Chương 65: Đứa con không còn nữa.

Thẩm Ưu nghe tin Long Linh xảy ra tai nạn giao thông, thì vội vàng chạy như điên đến, khi nhìn thấy vũng máu trên mặt đất, phát hoảng đến mức đôi môi tái nhợt: "Bà xã! bà xã ơi! Bà xã! . . . . . ." Giọng nói run rẩy, anh lập tức bế cô lên xe cứu thương.

Long Linh vẫn hôn mê bất tỉnh nằm trong xe, máu trên mặt và thân dưới ướt đẫm cũng đủ để Thẩm Ưu biết được cô vừa xảy ra những chuyện gì.

"Bà xã, tại sao lại như vậy? Không phải em đã nói đi một lát là về ngay sao? Em không thể xảy ra chuyện được! Anh không cho phép em xảy ra chuyện! Em có nghe anh nói không? Em mở mắt nhìn anh đi. . . . . ."

"Này anh ơi, anh bình tĩnh lại đi. Bây giờ cô ấy có thể đang bị xuất huyết bên trong, anh tuyệt đối đừng động vào cô ấy, để tránh tổn thương tiếp đấy." Bác sĩ trong xe đỡ lấy hai bên người Long Linh. Hiện tại anh không kìm chế được nỗi lòng, khó có thể suy nghĩ thấu đáo.

Một lát sau, Thẩm Ưu run rẩy mới lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho bác sĩ riêng, dù gì ông ấy cũng là giáo sư, có ông ấy thì tỉ lệ phẫu thuật thành công càng cao.

Chủ tịch Thẩm và Chu Oánh cũng biết Long Linh xảy ra tai nạn, trên đường đến bệnh viện, chủ tịch Thẩm còn gọi cho người quen thuộc đội cảnh sát hình sự: "Con dâu tôi bị xe đâm trọng thương ở làng du lịch Ngọa Long, phiền ông nhanh chóng truy bắt thủ phạm! Con đường đó chỉ được chạy 30km/h, không thể xảy ra tai nạn nghiêm trọng như thế được, nhất định có người cố ý đâm con bé! Tôi muốn tên độc ác đó phải ngồi tù!"

Đồng thời Long Tôn Vượng và Trần Yên Phương cũng nhận được điện thoại từ Chu Oánh, nghe được con gái hiện tại sống chết không lường Trần Yên Phương ngất tại chỗ.

"Bà! Bà ơi! Bây giờ bà không được ngất! Trước mắt tính mạng con gái chúng ta đang ngàn cân treo sợi tóc, chúng ta phải đến xem con thế nào đã!" Long Tôn Vượng dùng tay vỗ vào người Trần Yên Phương để bà tỉnh lại.

Ở phía bên kia, Tiêu Vinh nghe được chuyện này, Long Hiểu Hiểu và Long Linh thân nhau như vậy, Long Hiểu Hiểu chắc chắn rất muốn đến bệnh viện để xem cô ấy thế nào, anh ta liền lái xe vào thôn để đón Long Hiểu Hiểu, đúng lúc có thể đón cha mẹ Long Linh đi cùng.

"Dì Trần, mau lên xe! Con đưa hai người đến bệnh viện!"

Cả hai bên gia đình đều gấp rút đến bệnh viện.

Long Linh ở bệnh viện được đẩy vào phòng phẫu thuật nhanh nhất có thể. Bác sĩ riêng nhà Thẩm Ưu cũng thay bộ đồ phẫu thuật vào phòng mổ.

Không lâu sau, một bác sĩ đi ra trao đổi với Thẩm Ưu: "Người nhà Long Linh, đứa bé vì sự cố nên thai chết trong bụng vừa mới làm giải phẫu lấy ra, là con gái. Hiện giờ người mẹ bị chấn thương nặng dẫn đến vỡ gan, nếu không giải phẫu kịp thời sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Cậu phải ký vào giấy thông báo phẫu thuật là đồng ý phẫu thuật thì chúng tôi mới có thể tiến hành phẫu thuật."

"Được! Tôi ký! Bác sĩ, xin các bác sĩ bảo vệ tính mạng vợ tôi! Cầu xin bác sĩ!" Tay Thẩm Ưu vô cùng run rẩy, Anh trước giờ chưa từng phát hoảng như vậy. Không dám tưởng tượng nếu như Long Linh không còn, anh làm sao có thể sống tiếp được nữa! Đứa con không còn thì có thể có tiếp, nếu như Long Linh không còn sẽ không thể nhìn thấy Long Linh được nữa.

Bác sĩ lấy được giấy ký tên, không trì hoãn lập tức tiến vào phòng mổ: "Cậu yên tâm! Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức! Đồng thời có giáo sư Lý phẫu thuật nên rất thuận lợi."

Bác sĩ nhắc đến giáo sư Lý chính là bác sĩ riêng nhà Thẩm Ưu.

Cuộc phẫu thuật kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, cha mẹ hai bên đều lần lượt tới bệnh viện. Mọi người đến chưa kịp hỏi tình hình Long Linh thế nào thì một y tá lại bước ra.

"Cô ấy mất máu quá nhiều, người nhà có ai thuộc nhóm máu AB không? Nhanh chóng truyền máu cho cô ấy!"

Long Tôn Vượng thuộc nhóm máu AB, Ông ấy định muốn tiến lên truyền máu lại bị Thẩm Ưu giành trước một bước: "Tôi thuộc nhóm máu AB! Lấy của tôi đi! Lấy bao nhiêu cũng được!"

"Một người chỉ có thể lấy 400 ml máu một lần, còn ai thuộc nhóm máu AB không?" Y tá được bác sĩ yêu cầu nhất định phải lấy đủ 800 ml máu.

"Tôi! Tôi cũng thuộc máu AB!"

Long Tôn Vượng và Thẩm Ưu theo y tá đi lấy máu, những người còn lại chỉ có thể đứng ở ngoài cửa lo lắng chờ đợi.

Đội hình sự bên kia cũng trả lời rất nhanh: "Chủ tịch Thẩm, đã bắt được người gây ra tai nạn, là một cô gái tên là Giang Huệ Viện. Sau khi tổ cảnh sát giao thông kiểm tra đường lái của ô tô thì nhận thấy đây không phải là một vụ tai nạn giao thông mà là một vụ mưu sát. Dựa theo tên cô gái này, tôi đã tra ra đây là nhân viên trong công ty ông, hiện tại chúng tôi đã áp giải cô ta về cục cảnh sát để tiến hành điều tra. Vu án có tiến triển gì thì tôi sẽ lập tức gọi điện thông báo cho ông."

"Được! Cảm ơn! Nhất định phải làm cho cô ta khai ra sạch sẽ!" Chủ tịch Thẩm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, sau khi cúp điện thoại ông ấy lầm bầm: "Dám đυ.ng đến người của nhà họ Thẩm tôi, tôi sẽ để cho các người trả giá thật thê thảm."

Đợi Thẩm Ưu trở về chủ tịch Thẩm nói cho anh biết kết quả điều tra.

Thẩm Ưu dùng sức đấm vào tường vô cùng thất vọng: "Đều tại con! Người phụ nữ điên Giang Huệ Viện này từng là thư ký của con, cách đây không lâu, con đưa cô ta đến khu nghĩ dưỡng để làm việc. Không ngờ cô ta lại gieo rắc sự tức giận lên người Tiểu Linh! Con sẽ lập tức gọi điện thoại cho luật sư Vương, để ông ấy định tội cho mụ điên này là tội cố ý gϊếŧ người! Long Linh không có chuyển biến xấu, vẫn có thể giữ được tính mạng! Nếu Long Linh xảy ra chuyện gì, con sẽ chôn cô ta theo cùng!"

Trần Yên Phương liên tục lau nước mắt, đáp lại một cách yếu ớt: "Tiểu Linh không xảy ra chuyện gì đúng không!"

"Đúng đúng đúng! Tiểu Linh nhà chúng ta phúc lớn mạng lớn nhất định sẽ vượt qua cửa ải này!" Viền mắt Chu Oánh cũng đỏ ửng, bà ấy ôm lấy vai bà thông gia an ủi.

Cuộc phẫu thuật kéo dài vài tiếng đồng hồ, đám người chờ đợi bên ngoài càng thêm lo lắng bất an. Long Hiểu Hiểu và Tiêu Vinh rót nước ấm đưa cho từng người một.

"Uống chút nước ấm đi, đã đứng lâu như vậy rồi." Vào lúc này Long Hiểu Hiểu cũng chỉ có thể làm như vậy.

Lúc này cánh cửa phòng mổ lạnh lẽo cuối cùng cũng mở ra. Mọi người ùa lên: "Tiểu Linh, Tiểu Linh. . . . . ."

"Bà xã, Bà xã ơi. . . . . ." Thẩm ưu dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve trán Long Linh, thời khắc này gặp lại Long Linh anh dường như đang mơ.

"Tránh ra, tránh ra, bây giờ phải đưa cô ấy vào phòng hồi sức." Vài y tá thúc giục.

Bác sĩ riêng của nhà Thẩm Ưu gỡ bỏ khẩu trang xuống thở phào nhẹ nhõm, sau đó mỉm cười, quay về phía mọi người nói rằng: "Mọi người không cần quá lo lắng, phẫu thuật hoàn toàn thành công! Những ngày kế tiếp chỉ cần chăm sóc cẩn thận, thời gian khoảng chừng hai tháng là gan có thể khỏi hẳn."

"Cảm ơn giáo sư Lý ! Ông vất vả rồi!" Chủ tịch Thẩm cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người đi theo Long Linh đến phòng bệnh.

Ngay ở nơi khúc quanh Long Hiểu Hiểu nhìn thấy một bóng người quen thuộc, Nghiêm Tử Tu!

Đã lâu không gặp Nghiêm Tử Tu, anh ta đã hồi phục lại như trước, thần thái sáng ngời đầy sức sống, anh ta ôm eo một cô gái trẻ đi đến khoa sản. Hai người vừa nói vừa cười, thân mật ngọt ngào, trông như một cặp vợ chồng mới cưới.

Lúc Long Hiểu Hiểu đang ngây người ra, Tiêu Vinh cũng nhìn thấy Nghiêm Tử Tu, anh ta vỗ vỗ vào vai Long Hiểu Hiểu, nhếch miệng cười khẩy rồi nói: "Hai người vẫn chưa ly hôn mà anh ta lại đưa cô gái khác đi khám thai sao?"

Long Hiểu Hiểu thực sự cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Nếu chuyện này xảy ra với người bình thường, người vợ sẽ lập tức tìm đến đánh tiểu tam, nhưng Long Hiểu Hiểu không có dũng khí, cũng như không có mặt mũi để làm như vậy. Cô ấy xoay người cố tình không muốn nhìn thấy hai người họ, chỉ cúi đầu nhỏ giọng nói một câu: "Chúng ta mau mau đi đến phòng hồi sức xem Long Linh tỉnh chưa."

Chờ Long Hiểu Hiểu đi vào phòng hồi sức, Tiêu Vinh quay lại khoa phụ sản ngồi đợi hai người họ.

"Nghiêm Tử Tu." Giọng nói của Tiêu Vinh vô cùng mạnh mẽ. Vào lúc này anh ta giống như một hiệp sĩ công lý.

Nghiêm tử tu ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiêu Vinh, quả nhiên cũng không có gì bất ngờ, trái lại còn xem như không có chuyện gì xảy ra, xoa xoa tay cô gái kia rồi nói: " Bảo bối ở đây chờ anh một lát, anh nói chuyện với cậu ta mấy câu."

Sau đó Nghiêm Tử Tu ra hiệu cho Tiêu Vinh đi đến chỗ vắng người để nói chuyện.

"Giấy ly hôn vẫn chưa giải quyết mà bây giờ anh lại có người phụ nữ khác, anh rốt cuộc là có ý gì?" Tiêu Vinh có chút tức giận chất vấn.

"Tôi và vợ tôi có làm giấy ly hôn hay không, anh quản được à? ! Tôi có người phụ nữ khác hay không thì liên quan gì đến anh? !"

Nghe Nghiêm Tử Tu có thể nói ra những lời vô sỉ như vậy thì Tiêu Vinh chỉ muốn giơ tay đấm cho anh ấy một cái, chỉ là khi định đấm vào mặt anh ấy thì anh ấy giật mình sợ hãi dùng hai tay che đầu co người lại, lúc này Tiêu Vinh nhận thức được có đánh anh ấy thì mình cũng không có lợi ích gì, anh ấy nuốt một ngụm nước bọt tiếp tục gắng gượng quát: "Tôi nuôi không công con của anh mấy năm, anh không bồi thường cho tôi thì đừng mong tôi dễ dàng ly hôn?"

"Được, mày muốn bao nhiêu tiền?" Tiêu Vinh kiên nhẫn hỏi.

Nghiêm Tử Tu đứng thẳng người, suy tư chốc lát mới trả lời: "Phí nuôi nấng đứa nhỏ với phí tổn thất tinh thần cũng khoảng 20 vạn."

Không cần suy nghĩ nhiều Tiêu Vinh liền đáp: "Được! Khi nào mày giải quyết xong giấy ly hôn với Hiểu Hiểu thì khi đó tao sẽ đưa cho mày 20 vạn.. Đến lúc đó tao sẽ đến cục dân chính với mày."

Có được câu trả lời thỏa đáng, Nghiêm Tử Tu gật đầu buông một câui rồi quay người đi: "Mấy người cứ chờ điện thoại của tôi. Bạn gái của tôi đang đợi, tôi phải đưa cô ấy đi khám thai, không nói với anh nữa."

Tiêu Vinh quay lại phòng hồi sức nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của Long Hiểu Hiểu, cô ấy biết Tiêu Vinh chắc chắn đã đi tìm Nghiêm Tử Tu. Bản thân xấu xa nên có kết cục thảm hại, còn liên lụy đến con của mình không có một gia đình hạnh phúc.

"Cha mẹ cũng vất vả cả ngày rồi, về nhà ăn cơm trước đi. Ở đây có con trông coi là được rồi." Thẩm Ưu nói với cha mẹ vợ.

"Bọn tôi cũng không đến nhà anh ăn cơm được, đứa nhỏ vẫn còn ở nhà đợi bọn tôi về. Long Linh có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho tôi nhé." Long Hiểu Hiểu và Tiêu Vinh cũng về trước.

Chu Oánh kêu thông gia cùng về nhà bọn họ nghỉ ngơi, tài xế đã lái xe đến đợi ở cửa bệnh viện.

Trần Yên Phương không muốn rời xa Long Linh, Long Linh chưa tỉnh lại thì lòng bà lúc nào cũng lo lắng không ngừng.

"Mẹ,hay mẹ cứ về ăn cơm trước đi. Nếu như Tiểu Linh tỉnh lại thấy mẹ vì cô ấy mà không ăn không uống thì cô ấy cũng sẽ lo lắng. Bây giờ cô ấy cần tĩnh dưỡng, chúng ta cũng nên bảo vệ sức khỏe mình trước khi cô ấy tỉnh lại. Như vậy chúng ta mới có sức để chăm sóc cô ấy."

Thẩm Ưu nói mấy câu thuyết phục Trần Yên phương, bà ấy vừa đi vừa quay lại nhìn, mặt mũi chua xót. Không nghĩ tới con gái mình gả cho Thẩm Ưu lại bị người khác âm mưa gϊếŧ hại, người có tiền càng phức tạp hơn người bình thường.

"Đợi lát nữa ba kêu bảo mẫu mang cơm đến cho con. Còn có luật sư và đội hình sự đến, chuyện kia con không cần lo, ba sẽ sắp xếp. Con an tâm chăm sóc Tiểu Linh là được rồi. Còn công việc ở khu nghỉ dưỡng, ba sẽ cho người đến đó quản lý, có chuyện gì ba sẽ tự xử lý. Ba mẹ về trước nhé." Chủ tịch Thẩm sớm đã sắp xếp xong mọi chuyện. Nếu trước đó Long Linh không đi làm thì tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.