Chương 67: Được xuất viện

Một người đàn ông trẻ tuổi không nhịn được trả lời một câu: “Chúng tôi nói chuyện về Long Linh thì anh quan tâm làm gì? Anh đã có gia đình rồi mà vẫn còn lo lắng nhớ thương người khác, khó trách vợ anh không sinh con cho anh.”

Người đàn ông này tuy nói ít nhưng từng câu từng chữ như chọc ngoáy vào điểm yếu của Long Bạch, chọc cho người xung quanh ồ lên cười to.

Long Bạch không kìm được sắc mặt, tức giận túm lấy cổ áo của người đàn ông kia như muốn đánh anh ta: “Miệng chó không phun nổi ngà voi! Cái miệng đê tiện này của mày mà nói thêm một câu nữa thì tao sẽ cho nó biến mất!”

“Đánh đi đánh đi! Tôi nói trúng chỗ nên anh mới tức giận và xấu hổ như vậy! Long Bạch, tôi không sợ anh! Nếu thật sự đánh nhau, còn không biết ai ở đây sẽ là người chịu thiệt.” Người đàn ông này cũng là một người thích gây rắc rối, mắt thấy xung đột xảy ra, anh ta liên tục tỏ vẻ muốn khıêυ khí©h Long Bạch.

Mọi người xung quanh đang xem náo nhiệt thấy hai người bọn họ chuẩn bị động tay động chân, vội vàng tiến lên hòa giải: “Thôi, bỏ qua đi. Tất cả đều là người ở cùng một thôn, cần gì phải đánh nhau? Tất cả đều là những lời nói bông đùa, đừng làm mất tình cảm hai bên.”

“Ai cho các người mang chuyện này ra nói đùa?” Long Bạch quay đầu hét to một tiếng với người đang hòa giải. Người này bị quát thì mặt đỏ tía tai, đành mỉm cười buông tay ra, không quản hai người này nữa.

“Sau này nếu để tao nghe thấy mày nói chuyện linh tinh về Long Linh, cẩn thận nếu không tao sẽ đánh mày đến răng cũng không tìm thấy.” Không muốn tiếp tục cho người khác xem trò cười nữa, Long Bạch tức giận buông tay.

Mọi người đều biết điều mà giải tán. Ở phía sau đám người, mặt của Hoàng Tiểu Mai đang dần đen lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Long Bạch.

Thoáng chốc chỉ còn lại hai người bọn họ, ngay lúc bốn mắt đối diện, sự nhẫn nại của Hoàng Tiểu Mai dành cho Long Bạch cuối cùng cũng đã tan thành mây khói: “Ly hôn đi!”

Long Bạch bị hai chữ “ly hôn” đột ngột của Hoàng Tiểu Mai làm cho kinh ngạc và choáng ngợp, anh ta bước nhanh về phía Hoàng Tiểu Mai xin lỗi liên tục: “Bà xã, anh thật sự không có ý gì khác! Anh chỉ không chịu nổi những người này bịa đặt chuyện lung tung thôi, đừng tức giận nữa! Em phải tin anh, anh thật sự không có tâm tư nào khác.”

“Trong lòng anh khi nào mới có ý định buông bỏ Long Linh? Anh chỉ cần nghe thấy chuyện của cô ấy là sẽ căng thẳng, vừa nhìn thấy cô ấy thì không kiềm chế được bản thân, tôi bị mù sao? Sự thật rằng trước khi kết hôn, anh cũng thành thật nói với tôi rằng anh không quên được Long Linh nhanh như vậy, tôi cũng trả lời rằng tôi hứa sẽ để cho anh thời gian. Nhưng chúng ta đã kết hôn được nhiều năm rồi! Anh có thực sự quên cô ấy chưa? Anh đã bao giờ yêu tôi một chút nào chưa?! Thay vì như vậy, đêm dài lắm mộng, chúng ta nhanh chóng kết thúc chuyện này đi.” Hoàng Tiểu Mai điên cuồng khóc lóc. Những lời này đã tồn đọng trong cuộc sống vợ chồng hai người những năm qua, Long Bạch hết lần này đến lần khác làm tổn thương trái tim cô ấy, cô ấy không muốn tiếp tục mắt nhắm mắt mở nữa.

Long Bạch bị bộ dạng này của cô ấy làm cho hoảng sợ, ngơ ngác đứng tại chỗ không biết làm sao. Ngây ngốc một hồi, anh ta đang định giải thích vài câu nhưng Hoàng Tiểu Mai đã chạy đi.

Long Bạch nghĩ rằng lần này cũng giống như trước kia, hai người cãi nhau rồi qua vài ngày mọi chuyện sẽ qua đi, nhưng mãi đến hơn mười một giờ đêm Hoàng Tiểu Mai cũng không về nhà.

“Con trai à, vợ con đúng là không có quy củ. Nửa đêm rồi mà còn đi chơi chưa chịu về nhà? Khi nào nó quay trở lại, con nhất định phải dạy bảo lại nó.” Tô Quế Hoa đã ngủ được một giấc, đứng lên uống nước thì nhìn thấy Long Bạch trong phòng ngủ nhưng đèn trong phòng không tắt, đang định đi lại tắt đèn thì thấy con trai mặt mày ủ rũ, ngồi ngẩn người trên mép giường, còn Hoàng Tiểu Mai bây giờ vẫn chưa về nhà.

“Mẹ, cô ấy nói sẽ ly hôn với con.” Giọng nói của Long Bạch vô cùng yếu ớt nhưng chuyện anh ta nói lại như sét đánh ngang tai.

“Cái gì?! Con bé ấy, con gà mái không biết đẻ trứng này còn có mặt mũi đề nghị ly hôn?! Gia đình chúng ta vay mượn để cưới nó về nhà, bây giờ nó nói muốn đi là đi sao?!” Giọng nói hùng hồn của Tô Quế Hoa cũng đã đánh thức Long Thần Tín.

“Hai mẹ con nửa đêm không ngủ, cãi nhau cái gì vậy?!” Long Thần Tín xoay người tiếp tục ngủ.

Long Bạch sợ sẽ làm lớn chuyện, sau đó ra hiệu cho mẹ mình nhỏ giọng một chút: “Đừng để cho cha biết, mẹ cũng đi ngủ trước đi, chuyện này để mai chúng ta nói tiếp.”

Làm sao Tô Quế Hoa có thể ngủ tiếp? Bà ta giả vờ đáp ứng con trai nhưng lại một mình đi ra ngoài sân chờ Hoàng Tiểu Mai về, bà ta muốn xem đứa con dâu mạnh miệng này mấy tiếng nữa thì sẽ quay lại.

Mắt thấy thời gian từng phút từng phút trôi qua, đã gần một giờ sáng, Tô Quế Hoa ngồi ở cửa ngáp liên tục. Đúng lúc này Hoàng Tiểu Mai đang ngâm nga giai điệu nhỏ đi qua trong bóng tối.

“Tối rồi mà cô còn đi đâu vậy?!” Tô Quế Hoa đột nhiên vọt tới trước mặt Hoàng Tiểu Mai làm cô ấy sợ tới mức té ngồi trên mặt đất.

Khi thấy rõ trước mặt không phải là thứ gì đáng sợ mà là mẹ chồng của mình, Hoàng Tiểu Mai nén giận, đứng lên phủi bùn đất trên mông xuống rồi trả lời với thái độ dửng dưng: “Bà quản tôi làm gì? Không phải bây giờ tôi đã là người tự do rồi sao?”

“Cô, thái độ này của cô là có ý gì? Có chuyện gì sao? Người khác nói mười năm con dâu nấu thành mẹ chồng, cô mới mấy năm đã muốn cưỡi trên đầu mẹ chồng à?” Tô Quế Hoa nương theo đường ánh sáng yếu ớt đánh giá Hoàng Tiểu Mai.

Hai má Hoàng Tiểu Mân ửng đỏ, trên người còn có chút mùi rượu, cô cười nhạo một tiếng: “Tôi đã bị bà cưỡi trên đầu nhiều năm nay rồi, còn không có sự cho phép của tôi mà dám làm vậy sao? Từ nay về sau tôi muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm, muốn về nhà lúc mấy giờ thì về mấy giờ! Không cần ai trong số mấy người quan tâm!”

Rất rõ ràng, cô ấy mượn rượu giải sầu nói ra sự thật, cô ấy thực sự không có ý định kiêng dè bất cứ điều gì nữa.

Tô Quế Hoa ngửi thấy mùi rượu trên người cô ấy, hơn nữa bây giờ sắc trời đã tối, nếu tiếp tục dây dưa với cô ấy không chừng hàng xóm xung quanh sẽ bị đánh thức. Suy nghĩ trước sau bà ta nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: “Tôi không muốn tranh cãi với cô thêm nữa, bây giờ ngay lập tức về nhà ngủ ngay. Đừng uống rượu nữa. Chờ ngày mai tỉnh rượu rồi thì nói rõ ràng mọi chuyện.!”

Hoàng Tiểu Mai vừa cười vừa lắc lư đi vào cửa: “Ha ha, từ nay về sau tôi sẽ làm chủ căn nhà này…”

“Im đi! Đừng đánh thức cha của cô dậy.” Tô Quế Hoa nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của cô ấy, hận không thể hất cho cô ấy một chậu nước lạnh.

Sau khi vào phòng, Hoàng Tiểu Mai cũng không lên giường ngủ, mà là nằm trên sofa ngủ một đêm.

Ngày hôm sau, tiếng bước chân ra vào của người trong nhà đánh thức cô ấy dậy. Cô ấy xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhức, chịu đựng ánh mặt trời chói mắt mà mở mắt ra: “Mấy giờ rồi? Tôi còn phải đến quầy hàng. ”

“Ăn một chút cho nóng bụng đã rồi đi đâu thì đi.” Long Thần Tín đưa cho Hoàng Tiểu Mai một chén cháo trắng.

“Tối hôm qua cô đã uống với ai?” Giọng của Long Bạch lạnh lùng nói ra một câu, không thèm để ý đến việc Hoàng Tiểu Mai vì say rượu nên hai mắt sưng vù.

Hoàng Tiểu Mai mới hơi tỉnh táo, cố nói với anh ta: “A! Đã hơn chính giờ rồi! Phải đến quầy hàng ngay thôi, bây giờ là thời điểm khách du lịch đến thăm quan đông, có thể kiếm được một chút tiền.” Nói xong, cô ấy dùng tay tùy tiện vuốt vuốt mái tóc đang rối tung rồi ra khỏi cửa.

“Không được đi! Tôi còn chưa nói xong!” Tô Quế Hoa ở phía sau tức giận hổn hển đuổi theo vài bước rồi mới chịu buông tha. Con dâu nửa đêm uống rượu với người khác, việc xấu này mà truyền ra ngoài nhất định sẽ làm trò cười cho cả thôn, nhất định không thể để ai biết.

Ở bệnh viện, Trần Tất Thắng còn thật sự đi chăm sóc cho Long Linh. Hai người đàn ông đẹp trai chăm sóc cho một người phụ nữ, điều này làm cho những cô y tá nhỏ phải ghen tị.

Trần Tất Thắng lấy một chậu nước nóng muốn lau tay cho Long Linh, tay cô bị tím tái vì tiêm tĩnh mạch.

“Đừng chạm vào vợ tôi.” Thẩm Ưu giành lấy khăn mặt trong tay anh ta, tự mình lau nước nóng cho Long Linh. Miệng còn lẩm bẩm: “Trên mặt pháp lý thì cô ấy không còn là người độc thân nữa nên cậu đừng ở đây khiến bản thân trở nên dư thừa. Tôi khuyên cậu nên sớm đi về đi, vợ của người khác chưa đến phiên câu chăm sóc.”

Trần Tất Thắng không nói một lời chỉ yên lặng nhìn Long Linh, cho dù mỗi ngày chỉ được nhìn cô thì cũng rất tốt rồi.

Thẩm Ưu vì ngày đêm đều trông chừng Long Linh nên quầng thâm dưới mắt ngày càng đậm, râu trên cằm cũng mọc dần. Cha mẹ hai bên đều nói muốn đổi ca với anh để dễ dàng chăm sóc Long Linh nhưng đều bị anh từ chối, chỉ là không thấy Long Linh có chuyển biến tốt nên anh cảm thấy không yên tâm.

Cửa phòng bệnh mở ra, cha mẹ của Thẩm Ưu và Long Linh vẫn đến thăm bệnh như thường lệ.

Hoàn cảnh này khiến cho Trần Tất Thắng có hơi xấu hổ, anh ta muốn đi trước một bước.

“Tất Thắng thật tốt, còn đặc biệt đến thăm Long Linh nhà mình.” Chu Oánh vẫn tự nhiên vì bà ấy không biết nguyên nhân trong đó, chỉ coi như là bạn tốt đến thăm hỏi.

“Con cũng không làm được gì, chú, dì, con còn có việc nên xin phép đi trước.” Trần Tất Thắng không nói hai câu vội vàng rời đi.

Thẩm Ưu chỉ hừ lạnh một tiếng, tiếp tục lau mặt cho Long Linh.

Nhìn thấy sắc mặt Long Linh đã tốt hơn so mấy ngày trước, người lớn trong nhà cũng yên tâm không ít.

Chờ sau khi tất cả mọi người rời đi, trong phòng bệnh lại chỉ còn lại hai vợ chồng.

“Bà xã, bác sĩ nói em sẽ sớm mang thai lại đứa bé, chờ sức khỏe của em tốt hơn, anh hứa sẽ đưa em ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật, có được không? Chúng ta sẽ mang thai một em bé trong tuần trăng mật này. Chỉ có điều em đừng tiếp tục ngủ nữa, em tỉnh dậy đánh anh một trận cũng được, anh cũng rất hận chính bản thân mình.” Trong lúc nói chuyện, Thẩm Ưu không nhịn được rơi lệ, nước mắt vừa vặn rơi trên mu bàn tay của Long Linh.

Ngón tay Long Linh nhẹ nhàng nâng đầu lên, vuốt ve khuôn mặt Thẩm Ưu: "Ông xã, em không trách anh đâu.” Cuối cùng Long Linh cũng tỉnh lại, cô mỉm cười. Những ngày này cô đã có một giấc mơ rất dài, rất dài, trong giấc mơ của cô xuất hiện một cô bé xinh đẹp nhảy nhót xung quanh.

“Đứa bé ấy sẽ không rời đi, nó sẽ mau chóng quay lại với em thôi.” Khi nói câu này, trong mắt Long Linh có nước mắt chớp động.

“Đúng vậy, tương lai sau này chúng ta sẽ có nhiều đứa bé! Bà xã, cuối cùng em cũng tỉnh lại, em có biết mấy ngày nay em làm anh sợ muốn chết không! Cuối cùng cũng tỉnh rồi! Anh đi gọi điện thoại báo cho cha mẹ tin tốt này!” Thẩm Ưu nắm tay Long Linh rồi liên tục hôn.

Ngay sau đó, Long Linh đã được xuất viện. Để tiện chăm sóc cô, Thẩm Ưu dẫn cô về chỗ ba mẹ ở. Cha mẹ Long Linh cũng phải về nhà bận rộn với công việc trồng nấm. Thẩm Ưu trở về resort để xử lý mọi thứ, nhưng dù bận rộn thế nào anh cũng sẽ về nhà với vợ.

Vì gan bị vỡ mà cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, Long Linh đi lại có chút cẩn thận.

“Ôi Tiểu Linh, sao con lại tự đứng lên? Có khát không? Mẹ rót cho con một ly nước.” Chu Oánh đỡ Long Linh ngồi trên sofa rồi rót cho cô một ly nước.

“Cảm ơn mẹ.” Long Linh cảm kích khi mẹ chồng luôn đối xử tốt với mình như con ruột: “Mẹ, chị hai và anh rể không phải đã nói tối nay sẽ về nhà ăn tối sao? Giờ này cũng phải về tới nơi rồi chứ.”

Thẩm Tuệ Tuệ gần đây cũng không biết đang bận cái gì, Long Linh nằm viện cô ấy cũng chỉ đến thăm một lần rồi không xuất hiện nữa. Buổi sáng gọi điện thoại về nhà nói muốn về nhà ăn cơm nhân tiện tới thăm Long Linh một lúc.

“Có lẽ bị tắc đường. Vết thương trong bụng con vẫn chưa lành nên về phòng nghỉ ngơi thêm, để mẹ đỡ con về phòng nghỉ ngơi.” Chu Oánh nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, đã gần sáu giờ, hai bảo mẫu ở trong phòng bếp bận rộn chuẩn bị cũng đã được một tiếng đồng hồ.

“Nằm lâu lưng con cũng đau nhức, mẹ để con ngồi trên sofa là được rồi. Mẹ, mẹ không cần phải quan tâm đến con, con không sao đâu.”

Chu Oánh gật đầu đứng dậy lấy điện thoại di động, bà ấy muốn gọi điện thoại cho Thẩm Tuệ Tuệ xem hai vợ chồng cô ấy đã đến đâu rồi.