Chương 11: Đừng gặp lại nhau

Lăng Mạt Tuyết trở lại văn phòng còn chưa ngồi xuống, điện thoại di động trong túi đã vang lên, mở ra nhìn, cô vội vàng nhận lấy: "Cô giáo, có chuyện gì không ạ?”

“Lăng Kỳ Dương đánh cháu ngoại trai của chủ tịch trường, cô tới đây một chút đi."

Lăng Mạt Tuyết nghe xong đầu óc choáng váng, cô sợ nhất chính là con trai ở bên ngoài gây chuyện, tính cách của đứa con trai này chắc là di truyền từ người bố đã chết của nó, cứ gặp chuyện bất bình là rút đao tương trợ, tính tình lạnh lùng, lại động một chút là đánh nhau với người khác.

Chạy tới văn phòng giám đốc Kiều xin nghỉ, vừa mới bước ra lối đi, chợt thấy đoàn người đi tới phía trước, khí thế rất lớn, người đàn ông đi trước mặc âu phục giày da, khuôn mặt anh tuấn, vẻ mặt hờ hững lạnh như băng.

Vừa nhìn thấy là Cố Minh Huyên, trong lòng "rầm" một tiếng, vội vàng lui về phía sau hai bước, lưng dán sát vào tường.

Cố Minh Huyên đã phát hiện ra cô, bước chân chậm lại, khi rẽ qua góc, ánh mắt tựa như lơ đãng nhìn về phía cô, tầm mắt hai người đυ.ng trong không trung, Lăng Mạt Tuyết vội vàng tránh đi, nhưng anh lại hơi nhíu mày...

Lại là cảm giác kia, ánh mắt của cô tựa như một cửa sổ, bên trong ẩn chứa thứ anh muốn tìm.

"Lăng Mạt Tuyết, cô đứng đây làm gì?" Giám đốc Kiều ở phía sau hỏi cô.

Mặt Lăng Mạt Tuyết ửng hồng, không dám nhìn người đàn ông phía trước, vội vàng nói: "Con trai tôi ở nhà trẻ đánh nhau với người khác, giáo viên bảo tôi đi qua một chuyến, tôi muốn xin giám đốc cho tôi nghỉ một tiếng đồng hồ."

“Sao có thể được chứ? Cô thấy đấy, hôm nay tổng giám đốc đã đến, còn sắp đi thăm bộ phận thiết kế trang sức của chúng ta, xem mấy người các cô thiết kế kiểu dáng mới."

Giám đốc một mực từ chối, Lăng Mạt Tuyết lo lắng, cô luống cuống quay đầu, phát hiện ánh mắt Cố Minh Huyên vẫn còn ở trên người mình, hai má nóng lên, cô vội vàng hoảng hốt chào hỏi một tiếng: "Chào tổng giám đốc!"

“Đi đến bộ phận quần áo trước." Lục Minh Thần đột nhiên quay đầu, đi về hướng khác.

Giám đốc Kiều sửng sốt, Lăng Mạt Tuyết nắm áo: "Giám đốc..."

"Được rồi, cô đi đi, nhớ về sớm một chút." Giám đốc Kiều phất tay.

"Cảm ơn chị!" Lăng Mạt Tuyết vội vàng chạy đi, tiếng giày ca gót giẫm trên sàn nhà vô cùng thanh thúy.

Gương mặt anh tuấn của Cố Minh Huyên hơi trầm xuống, ngưng mắt nhìn về phía trước, lỗ tai lại bất giác khẽ nhúc nhích.

Văn phòng hiểu trưởng nhà trẻ.

"Bố của đứa trẻ này là ai? Là ai?!" Cố Hân Nghiên với mái tóc xoăn sóng dài kích động chỉ vào Lăng Kỳ Dương.

Cô ta vừa kinh ngạc, vừa tức giận.

Trên mặt con trai có năm dấu ngón tay đỏ, mũi nhỏ cũng chảy máu, nghe nói là bị đứa nhỏ mới tới này đè xuống đất, còn cưỡi trên bụng tát một cái.

Đúng là ngang ngược!

Lúc trên đường tới, Cố Hân Nghiên tức giận nghĩ làm thế nào để giáo huấn đứa nhỏ kiêu ngạo này, nào ngờ vừa nhìn thấy Lăng Kỳ Dương, cả người cô ta liền ngẩn ra.

Sao lại giống Cố Minh Huyên như vậy?

Vì vậy, cô ta liền kích động muốn truy ra danh tính của cậu bé này.

Hiệu trưởng nhà trẻ mở sổ Lăng Mạt Tuyết đã điền tên đăng ký, chỉ vào cột cha mẹ phía trên nói: "Bố tên là Jack, mẹ là Lăng Mạt Tuyết, đôi long phượng thai này lớn lên ở Paris, tháng này vừa mới trở về.”

“Jack...... Người ở đâu?" Trong lòng Cố Hân Nghiên tràn đầy nghi hoặc, trong miệng nói, ánh mắt sắc bén lại nhìn lướt qua cậu bé đứng trước cửa sổ.

Ngũ quan được điêu khắc tỉ mỉ, còn có khí thế lãnh ngạo bá đạo, quả thực là phiên bản lúc nhỏ của em trai.

"Bố là một người Pháp ở nước ngoài, mẹ là người trong nước."

Hiệu trưởng nhà trẻ vừa nói xong, Lăng Mạt Tuyết liền vội vàng xông vào, cô nhìn con trai một cái trước, thấy cậu bình yên vô sự, trong lòng mới thả lỏng, áy náy nói hiệu trưởng: "Thực xin lỗi, tôi đến trễ.”