Chương 9: Tạm Biệt Mối Tình Đầu

Từ công viên trẻ em trở về, Lăng Mạt Tuyết nhìn thấy hai thùng hoa quả trước cửa nhà.

Là do bố cô Lăng Trung Hiếu đưa tới, bên trong có để lại một tờ giấy, nói là gọi điện thoại không được nên để hoa quả ở cửa nhà.

Lăng Mạt Tuyết ôm thùng đầy nho, táo lê vào nhà, Lăng Kỳ Dương liền hiểu chuyện mang đi rửa, rồi dùng túi bảo quản bọc lại bỏ vào tủ lạnh.

Thấy anh trai làm, Lăng Kỳ Nguyệt cũng không cam lòng tụt lại phía sau, cô bé nhanh nhẹn xách một túi rác ra sân nhỏ...

Vừa mới ném túi vào thùng rác ven đường, thì một chiếc xe nhỏ lướt qua bên cạnh cô bé rồi chậm rãi dừng trước cửa nhà cô bé.

Cửa xe mở ra, bước xuống là một người đàn ông trẻ tuổi thân hình cao lớn, mặc áo trắng quần đen, anh ta đeo một cặp kính râm màu trà rộng, cao quý mà tuấn nhã.

Lăng Kỳ Nguyệt tò mò đi tới trước mặt anh ta, ngẩng mặt lên, chớp chớp đôi mắt to: "Chú tìm ai?”

Dương Kiếm Thần chậm rãi cúi đầu, xuyên thấu qua tròng kính, anh ta thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu.

Da thịt trắng như tuyết, đôi mắt to trong vυ"t, cái miệng nhỏ nhắn màu hồng phấn non nớt, rất giống Lăng Mạt Tuyết khi còn bé.

Một cô bé như vậy, đúng là người gặp người thích.

Dương Kiếm Thần đưa tay nhẹ nhàng sờ hai má cô bé, đôi môi mỏng khẽ mở ra: "Cháu là Dưa Chua đúng không?”

Lăng Kỳ Nguyệt gật đầu, cười tủm tỉm: "Đúng vậy ạ, mà sao chú biết? Hình như cháu chưa bao giờ gặp chú.”

Dương Kiếm Thần nhìn cô bé mà trong lòng chua xót.

Nếu như năm đó Lăng Mạt Tuyết gả cho mình, sinh con chắc cũng sẽ xinh đẹp như vậy đúng không?

"Chú... chú là bạn tốt của mẹ cháu, mẹ cháu có ở nhà không?"

“Có ạ, để cháu đi thông báo cho mẹ." Lăng Kỳ Nguyệt lập tức chạy vào sân nhỏ, nhưng không được mấy bước, cô bé lại chạy trở về: "Chú, chú tên gì ạ?"

“Dương Kiếm Thần."

"Vâng, chú chờ một chút." Lăng Kỳ Nguyệt cao hứng đi vào nhà, cất giọng gọi: "Mẹ, có một người bạn trai đẹp trai tới tìm mẹ.”

Lăng Mạt Tuyết từ trong phòng bếp đi ra, kỳ quái hỏi: "Ai vậy?”

“Dương, Kiếm, Thần.” Lăng Nguyệt Nguyệt gằn từng chữ trả lời.

Loảng xoảng...

Nồi trong tay Lăng Mạt Tuyết rơi xuống đất, trên mặt hiện ra một tia bối rối.

Lăng Kỳ Dương đang nhặt rau trên bàn ăn sắc mặt khẽ biến, quay đầu nói với em gái: "Dưa Chua, em nói với chú kia, mẹ không có ở nhà."

“Muộn rồi, em đã nói mẹ có ở nhà." Lăng Kỳ Nguyệt bĩu môi, ánh mắt sâu kín nhìn mẹ: "Mẹ, chú Dương kia thật sự là bạn của mẹ à? Chú ấy còn biết tên con là Dưa Chua."

Lăng Mạt Tuyết cầm chảo lên, ổn định tâm tình của mình, cười nhạt một tiếng: "Mẹ đi ra ngoài xem.”

Ánh mặt trời hôm nay không phải rất dữ dỗi, nhưng Dương Kiếm Thần đứng ở cửa trên mặt đã chảy xuống mấy giọt mồ hôi trong suốt.

Nhìn bạn gái đầu tiên của mình tao nhã đi tới, trái tim anh ta không nhịn được đập nhanh, ngón tay khẽ run rẩy, biểu tình trên mặt thiên biến vạn hóa.

Lăng Mạt Tuyết, cô vẫn xinh đẹp như vậy, điềm tĩnh, mặc một chiếc váy chiffon màu trắng phác họa dáng người thon thả của cô, trên khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt to như nước thu, quyến rũ động lòng người.

“Anh Dương, anh có chuyện gì sao?” So với Dương Kiếm Thần, Lăng Mạt Tuyết đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Tuyết Nhi!” Dương Kiếm Thần duỗi tay, Lăng Mạt Tuyết lui về phía sau một bước, bàn tay trống không của anh ta lúng túng dừng ở giữa không trung.

Một lúc lâu sau, anh ta mất mát thu tay lại, giọng nói khàn khàn: "Hôm nay anh mới biết em dẫn theo đứa nhỏ về nước."

“Ừm." Lăng Mạt Tuyết lãnh đạm quay đầu, nhìn một lùm cây hoa hồng ở cửa.

"Anh có thể vào ngồi một chút không?"

"..." Lăng Mạt Tuyết khẽ chuyển, nhìn thấy bảo bối nhà mình tay trong tay đứng ở dưới hiên nhà, liền lạnh nhạt cười: "Thật ngại quá, con côi mẹ goá khônh tiện gặp đàn ông chưa lập gia đình.”