Chương 13 Che Tay Cô Lại

Cố Minh Huyên lại nhìn cô một hồi lâu mới đưa tay đón lấy, tùy ý lật, anh mở miệng, giọng vẫn trầm thấp nhẹ nhàng: "Học đại học ở Paris?"

“Vâng, tổng giám đốc." Lăng Mạt Tuyết cúi đầu.

“Năm ba đại học đã được giải thiết kế Kim Tinh?"

"Vâng."

"Viện thiết kế hoàng gia muốn giữ cô, tại sao cô lại về nước?"

Lăng Mạt Tuyết nhíu mày, thầm nghĩ, hóa ra tổng giám đốc Cố đã tra hồ sơ lý lịch của mình, nhưng muốn phỏng vấn mình một lần nữa?

Ngẩng đầu nhìn anh một cái, thấy anh vừa khéo cũng ngước mắt lên nhìn lại. Lăng Mạt Tuyết đỏ mặt, vội vàng rũ mi mắt xuống nói: "Tôi lớn lên ở đây, sống ở nước ngoài không quen.”

Cố Minh Huyên khép lại bản thiết kế ném lên bàn, vẻ mặt lạnh lùng không nóng không lạnh, nhìn không ra cảm xúc.

"Phong cách Phượng Triều Dương này có vẻ quá lớn, quá phô trương, không thích hợp với người phụ nữ dịu dàng hướng nội, sửa lại đi, theo nội tâm của cô mà sửa."

Lăng Mạt Tuyết ngẩn ra, anh biết nội tâm mình thế nào sao?

Vừa mới đi làm ngày thứ ba, giám đốc Kiều đã bảo cô thiết kế một kiểu nhẫn, cô coi như đây là công ty khảo nghiệm trình độ thực tế của mình, cho nên rất nghiêm túc thiết kế.

Nhưng giám đốc Kiều nhìn cảm thấy không thích, nói ra mấy chỗ thiếu sót, cô đành phải tăng ca đổi thành kiểu dáng như bây giờ.

Nhưng... tổng giám đốc không thích.

"Được." Ý kiến của lãnh đạo dù sao cũng phải nghe, Lăng Mạt Tuyết đưa tay lấy bản thiết kế, lại không ngờ duỗi tay ra quá nhanh, ngón tay không cẩn thận đυ.ng phải cốc nước trên bàn, rào một tiếng, cốc nước nghiêng đổ...

"A!" Cô liền hô lên một tiếng, luống cuống tay chân để cốc lên.

Nào ngờ tay vừa đυ.ng phải, một bàn tay to liền phủ lên mu bàn tay cô, cả người cô run lên, ngước mắt nhìn chằm chằm gương mặt phóng đại trước mắt...

Ngũ quan lập thể, mọi thứ hoàn mỹ trên khuôn mặt trắng nõn của anh, quả thực đẹp đến không thể bắt bẻ, làm cho người ta không thể rời mắt.

Đặc biệt là đôi mắt thâm sâu của anh sâu thẳm như đầm, sáng ngời như sao...

Lăng Mạt Tuyết giật mình, nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh, làm cô nghĩ đến Jack.

Đúng, cô nhớ sau khi Jack giải thuốc, đã ôm mặt cô thở dốc nói: "Tôi xin lỗi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô."

Cô mở hai mắt mơ hồ ra, loáng thoáng nhìn thấy đôi mắt sáng trên mặt anh...

Thật sự rất giống.

Lúc cô thất thần, Cố Minh Huyên cũng nhìn chằm chằm vào mắt cô, xúc cảm mềm mại truyền đến trong lòng bàn tay không khiến anh sợ hãi rút lại, trái lại còn cảm thấy có một dòng nước ấm nhàn nhạt từ trong lòng bàn tay lan tràn ra, hơn nữa hai người đến gần nhau như vậy mà anh không hắt hơi.

Thật kỳ lạ, cô có thể điều trị chứng dị ứng khác phái của mình?

"Trước kia cô đã từng gặp tôi chưa?" Một tia vui mừng xẹt qua, anh đột nhiên hỏi.

Lăng Mạt Tuyết giật mình bừng tỉnh, cuống quít rút tay.

Cô cầm lấy tập bản thiết kế đã ướt một nửa, đỏ mặt bối rối nói: "Xin lỗi, tổng giám đốc, tôi... Tôi thực sự chưa bao giờ gặp anh.”

Cô nghĩ có thể là lúc mình không kiềm được nhìn anh đến thất thần nên anh mới nghi ngờ hỏi.

Cố Minh Huyên ngưng mắt, sắc mặt khẽ biến: "Thật sự chưa từng gặp?”

Khi cô nhìn chằm chằm vào mình, vẻ mặt luôn kỳ quái, chuyện này thật không bình thường. Huống hồ, không hiểu sao mình đối với cô lại có loại cảm giác quen biết.

"Thật sự không có... Tổng giám đốc, không có chuyện gì thì tôi đi trước." Tim Lăng Mạt Tuyết đập như trống, không đợi anh đáp lại, cúi đầu bỏ chạy.

Cố Minh Quân cầm lấy cốc cười khổ, nhìn mặt bàn ướt, anh đưa tay ấn chuông, lạnh lùng nói: "Vào lau bàn!”