Chương 66: Hôn mê bất tỉnh

Trên sân golf ở vùng ngoại ô, Trần Tất Thắng và mẹ Trần đang chơi gôn một cách vui vẻ.

“Mẹ, không phải hôm nay mẹ hẹn dì Chu đi xem ca kịch sao? Sao bây giờ lại có thời gian đến chơi golf cùng con?” Vào cuối tuần thì Trần Tất Thắng thường sẽ không đến công ty, anh ta là ngươi tương đối tùy tính, luôn phân chia công việc và cuộc sống hàng ngày rất rõ ràng.

Mẹ Trần chậc lưỡi mặt lộ vẻ tiếc hận: “Vợ của Thẩm Ưu mới vừa bị người ta cố ý lái xe tông trúng ở làng du lịch. Nghe nói đứa nhỏ đã không còn, con bé thì bị vỡ gan suýt chút nữa đã mất mạng. Người đâm con bé là thư kí trước kia của Thẩm Ưu, có tin đồn nói rằng bởi vì cô ta đố kỵ với vợ của Thẩm Ưu nên mới đả thương cho hả giận. Người phụ nữ kia vẫn luôn thích Thẩm Ưu, chỉ là Thẩm Ưu lại không thèm để ý đến cô ta, cô bé kia thật đáng thương, bị tai bay vạ gió. Dì Chu của con đã chạy đến bệnh viện rồi, ước chừng khoảng thời gian này sẽ không có thời gian ra ngoài giải trí.”

Nghe thấy tin tức này Trần Tất Thắng đánh cái gây golf trong tay mình xuống, anh ta hoảng thần đến mức gậy còn chưa đυ.ng được đến bóng mà lại đánh vào không khí. Anh ta không có tâm trạng để tiếp tục chơi bóng: “Long Linh ở bệnh viện nào?”

“Hình như là Bệnh viện đệ nhất nhân mệnh.”

Không chờ mẹ Trần nói tiếp cái gì, Trần Tất Thắng đã ném cái gậy gôn trên tay xuống, lột bao tay ra rồi xoay người rời đi: “Mẹ, con tạm thời có chút việc phải đi trước. Mẹ gọi tài xế trực tiếp đưa mẹ về nhà đi nha!”

“Có chuyện gì vậy? Vừa nảy vẫn còn tốt, sao lại nói đi là liền đi? Con trai! Con trai!……”

Bất chấp sự dò hỏi của mẹ ở sau lưng, anh ta vẫn vội vàng rời khỏi câu lạc bộ golf.

Trần Tất Thắng nghe y tá nói rằng Long Linh đang ở phòng bệnh VIP, anh ta vô cùng lo lắng mà đi tìm.

Chờ đến khi anh ta mở cửa ra thì thấy một người gần như không thể nhận ra đó là Long Linh. Long Linh vẫn đang hôn mê, trên mũi còn đeo mặt nạ dưỡng khí, sắc mặt trắng bệch không có một chút máu, cả người không hề có sức sống, cảnh tượng này khiến tim anh ta đau nhói.

Anh ta đi vào nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay vẫn đang còn gắn kim tiêm của Long Linh, trong ánh mắt tràn đầy đau lòng.

Lúc này, Thẩm Ưu từ toilet đi ra, lúc nhìn thấy Trần Tất Thắng anh còn có chút giật mình: “Cậu tới thăm Long Linh sao?” Cũng đúng vào lúc này anh đã nhìn thấy rõ ràng tay của Trần Tất Thắng đang đặt lên mu bàn tay của Long Linh. Lửa giận của anh cao tới tận trời, bước lên kéo tay của Trần Tất Thắng ra, lời nói cũng trở nên lạnh lùng: “Cậu làm gì vậy?!”

Giờ phút này Trần Tất Thắng cũng không quan tâm đến việc Thẩm Ưu có thể nhìn ra tâm tư của mình đối với Long Linh hay không, ngược lại anh ta còn dùng giọng điệu tức giận giống Thẩm Ưu để nói: “Đi ra ngoài rồi nói, đừng làm phiền Linh Nhi.”

Thẩm Ưu siết chặt tay khi nghe thấy anh ta gọi “Linh Nhi” một cách thân mật, hận không thể đánh ngã anh ta xuống đất ngay lập tức. Thẩm Ưu quay đầu nhìn thoáng qua Long Linh đáng thương đang nằm trên giường bệnh, đè nén cơn tức giận xuống, lối kéo Trần Tất Thắng lên tầng cao nhất của bệnh viện.

Gió vù vù lướt qua nóc nhà của tòa nhà cao tầng, hai người đàn ông lửa giận bốc lên tận trời cứ đứng như vậy nhìn đối phương bằng ánh mắt hung ác, đây là cuộc chiến giữa hai người đàn ông.

“Rốt cuộc cậu có ý tứ gì? Không biết cô ấy là chị dâu của cậu sao?” Thẩm Ưu mở miệng nói chuyện đầu tiên.

Trần Tất Thắng giật giật khóe miệng phát ra một tiếng cười lạnh: “Hừ! Anh còn có mặt mũi nói cô ấy là người phụ nữ của anh sao? Anh ở bên ngoài chọc lạn đào hoa làm hại Linh Nhi suýt chút nữa mất mạng! Chờ đến khi cô ấy tỉnh dậy phát hiện đứa con trong bụng cũng không còn thì làm sao cô ấy có thể chấp nhận được?! Thật không dám giấu giếm, trước khi hai người kết hôn thì tôi đã thích cô ấy rồi, nếu không phải nhìn thấy cô ấy yêu anh sâu đậm như vậy thì tôi tuyệt đối sẽ không thành toàn cho các người. Tôi cho rằng cô ấy ở bên cạnh anh thì sẽ có được hạnh phúc, nhưng lúc này chưa được bao lâu mà anh đã hại cô ấy suýt chút nữa ngay cả mạng cũng không còn!”

Nghe xong những lời này của Trần Tất Thắng thì Thẩm Ưu liền cúi đầu, anh đã sớm không ngừng tự trách chính mình, bây giờ người khác cũng cảm thấy chuyện này là sai lầm của chính mình thì càng khiến anh thêm khó chịu. Anh đột nhiên tự cho mình một cái tát: “Đều là do tôi! Nếu không phải tôi không xử lý tốt những đám om bướm bên ngoài thì Tiểu Linh đã không xảy ra chuyện! Tôi sẽ dùng quãng đời còn lại để bồi thường thật tốt cho cô ấy, con cái thì sau này chúng tôi cũng sẽ có tiếp. Chỉ là, cậu tốt nhất là thu hồi tâm tư xấu xa này của mình đi, cô ấy từ đầu đến cuối đều là người phụ nữ của tôi, cho dù là bảy tám chục tuổi thì cũng là vợ của Thẩm Ưu tôi!”

Trần Tất Thắng không chút nào yếu thế mà nhấn mạnh một câu: “Tôi thích cô ấy là việc cá nhân của tôi, không liên quan đến anh! Từ giờ trở đi tôi sẽ dùng cách của mình để bảo vệ cô ấy!”

Trần Tất Thắng coi như đã chính thức tuyên chiến với Thẩm Ưu!

Thẩm Ưu cũng biết người đàn đàn ông trước mặt giống như anh em của mình suốt mấy chục năm này không giống với thằng nhóc Long Bạch quê mùa kia. Anh ta không chỉ là phú nhị đại, mà còn là một phú nhị đại vô cùng có năng lực, diện mạo, dáng người và bối cảnh gia đình cũng không kém hơn mình là bao. Cho dù Long Linh yêu mình sâu sắc thì chờ đến khi cô tỉnh dậy và biết ra chân tướng của sự việc thì mọi chuyện sẽ phát triển như thế nào, trong lòng Thẩm Ưu một chút cũng không nắm rõ.

“Cậu là đang định tự mình ra tay đọat vợ với tôi sao?! Hôm nay tôi cũng nói rõ luôn, nếu Tiểu Linh dễ dàng bị cậu lay động như vậy thì coi như là tôi thua!” Tính cách kiêu ngạo của Thẩm Ưu tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra. Người phụ nữ của anh tuyệt đối sẽ không hai lòng với anh!

“Được! Từ ngày mai tôi sẽ bắt đầu đến bệnh viện chăm sóc cho Long Linh! Anh tốt nhất biểu hiện cho tốt một chút, nếu đến lúc đó Long Linh không muốn tiếp tục chung sống với anh thì mong anh hãy rộng lượng một chút!”

Trần Tất Thắng nói xong liền đi xuống lầu một mình, anh ta không có trực tiếp rời đi mà là đi về phòng bệnh.

“Linh Nhi, em nhất định phải mau khỏe lại! Nếu em không muốn tiếp tục ở bên cạnh đại ca thì hãy nói cho anh biết, anh nguyện ý chăm sóc em cả đời!” Trần Tất Thắng dùng tay nhẹ nhàng gạt những sợi tóc rối trên trán Long Linh ra, xúc cảm của đầu ngón tay dường như đã giúp Long Linh khôi phục ý thức, tròng mắt ở dưới mí mắt của cô không ngừng chuyển động.

“Ngày mai anh lại đến thăm em, em hãy kiên cường một chút, lúc nào cũng phải đối mặt với chuyện của đứa nhỏ.”

Cuối cùng, Trần Tất Thắng nhẹ nhàng thở dài một tiếng rồi xoay người rời đi.

Lý do lớn nhất khiến Long Linh hôn mê bất tỉnh cũng chính là do cô không muốn đối mặt với bi kịch hiện tại của mình. Đứa con gái đã thành hình suốt ngày làm ầm ĩ trong bụng mình vậy mà lại vô tội trở thành vật hi sinh. Hai hàng nước mắt tuôn rơi nơi khóe mắt và chảy xuống tóc mai, có lẽ chỉ có trong mơ cô mới có thể ôm đứa đứa nhỏ đáng thương kia một cái.

Trên sân thượng, sự hối hận, tự tránh và ủy khuất đang bùng nổ ở trong lòng Thẩm Ưu, người ta đều nói rằng người đàn ông có nước mắt nhưng không dễ rơi, nhưng giờ phút này đây rốt cuộc anh cũng không thể kìm được nữa mà gào khóc thật lớn. Long Linh bị thương thành như vậy anh chính là người đau lòng nhất, nếu có thể lựa chọn, anh cam tâm tình nguyện chính mình tự gánh chịu hết tất cả mà không để cho Long Linh phải chịu bất cứ tổn thương nào. Sau khi xảy ra chuyện lớn như vậy, anh luôn cố gắng tỏ ra bình tĩnh ở trước mặt mọi người trong nhà, nếu anh suy sụp tinh thần trước thì còn ai có thể chăm sóc tốt cho Long Linh đây?

Sau khi khóc xong, anh lê từng bước mệt nhọc trở lại phòng bệnh. Túi nướ© ŧıểυ của Long Linh đã đầy, anh không chút do dự mà lấy chậu nướ© ŧıểυ tới thải hết nướ© ŧıểυ trong túi ra. Chuyện dọn phân và đổ nướ© ŧıểυ này vốn dĩ có thể nhờ y tá làm, nhưng anh lại kiên trì muốn tự mình làm, đây cũng là một phần đền bù của anh. Chỉ khi có thể làm điều gì đó cho vợ thì trong lòng anh mới có thể thoải mái một chút.

Sau khi rửa sạch bồn nướ© ŧıểυ, anh liên tục dùng xà phòng rửa tay cho sạch sẽ, bởi vì môi của Long Linh khô nứt, cần phải dùng tăm bống thấm nước để lau môi cho cô đúng giờ.

Lúc Thẩm Ưu giúp Long Linh làm ướt môi còn có chút miễn cưỡng cười vui vẻ, nói giỡn với cô: “Bà xã, kể cho em nghe một chuyện buồn cười. Anh có một người anh em vẫn chưa kết hôn đi công tác ở Ấn Độ, sau khi trở về thì nói với anh là con gái Ấn Độ rất xinh đẹp, anh liền nói với cậu ấy vậy lấy một người vợ Ấn Độ đi, cậu ấy lại nói người Ấn Độ dùng tay lau mông, lại dùng tay để bóc cơm ăn, cậu ấy không thể chập nhận được thói quen ăn uống mất vệ sinh này được. Anh liền nghĩ cho cậu ấy một chiêu, anh nói cậu ấy hãy dắt cô gái đó đi ăn lẩu vài lần là có thể sửa được thói quen đó thôi. Người anh em kia nghe xong thì cười nghiêng ngã. Bà xã, em cảm thấy cách này như thế nào?”

Không nghĩ tới khóe miệng Long Linh thật sự hơi hơi khẽ động một chút, xem ra cô có thể nghe rõ những gì Thẩm Ưu nói với mình, chỉ là trong tiềm thức không muốn tỉnh dậy mà thôi.

Những biểu cảm rất nhỏ trên mặt Long Linh Thẩm Ưu đều có thể nắm bắt được, anh vui vẻ hôn lên mặt vợ mình một cái: “Bà xã, em trò chuyện cùng anh được không? Em cứ nằm như vậy khiến anh không có chỗ ngủ, hay là em đứng dậy để anh nằm một chút đi.” Thẩm Ưu vốn tưởng rằng mình cứ tiếp tục nói giỡn thì Long Linh có thể tỉnh dậy, nhưng Long Linh một lần rồi lại một lần nữa lâm vào trạng thái hôn mê, cho dù Thẩm Ưu có nói đến miêng khô lưỡi khô thì cô cũng không còn bất cứ phản ứng gì.

“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng cắt ngằn dòng cảm xúc bi thương của Thẩm Ưu.

Là bảo mẫu trong nhà đưa đồ ăn đến cho anh.

“Thẩm tổng, cả ngày rồi cậu vẫn chưa ăn cái gì, ăn thêm đi. Thiếu phu nhân vẫn còn chưa tỉnh sao? Phu nhân và bà thông gia bảo tôi mang tin trở về.” Bảo mẫu thật ra là một người rất cần mẫn, vừa nói chuyện vừa tiến vào toilet bưng một thau nước ấm đến giúp Long Linh lau mặt. Trên mặt Long Linh mơ hồ vẫn còn có thể nhìn thấy những vết máu.

“Vẫn chưa tỉnh, nhưng mà lúc nảy khóe miệng cô ấy có giật giật. Dì nói với bốn vị cha mẹ không cần lo lắng, cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy. Mọi người không yên tâm thì mỗi ngày đến nhìn một cái là được rồi.” Thẩm Ưu bưng hộp canh giữ ấm lên, mở miệng húp mấy ngụm.

Bảo mẫu giúp Long Linh rửa sạch đại khái một chút thì liền phải rời đi, ở nhà còn có hai vị khách nữa, công chuyện cũng không ít: “Quần áo tắm rửa của cậu đều ở trong túi này, mỗi ngày tôi sẽ tới đưa cơm rồi mang quần áo về nhà giặt. Tôi đi về trước đây.”

Mới ăn được một chút thì rốt cuộc Thẩm Ưu cũng ăn không nổi nữa, bây giờ tâm trạng không tốt nên đồ ăn cũng thực vô vị.

Giang Huệ Viện ở cục cảnh sát bên kia giống như bị ma quỷ ám ảnh, làm thế nào cô ta cũng không muốn thừa nhận chính mình là cố ý muốn đâm chết Long Linh, vẫn luôn sống chết nói rằng mình đạp nhầm chân phanh thành chân ga, bởi vì đυ.ng phải người ta nên mới sợ hãi chạy trốn.

Thẩm Ưu vừa gọi điện đến để dò hỏi về tiến trình của sự việc, biết được Giang Huệ Viện không hề ăn năn hối cải nên đã phân phó cho luật sư nhất định phải giải quyết sự việc một cách hợp lý. Tóm lại một câu: “Cả đời này tôi không bao giờ muốn nhìn thấy người phụ nữ đê tiện này nữa!”

Pháp luật là công bằng, cho dù Giang Huệ Viện có giảo biện như thế nào thì mọi chuyện đều rất rõ ràng là một vụ cố ý gϊếŧ người chưa thành. Về phần sinh mệnh nhỏ đã qua đời ở trong bụng, theo pháp luật không thể tính là một cá nhân độc lập, cho nên Giang Huệ Viện không thể bị kết tội là cố ý gϊếŧ người. Nhưng khi cân nhắc mức hình phạt thì chắc chắn cô ta sẽ bị xử phạt nặng.

Một người vì cầu mà không được đã gây ra một thảm án không có người chiến thắng.

Sự việc Long Linh bị tông làm vỡ gan và mất đi đứa con trong bụng đã ồn ào huyên náo đến tận thôn Ngọa Long. Có người dân trong thôn cho rằng bởi vì cô đột nhiên giàu có như vậy khiến cho người khác ghen ghét nên mới trả thù, cũng có người cho rằng số phận cô quá mỏng manh không chịu nổi cuộc hôn nhân tốt như vậy, còn có người nói là Thẩm Ưu ở bên ngoài tìm người phụ nữ khác nên mới hạ độc thủ với Long Linh. Tóm lại là cái gì cũng nói được.

“Các người đừng có nói hươu nói vượn nữa có được không?!” Long Bạch mới vừa ra khỏi nhà kính trồng nắm thì đã nghe thấy một đám người đang tụm lại ríu rít về chuyện của Long Linh, anh ta vô cùng phiền chán mà mắng nhóm người này một câu.