hả? Minh Huyên, hôm nay em mới tới đây ngồi, sao lại biết tên cô ta rồi?” Cố Hân Nghiên kinh ngạc.

Cố Minh Huyên nhíu mày rậm, khép văn kiện lại, lạnh nhạt trả lời ngắn gọn: "Lúc vừa mới tới, vô tình nghe được.”

Cố Hân Nghiên lại đến gần anh vài bước, thần bí nói: "Minh Huyên, bây giờ chị tới đây chính là muốn với em, con trai của người phụ nữ kia rất giống em.”

Cố Minh Huyên mặt không chút thay đổi dựa vào lưng ghế, liếc nhìn cô ta một cái: “Có gì kỳ lạ đâu.”

“Đương nhiên là kì lạ rồi, nhưng chị cũng cảm thấy không thể nào. Hai đứa nhỏ kia cùng tuổi với Tinh Nhi, tính theo năm sinh, khi đó em vừa mới xảy ra tai nạn giao thông, không thể nào tiếp xúc với người phụ nữ chết tiệt kia được. Mà đứa bé trai trông rất giống em."

“Người giống con trai chị, trên đời này cũng có thể tìm ra mấy người." Cố Minh Huyên đứng lên, đi tới trước móc áo lấy khoác âu phục xuống.

"Lời này cũng có lý."

Cố Hân Nghiên gật đầu, đi tới định giúp anh chỉnh cổ áo một chút, vừa tới gần, anh liền hắt hơi một cái.

Cô ta đành phải lui sang một bên.

"Minh Huyên, chị còn có chuyện muốn yêu cầu em. Nếu người phụ nữ kia là nhân viên công ty của em, vậy em mau sa thải cô ta đi, chị không thích cô ta. Cô ta biết chị là người nhà của chủ tịch trường, mà một chút mặt mũi cũng không cho chị."

Cố Minh Huyên đi về phía cửa bỗng dưng xoay người, dáng vẻ đỉnh đạc, vẻ mặt không giận tự uy: “Chị đang nói đùa?”

Khóe môi Cố Hân Nghiên co rút, xấu hổ.

Cô ta hiểu, người em trai này sẽ không nghe bất kỳ ai bày bố! Đừng nói mất trí nhớ, cho dù anh không mất trí nhớ, anh cũng mưu tính sâu xa, độc đoán chuyên quyền.

"Được rồi, coi như chị không nói." Cô ta thở phì phò kéo tay Mễ Dung Tinh: “Đi, về nhà!"

“Mẹ, tại sao mẹ không thích mẹ của công chúa nhỏ?" Trên đường đi, Mễ Dung Tinh rất khó hiểu hỏi.

"Đừng kêu loạn tên công chúa nhỏ." Cố Hân Nghiên tức giận trừng mắt nhìn cậu một cái.

Mễ Dung Tinh chớp mắt: “Cậu ấy rất giống công chúa nhỏ trong phim Ngôi sao sáng."

“Đó là dì Lộ Tịch con diễn khi còn bé."