Chương 12 Không Đánh Không Quen

Hiệu trưởng trường giới thiệu Cố Hân Nghiên với cô: "Đây chính là mẹ của đứa bé bị đánh, con gái của chủ tịch trường chúng tôi, cô cả Cố."

“Xin chào." Lăng Mạt Tuyết lịch sự vươn tay.

Cố Hân Nghiên hừ một tiếng, kiêu căng nhìn cô, tức giận mắng: "Cô làm mẹ cái kiểu gì vậy? Con trai cô mới có tí tuổi đã làm bậy, dám đánh nhau ở trước mặt giáo viên. Không có bố dạy à?”

Lời nói chanh chua mang tính sỉ nhục này khiến lòng Lăng Mạt Tuyết đau nhói.

“Con trai dì mới không có bố dạy đó!” Lăng Kỳ Dương vọt tới, lạnh lùng phản bác lại.

Cố Hân Nghiên tức giận đến mức hai má căng ra.

Lăng Mạt Tuyết giữ chặt tay con trai, khuôn mặt hơi trầm xuống, ngẩng đầu nghiêm nghị nghênh đón ánh mắt ngạo mạn chán ghét của Cố Hân Nghiên.

"Cô Cố, con trai là do tôi sinh ra, cũng là do tôi dạy, tính tình như thế nào, người làm mẹ là tôi rõ hơn ai hết, cô không có tư cách chỉ trích! Một cây làm chẳng nên non, tôi nghĩ Kỳ Dương ra tay chắc chắn là nguyên do. Cô có dám ở trước mặt tôi hỏi con trai của cô không?”

Là con gái của chủ tịch trường thì thế nào? Lăng Mạt Tuyết vì bảo vệ con trai của mình, tuyệt đối sẽ không vì thân phận khác biệt mà khúm núm quỳ gối vâng vâng dạ dạ.

Cố Hân Nghiên ngẩn ra.

Người phụ nữ này có dáng vẻ thanh tú tao nhã, khí chất nhẹ nhàng, ăn mặc đơn giản, túi xách trên tay vừa nhìn là biết hàng taobao, quần áo trên người con trai chắc cũng là mua ở vỉa hè.

Một dân thường, thân phận thấp kém, mà lá gan đúng là không nhỏ, dám không cho cô ta chút mặt mũi nào.

Tức giận dâng trào, mặt Cố Hân Nghiên không nhịn được đỏ lên, kéo đứa con trai ngồi trên ghế da của trường: "Tinh Nhi, con nói xem, hôm nay đánh nhau là ai ra tay trước?”

Tay Mễ Dung Tinh chậm rãi nâng lên, chợt thấy Lăng Kỳ Dương trừng mắt nhìn mình, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng thấu xương đến bức người, cậu giật mình một cái, vội vàng chỉ vào mặt mình: "Là con! Là con dẫn đám chip bông* bao vây đánh Lăng Kỳ Dương."

* tiếng gọi thân thương đối với trẻ mới sinh

“Con?" Cố Hân Nghiêng tức giận, túm lấy cánh tay cậu: "Vừa rồi con không nói như vậy."

“Mẹ, vừa rồi con..."

Cậu chớp mắt một cái, chợt thấy ở cửa thoáng qua một bóng dáng nhỏ màu hồng nhạt, trên mặt lập tức tỏa sáng: "Là vì sợ mẹ mắng, bây giờ con muốn thừa nhận sai lầm, để được công chúa nhỏ tha thứ."

Nói xong, cậu đẩy Cố Hân Nghiên ra, chạy tới kéo tay Lăng Kỳ Nguyệt: "Công chúa nhỏ, tôi sai rồi, cậu tha thứ cho tôi có được không? Tôi sẽ không gọi ai đánh anh trai cậu nữa.”

Lăng Kỳ Nguyệt ghét bỏ rút tay ra, nhưng nhìn thấy khuôn mặt không vui của Cố Hân Nghiên, cô bé lập tức nhếch cái miệng nhỏ mỉm cười: "Tôi sẽ không trách cậu, mẹ tôi nói, không đánh không quen.”

Cố Hân Nghiên mở to mắt, nhìn Lăng Mạt Tuyết rồi lại nhìn chằm chằm túi sữa nhỏ...

Đây là cách người phụ nữ này giáo dục con cái của mình?

Mà Lăng Mạt Tuyết ở bên cạnh thì lúng túng xoay người, vuốt cái trán hơi đau đớn.

Bảo bối à, đừng có cái gì cũng nói mẹ dạy chứ?!

Từ nhà trẻ trở về đã là một giờ sau, giám đốc Kiều không có ở đây, Lăng Mạt Tuyết đi vào văn phòng thở phào nhẹ nhõm.

Ngồi xuống ghế, vừa uống một ngụm nước thì nghe thấy một chị đồng nghiệp gọi: "Lăng Mạt Tuyết, mau mang bản thiết kế nhẫn Phượng Triều Dương đến văn phòng tổng giám đốc tầng 36.”

“Vâng ạ.” Cô trả lời, đặt tách trà xuống, mặt hơi ngưng lại.

Cái gì? Mang đến văn phòng tổng giám đốc?

Cố Minh Huyên tựa vào ghế da, một tay cầm cây bút màu đen khều nhẹ mép bàn, tay kia chống lên tay vịn ghế vuốt cằm, mắt híp lại, như có điều suy nghĩ mà nhìn chằm chằm Lăng Mạt Tuyết đang đứng trước bàn.

"Tổng giám đốc, đây là tôi… do tôi thiết kế." Lăng Mạt Tuyết cảm giác ánh mắt của anh quá sắc bén, liếc một cái liền làm cho người ta hoảng hốt.

Cô không dám nhìn thẳng vào, rủ mắt xuống, cẩn thận đưa bản thiết kế lên..