Chương 10: Sẽ Không Bán Cho Cậu

Dương Kiếm Thần tháo kính râm, khuôn mặt tuấn lãng hiện ra một tia thương cảm: "Tuyết Nhi. Anh có chuyện muốn nói. "

“Không có gì để nói nữa, mời anh về giùm cho."

Lăng Mạt Tuyết đóng cửa lại, ngón tay rơi trên cửa sắt lạnh lẽo, cô nghe Dương Kiếm Thần ở bên ngoài nói: "Tuyết Nhi, chẳng lẽ chúng ta ngay cả bạn bè cũng không làm được sao?”

Lăng Mạt Tuyết không muốn trả lời, cô sợ mình đối mặt với anh ta quá lâu sẽ không kiềm chế được cảm xúc, nói quá nhiều, những lời nghẹn cổ họng sẽ phun ra hết.

Đối mặt với đứa trẻ, cô phải là một người mẹ kiên cường và cởi mở!

"Mẹ ơi, mẹ không thích chú Dương kia ạ?" Trở lại trong nhà, Lăng Kỳ Nguyệt kỳ quái đi tới hỏi.

Lăng Kỳ Dương quay đầu lại liếc mắt nhìn cô bé một cái: "Em có thể khâu cái miệng em lại được không?”

Lăng Kỳ Nguyệt nhanh chóng liếc mẹ mình một cái, thấy mặt mẹ trầm buồn, cô bé liền mím chặt miệng, sau đó làm bộ cầm kim, đem hai mảnh môi của mình khâu lại với nhau...

Buổi chiều, Lăng Mạt Tuyết đến một cửa hàng 4S mua một chiếc xe nhỏ sản xuất trong nước mười ngày trước, rồi đưa đôi bảo bối đi dạo một vòng trong thành phố,

Bởi vì không biết rõ đường xá, hơn nữa cuối tuần trên đường xe nhiều, nên tốc độ lái xe của Lăng Mạt Tuyết vô cùng chậm.

Lăng Kỳ Nguyệt ghé vào cửa sổ phía sau, bỗng nhiên nhìn thấy tòa nhà tập đoàn TK, liền cao hứng kêu lên: "Mẹ, đây là nơi mẹ làm việc ạ?”

Lăng Mạt Tuyết quay đầu nhìn một cái, mỉm cười nói: "Đúng vậy, mẹ làm việc ở tầng mười bảy. "

“Tòa nhà này cao quá, như chỗ cậu làm."

Nghe em gái nói như vậy, Lăng Kỳ Dương cúi đầu chơi điện thoại di động cũng tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khi cậu bé nhìn thấy trên thanh ngang của tòa nhà khắc hai chữ "TK", bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua hội trưởng giới thiệu Cố Minh Hoàng chính là tổng giám đốc tập đoàn TK.

Nói như vậy, sau này mẹ chính là nhân viên dưới trướng tổng giám đốc Cố?

Đôi mắt to trong sáng hơi nheo lại, một nụ cười lặng lẽ xẹt qua đáy mắt cậu..

Thứ hai, Lăng Mạt Tuyết lái xe đưa hai đứa nhỏ đến trường mẫu giáo Hy Vọng, đây là trường mẫu giáo thuộc trường quý tộc lớn nhất thành phố, cơ sở vật chất đầy đủ nhất, hai anh em đã học ở đây một tuần.

Xuống xe, hai anh em liền tay trong tay đi vào cổng trường, đi đến hành lang lớp học, đột nhiên bị năm cậu bé cao lớn ngăn lại, đứng đầu chính là Mễ Dung Tinh.

Hôm nay cậu rất thần thái, chải tóc mào gà, hai tay vòng ngực, ngạo mạn nhìn Lăng Kỳ Dương một cái: "Tôi hỏi cậu, cậu cần bao nhiêu tiền mới bán em gái cậu cho tôi?”

Lăng Kỳ Dương lạnh lùng cười, mặt không đổi sắc: “Nhóc mập, tôi đã nói rồi, tiền nhà cậu không phải của cậu, cho dù cậu đem tiền trong nhà chuyển đến trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không bán em gái tôi cho cậu!”

“Nói cho cậu biết, trường mẫu giáo này là của ông ngoại tôi!” Mễ Dung Tinh dậm chân, vênh váo nói.

Tuần trước, cậu đi Mỹ, không biết có hai người bạn mới trong lớp học của mình, và hôm nay cậu đã rất ngạc nhiên khi thấy công chúa nhỏ xinh đẹp mà cậu trông ngóng lại đang học ở đây.

Đúng là tốt quá!

"Dậm chân cái gì? Cậu mập lỡ dậm sập đất thì làm thế nào?" Bỗng nhiên, Lăng Kỳ Nguyệt tiến lên đẩy Mễ Dung Tinh một phen.

Mễ Dung Tinh không tức giận, trái lại còn kéo tay cô bé lại: "Công chúa nhỏ, nếu cậu chê tôi mập, tôi có thể giảm cân."

“Cậu có giảm thành một người gầy, tôi cũng không thích." Lăng Kỳ Nguyệt hất tay cậu ra, nắm áo Lăng Kỳ Dương.

Mễ Dung Tinh nhìn về phía Lăng Kỳ Dương, rối rắm một lúc lâu mới nói: "Tôi nhường chức lớp trưởng cho cậu làm, cậu có thể khiến em gái cậu thích tôi không?”

“Tránh ra!” Lăng Kỳ Dương hoàn toàn không cảm kích, kiêu ngạo đẩy cậu bé ra, kéo em gái đi vào lớp học...

Lòng tự trọng của Mễ Dung Tinh một lần nữa bị ảnh hưởng nặng nề, cậu siết chặt nắm đấm, thở hổn hển nói với vài bạn nhỏ xung quanh: "Dạy dỗ câu ta cho tôi!"