Chương 64: Long Linh xảy ra chuyện

Long Linh bĩu môi suy nghĩ một chút rồi mới miễn cưỡng đồng ý.

Thẩm Ưu rời đi một lúc rồi quay lại, cầm một hộp kem nhỏ trong tay, anh keo kiệt dùng thìa múc nhẹ một miếng kem trên bề mặt.

"Em hứa sẽ chỉ ăn một miếng."

Đây là lần đầu tiên Long Linh nhìn thấy bộ mặt keo kiệt của Thẩm Ưu, cô có chút lạnh lùng, không khỏi kinh ngạc: "Có một miếng chút xíu vừa cho vào miệng thì đã tan hết rồi. Để em tự múc."

Cô không nhịn được liền nắm lấy thìa, múc sâu một thìa lớn rồi nhét ngay vào miệng.

Thẩm Ưu giật lại nhưng không kịp, anh bất lực lắc đầu: "Con mèo nhỏ tham lam này."

Thẩm Ưu hơn Long Linh tám tuổi, sự chênh lệch tuổi tác này khiến cho Thẩm Ưu càng thêm yêu cô vợ bé bỏng của mình. Dù biết khi mang thai không được ăn đồ sống, đồ lạnh, nhưng anh lại không thể chịu nổi sự nhõng nhẽo này nên đành phải cho cô ăn, nhưng việc chiều chuộng như vậy là không tốt. Khi Long Linh ăn một ngụm kem lớn, Thẩm Ưu bắt đầu hối hận.

"Chỉ một lần này thôi! Lần sau cho dù có đánh chết anh, anh cũng sẽ không làm theo ý em đâu. Vì đứa con trong bụng nên anh phải làm như vậy."

Long Linh sờ sờ đứa trẻ đang nhẹ nhàng cử động trong bụng, nhận ra được khoảnh khắc quý giá cô liền mất ngon: "Sau này em nhất định sẽ chú ý hơn để trở thành một người mẹ tốt. Ông xã, hay là anh đưa em đi ăn cơm đi, em sẽ không ăn mấy món có hại cho con nữa đâu."

Chính tính cách hiểu chuyện này của Long Linh đã khiến Thẩm Ưu ngày càng yêu cô nhiều hơn.

Hai người tìm một nhà hàng trong khu nghỉ dưỡng để ăn, khi đi ngang qua nhà hàng mới mở của Long Hiểu Hiểu, Long Linh quyết định dùng bữa ở nhà hàng của cô ấy.

"Úi! Thẩm Tổng với Long Tổng đến này! Vào ngồi đi!" Hà Lan Chi tinh mắt, nhanh chóng săn tay áo lau ghế mời họ ngồi xuống.

“Dì Hà, hay là gọi tên con giống trước đây đi.” Long Linh cầm thực đơn lên xem.

"Vậy sao được? Cô là sếp lớn của chúng tôi, bên ngoài nhất định phải gọi như vậy." Long Tam Túc vừa trở về từ nhà kính trồng nấm. Để nắm bắt được thời cơ kiếm tiền, cả hai đều rất bận rộn.

Thẩm Ưu cũng cầm thực đơn lên xem: "Dì Hà, lấy mấy món đơn giản như nhà nấu thôi. Lấy thêm một chén súp gà ác cho Tiểu Linh."

Long Linh ngoan ngoãn nghe theo quyết định của Thẩm Ưu, hiện tại đang trong thời kỳ đặc biệt, mọi thứ đều phải hướng đến đứa con.

“Được, hai người có thể ăn một ít dưa hấu trước.” Long Tam Túc đặt một quả dưa hấu đã gọt vỏ xuống trước mặt hai người, sau đó đi tới chào hỏi những người khách khác.

Long Hiểu Hiểu cũng sẽ đến giúp một tay. Ngay khi cô ấy vừa đến cửa, phía trước còn đang đẩy đứa bé, thì Tiêu Vinh đã đi theo sau cô ấy.

“Tại sao anh lại ở đây?” Long Hiểu Hiểu hiển nhiên không biết Tiêu Vinh đang ở phía sau mình, cô ngạc nhiên hỏi.

"Chuyện đó em suy nghĩ thế nào rồi? Đã lâu như vậy." Tiêu Vinh sờ vào khuôn mặt mịn màng của đứa bé, mỉm cười rồi hỏi.

Long Hiểu Hiểu dường như vẫn chưa muốn nói đến chuyện này, cô bế đứa bé vào chỗ thu ngân và ra hiệu cho Tiêu Vinh ra ngoài nói chuyện. Lúc này, cô không nhìn thấy Long Linh và Thẩm Ưu ở trong nhà hàng.

Hai người đứng nói chuyện cách nhà hàng không xa.

“Nghiêm Tử Tu đồng ý vài ngày nữa sẽ giải quyết thủ tục ly hôn với tôi.” Long Hiểu Hiểu cũng biết cô ấy đã tổn thương Nghiêm Tử Tu rất nhiều, và anh ấy cũng chỉ có thể chấp nhận bất cứ quyết định nào của cô.

Đôi mắt Tiêu Vinh sáng lên, anh ta hỏi với vẻ thích thú: "Vậy thì em định quay lại với anh sao?"

Long Hiểu Hiểu cười gượng, "Hiện tại tôi chỉ muốn tự nuôi con một mình."

"Tại sao? Bây giờ anh đã có tiền, em và con theo anh sẽ không khổ nữa. Em không muốn cho con của mình một mái ấm hạnh phúc sao?" Nguyên nhân lúc trước mà Tiêu Vinh gấp rút muốn quay lại với Long Hiểu Hiểu là vì đứa con, nhưng còn lần này chính là vì không cam tâm. Anh không cam lòng người phụ nữ của mình lại bị người đàn ông khác cướp mất, anh muốn đoạt lại cô ấy từ tay người kia. Về phần anh ta có còn yêu Long Hiểu Hiểu hay không, e rằng bản thân anh ta cũng không rõ .

Khi nhắc đến đứa con, Long Hiểu Hiểu rơi vào trầm mặc, cô ấy cũng rất mâu thuẫn về vấn đề này.

Thấy Long Hiểu Hiểu có chút không thể đưa ra được quyết định, Tiêu Vinh ngừng nói về chủ đề này, anh ta biết rằng rất khó để gây ấn tượng với Long Hiểu Hiểu bằng lời nói.

“Khách đến đông rồi, chúng ta vào giúp đi.” Tiêu Vinh nhìn thấy vài người vào cửa hàng liền nhanh chóng đi theo.

Long Hiểu Hiểu có chút sững sờ khi thấy anh ta bận rộn trong cửa hàng, cảnh tượng trước mắt giống như lúc hai người vừa mới kết hôn. Lúc ở nhà cha mẹ anh ta cũng rất chịu khó, khi đó cha mẹ cũng rất thích anh ta.

“Thì ra anh Thẩm cũng ở đây sao.” Tiêu Vinh nhìn thấy Long Linh và Thẩm Ưu đang ngồi trong góc khi đang bưng bê đồ ăn.

Thẩm Ưu lịch sự gật đầu với anh ta.

“Long Linh, cậu tới lúc nào vậy?” Long Hiểu Hiểu cũng lại gần hỏi.

"Cũng lâu rồi. Hiểu Hiểu, hai người là sao vậy? ..." Long Linh nhìn thấy mối quan hệ của họ lúc này thì có chút bối rối.

Long Hiểu Hiểu ghé vào tai Long Linh, nhỏ giọng đáp: "Anh ta muốn theo đuổi mình."

Về chuyện này Long Linh cũng không dám đưa ra lời khuyên, cô chỉ ngượng ngùng cười cười, nhìn hai người trước mặt rồi cúi đầu húp canh.

“Hai người cứ làm việc đi, không cần phải đứng đây tiếp đãi chúng tôi.” Thẩm Ưu đuổi hai người đi, gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát của vợ: “Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, em đừng lo lắng chuyện của Long Hiểu Hiểu nữa, em ăn đi. Thịt bò xào cần tây của dì Hà ngon thật. "

Biểu hiện của Tiêu Vinh quả thực rất tốt, đến nỗi mọi người xung quanh Long Hiểu Hiểu đều nghĩ rằng hai người họ sẽ bắt đầu lại một gia đình. Hơn nữa Tiêu Vinh đã mua nhà và có thể ở riêng, không sống chung với vợ chồng Tiêu Nhất Đao nữa, Long Hiểu Hiểu không còn phải lo lắng gì nữa. Bất kể người khác có suy nghĩ như thế nào, dường như việc tái hợp với Tiêu Vinh là con đường tốt nhất cho Long Hiểu Hiểu.

“Anh nhanh lên một chút được không vậy!” Cách nhà hàng của Long Hiểu Hiểu không xa, Hoàng Tiểu Mai thúc giục Long Bạch gói khoai lang khô cho khách trước quầy hàng.

Vốn dĩ anh ta đang bận tối tăm mặt mày, Hoàng Tiểu Mai lại liên tục hối thúc bên tai, khiến anh ta vô cùng bựa bội. Khi khách đã đi rồi, Long Bạch rốt cuộc không chịu nổi trừng mắt nhìn Hoàng Tiểu Mai một cách hung dữ: "Em đừng có càm ràm nữa được không?! Anh chỉ có hai tay sao làm cho kịp được chứ?"

"Em còn không hiểu anh sao? Không phải vừa nhìn thấy Long Linh với Thẩm Ưu vừa bước vào nhà hàng Hà Lan Chi sao? Nhìn thấy Long Linh thì anh như người mất hồn vậy! Người ta bây giờ khác trước kia rồi! Anh chỉ là con cóc ghẻ, đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày nữa!" Hoàng Tiểu Mai không chút giấu giếm châm chọc Long Bạch.

Long Bạch tức giận đến hai mắt sắp rớt ra ngoài, giơ bàn tay muốn tát thật mạnh vào cái miệng to của cô ấy. Bàn tay ở trên không hồi lâu, cuối cùng cũng không đánh. Nếu động thủ với vợ mình ở ngoài đường thì không phải sẽ trở thành một đàn ông khốn nạn sao?

"Tôi không muốn nói chuyện với cô nữa! Cô chê tôi anh làm việc chậm chạp, vậy thì cô tự làm đi! Tối không phục vụ nữa!" Long Bạch xua xua tay, nói xong liền mặc kệ đi về. Sống chung với một người phụ nữ không trưởng thành như vậy thật sự là sống không bằng chết.

Vì mối quan hệ không tốt nên cả hai thường không ngủ chung giường với nhau, nếu không ngủ chung giường thì sẽ không có khả năng sinh con. Nếu không có con cái làm sợi dây gắn kết tình cảm thì ngay cả những vấn đề nhỏ nhặt trong gia đình cũng sẽ gây ra cãi vã, không ai cảm thông ai, cũng không ai muốn bao dung người còn lại.

Tiểu Nha đã học trung học cơ sở, để tránh tranh chấp trong gia đình, sẵn sàng ở lại trường học chứ không muốn về nhà.

Long Bạch rời đi, Hoàng Tiểu Mai đang bận rộn một mình xoay như chong chóng, chủ cửa hàng thủ công nhỏ gần đó vắng khách nên đã đến giúp đỡ cô ta. Bằng cách này, hai người cũng đã làm quen với nhau.

Nhiều thứ xảy ra một cách lặng lẽ và vô tình.

Khi Giang Huệ Viện biết rằng kế hoạch đã không thành công, cô ta tức giận đến mức mặt mày tái mét, không rút được cái gai Long Linh này ra được thì bất luận thế nào cũng không thể nuốt trôi cục tức. Vì cô ta không có người giúp đỡ nên cũng không muốn trông chờ vào người khác nữa, phải tự mình làm lấy!

Sau khi ăn xong, Thẩm Ưu cùng Long Linh chậm rãi đi dạo trên đường trong khu biệt thự. Long Linh không muốn cả ngày ăn rồi lại ngủ, nếu không chú ý kiểm soát cân nặng khi mang thai, sinh con xong sẽ rất khó giảm cân.

“Thẩm tổng, chủ một công ty du lịch muốn thảo luận về việc hợp tác với anh trong khu nghỉ dưỡng.” Thẩm Ưu nhận được điện thoại từ văn phòng.

Nhưng Long Linh vẫn muốn đi bộ thêm nửa tiếng nữa, Thẩm Ưu không muốn để cô một mình, anh định để quản lý nói chuyện nhưng bị Long Linh ngăn lại: "Em không sao đâu. Bây giờ khu nghỉ dưỡng mới bắt đầu hoạt động, đây là lúc cần hợp tác với các công ty du lịch để mở rộng phạm vi hoạt động của mình ”.

Thẩm Ưu xác nhận lại nhiều lần Long Linh một mình vẫn ổn trước khi quay trở lại văn phòng: "Anh sẽ gọi bảo mẫu ở nhà đến để đi cùng với em."

"Không cần đâu. Em đi dạo một vòng rồi về ngay. Anh đi nhanh đi, đừng để người ta phải chờ lâu."

Dưới sự khăng khăng của Long Linh, Thẩm Ưu đành phải đi trước.

Chỉ là bọn họ không nhận ra Giang Huệ Viện lúc này cũng đang ở trong khu nghỉ dưỡng, cô ta lái xe đi theo sau Long Linh. Nhìn thấy người đàn ông mà cô ta yêu điên cuồng lại dịu dàng, ân cần với Long Linh khiến cơn ghen thiêu đốt đi sự tỉnh táo của cô ta.

Trong đầu luôn luôn có một giọng nói, nói với cô ta phải trả đũa người phụ nữ đã cướp đi người đàn ông của mình! Người phụ nữ kia không xứng đáng sinh con cho Thẩm Ưu, không xứng làm vợ anh.

Giang Huệ Viện hai mắt đỏ hoe, trong đầu cô ta đầy ý nghĩ xấu xa. Chân ga dưới chân cô ta bất giác đã bị đạp sâu. Chiếc xe lao về phía Long Linh giữa tiếng gầm rú của động cơ!

Long Linh nghe thấy tiếng xe chạy tới, cô nhìn lại thì thấy xe đã tới rồi, theo quán tính cô ôm bụng lui về phía sau nhưng chưa được hai bước thì đã bị chiếc xe tông vào!

"A!"

Chỉ nghe thấy tiếng hét của Long Linh, cô bị ngã xuống đất. Máu từ giữa hai chân Long Linh tuôn ra, lúc này cô đã ngất đi trong vô thức.

Khi Giang Huệ Viện nghe thấy tiếng xe va vào người, cô ta mới định thần lại, bởi vì sợ chết, cô ta lập tức trả lùi số, bỏ trốn khỏi hiện trường vụ tai nạn.

Nhân viên phòng giám sát nhìn thấy có người nằm bên đường từ camera thì liền gọi người lên kiểm tra, đồng thời gọi xe cấp cứu.

Khi nhân viên y tế đến, máu đã tràn ra khóe miệng và mũi Long Linh, trên mặt đất vẫn còn một vũng máu lớn.

“Mang băng ca đến!” Nhìn thấy tình huống này, một bác sĩ mặc áo choàng trắng đã chẩn đoán sơ bộ cho Long Linh và quyết định đưa cô đến bệnh viện cấp cứu.

Ngay khi những người khác bế Long Linh vào xe cấp cứu, bác sĩ kéo một nhân viên bảo vệ lo lắng hỏi: "Có tìm được người nhà của cô ấy không?! Mau tìm người nhà đi, cần có người ký tên vào thủ tục!"

"Đây là bà chủ khu nghỉ dưỡng của chúng tôi! Sao lại có thể xảy ra tai nạn xe hơi ở đây?! Con đường này có giới hạn tốc độ là 30 km/h! Tôi sẽ kêu họ thông báo cho anh Thẩm!" Bảo vệ lấy bộ đàm ra thông báo tình hình lúc này lại cho lãnh đạo.