Chương 68: Đại kết cục

Ngay khi Chu Oánh chuẩn bị gọi điện thoại thì Thẩm Tuệ Tuệ nổi giận đùng đùng đi tới.

“Mẹ còn đang chuẩn bị gọi điện thoại cho con đây.” Chu Oánh mỉm cười bước lên đón cô ấy, bà ấy nghiêng đầu nhìn phía sau Thẩm Tuệ Tuệ, thế nhưng lại không có ai: “Con rể Hồ đâu? Sao con lại đến một mình?”

“Ly hôn rồi. Con mới vừa từ Cục Dân Chính trở về.” Thẩm Tuệ Tuệ thở một hơi thật dài rồi nói, khi nói đến chuyện ly hôn cô ấy giống như được giải thoát.

“A? Chị hai, sao lại như vậy?” Long Linh cũng thực sự lắp bắp kinh hãi.

Hóa ra trong khoảng thời gian này Thẩm Tuệ Tuệ vẫn luôn thu thập chúng cứ nɠɵạı ŧìиɧ của Hồ Nghĩa Phu. Cô ấy phát hiện ra chuyện nɠɵạı ŧìиɧ của chồng mình thông qua một cái tin nhắn. Ngày đó Hồ Nghĩa Phu uống say đặt điện thoại di dộng ở trên đầu giường, tiểu tam kia liền gửi đến một tin nhắn hỏi anh ta đã về đến nhà chưa, còn gọi anh ta là ông xã.

Sau khi biết chồng mình nɠɵạı ŧìиɧ thì Thẩm Tuệ Tuệ cũng không khóc không nháo, người đàn ông nɠɵạı ŧìиɧ chính là tiền rời vào hố phân, cô ấy tuyệt đối sẽ không nhặt lại. Vì vậy cô ấy âm thầm quan sát nhất cử nhất động của chồng mình, còn tìm thám tử tư đi quay chụp bằng chứng về việc nɠɵạı ŧìиɧ của Hồ Nghĩa Phu.

Cuối cùng, khi đối mặt với chứng cứ, Hồ Nghĩa Phu không thể không tự mình rời khỏi nhà, Thẩm Tuệ Tuệ cũng may mắn khi không sinh con cho một tên đàn ông như vậy.

“Chị hai còn trẻ, về sau nhất định sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn!” Long Linh nắm lấy tay Thẩm Tuệ Tuệ, nói mấy câu an ủi.

Chu Oánh lại vì con gái mà cảm thấy ấm ức, bà ấy nghẹn ngào mắng: “Không ngờ tên họ Hồ kia lại là một kẻ mặt thú tâm bại hoại! Chi phí ăn mặc đều phải dựa vào nhà chúng ta, vậy mà còn dám làm ra những chuyện không biết xấu hổ như vậy.”

“Lúc còn trẻ ai mà không gặp phải vài tên lưu manh? Cũng may là không có bị lừa dối cả đời.” Thẩm Tuệ Tuệ nhẹ nhàng nói bâng quơ vài câu, nhưng trong khoảng thời gian này nội tâm của cô ấy nhất định là vô cùng đau khổ, một mình cô ấy chịu đựng tất cả những việc này mà không hề than vãn với người nhà một câu nào.

Ngay lúc này Thẩm Ưu cũng đã về đến nhà, anh một bên chào hỏi Thẩm Tuệ Tuệ, một bên ngồi xuống bên cạnh Long Linh: “Bà xã, hôm nay cơ thể có cảm thấy khỏe hơn chút nào chưa? Làng du lịch mới nhận thêm một đơn đặt hàng, hôm nay đã ký hợp đồng với cơ quan du lịch hải ngoại rồi, sau này sẽ có du khách ở các nước khác đến làng du lịch của chúng ta tham quan.”

“Ông xã giỏi quá!” Long Linh không chút nào bủn xỉn mà khen ngợi chính chồng mình.

Sau khi Trần Tất Thắng biết được Long Linh đã tha thứ cho Thẩm Ưu thì cũng vui vẻ chấp nhận kết quả này, chỉ cần Long Linh sống hạnh phúc thì anh ta sẽ âm thầm chúc phúc cho cô. Thất tình luôn là bi thương, để tránh tức cảnh sinh tình anh ta lại lựa chọn xuất ngoại một lần nữa, thay đổi môi trường để thay đổi tâm trạng.

Hoàng Tiểu Mai trong lúc thần không biết quỷ không hay đã bỏ trốn theo ông chủ ở bên cạnh cửa hàng. Cô ấy không bao giờ muốn sống ở cái nhà đầy đất và lông gà đó nữa, nếu cứ như vậy thì sớm muốn gì bà mẹ chồng kia cũng bức người khác đến phát điên.

Long Hiểu Hiểu chủ động đến tìm Nghiêm Tử Tu để ly hôn, mà Tiêu Vinh cũng thực hiện lời hứa trả cho Nghiêm Tử Tu hai mươi vạn tiền bồi thường. Chỉ là Long Hiểu Hiểu không có lập tức ở bên cạnh Tiêu Vinh, cô ấy đã trải qua nhiều chuyện như vậy nên đã trầm ổn hơn rất nhiều, hai người có thể chung sống với nhau hay không không chỉ dựa vào điều kiện ở bên ngoài, điều quan trọng nhất chính là trái tim của hai người. Nếu sau này hai người bọn họ còn có thể không so đo đến những hiềm khích trước đây mà thật lòng yêu thương nhau thì khi đó lựa chọn đi vào còn đường hôn nhân cũng không muộn.

Một năm sau.

“Bà xã, em cẩn thận một chút, những việc này em chỉ cần mở miệng là được! Đừng làm em bé trong bụng bị thương.”

Thẩm Ưu khẩn trương ôm lấy eo của Long Linh.

Đường bờ biển ở làng du lịch Ngọa Long đông nghịt người, Long Linh muốn cúi người nhặt những chai nước khoáng rỗng mà du khách đã vứt xuống đất. Thẩm Ưu làm sao có thể để cho vợ mình làm những việc này, bây giờ cô chỉ mới mang thai, là đối tượng bảo vệ trọng yếu nhất của gia đình.

Đứa nhỏ này tới rất đúng lúc, vừa vặn tháng này Thẩm Ưu cũng sẽ tổ chức tiệc sinh nhật.

Vì để chúc mừng sinh nhật của Thẩm Ưu và Long Linh mang thai, Chu Oánh đã tổ chức một buổi họp mặt gia đình cho con trai và con dâu.

“Tiểu Linh, con có muốn uống dâu tây milkshake không? Để mẹ lấy cho con.” Chu Oánh đi theo Long Linh cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc cô.

Vào một ngày tốt lành như vậy Long Tôn Vượng và Trần Yên Phương đương nhiên cũng muốn đến, bọn họ thấy con gái hạnh phúc như vậy thì cũng vô cùng vui mừng.

“Ba mẹ, con giới thiệu với hai người một chút, anh ấy tên là Kiều Hâm, là bạn trai của con.” Thẩm Tuệ Tuệ dẫn theo một người đàn ông cao ráo và đẹp trai đến trước mặt chủ tịch Thẩm và Chu Oánh.

“Hoan nghênh hoan nghênh!” Chủ tịch Thẩm vui vẻ không khép miệng được. Con gái cuối cùng cũng tìm được bến đỗ.

“Chúng ta chụp một bức ảnh gia đình đi!” Thẩm Ưu đề nghị.

“Được được được.”

Mọi người tự giác tụ lại với nhau.

“Cheers!”

Theo tiếng chụp hình của cameras, khoảng khắc hạnh phúc của gia đình dừng như ngừng lại vào giờ phút này.

Đó là một loại hạnh phúc của những người yêu nhau mà có thể ở bên nhau cho dù là giàu hay nghèo!

(Toàn văn kết thúc)