Chương 51: Gian tình tan biến

"Đóng hết cửa trước và cửa sau cho tôi! Để tôi xem cô ta có bản lĩnh chạy đằng trời không." Vợ của trưởng thôn Long cùng một nhóm phụ nữ lớn tuổi hung hăng chặn cửa nhà Dương Nhị Mai.

Nghe thấy động tĩnh, Long Thiết Sơn lập tức mở cửa ra xem, vừa hay bị bắt quả tang.

"Bà Dương đâu?" Hai người họ chặn đường Long Thiết Sơn, bao vây lấy ông ta.

Long Thiết Sơn chỉ biết vợ của trưởng thôn Long, còn những người khác ông ta chưa từng nhìn thấy, trong lòng có lẽ cũng hiểu được một chút: "Tìm vợ tôi có chuyện gì sao?"

Dù đã nghi ngờ người phụ nữ của mình có quan hệ bất chính với trưởng thôn Long, nhưng ông ta vẫn chưa bao giờ bắt được quả tang. Vả lại, những người này mang vẻ mặt hung thần ác sát đến chặn cửa hà mình, dù sao Dương Nhị Mai cũng là mẹ của con ông ta, ông ta không thể đẩy vợ mình ra cho người khác đánh.

Lúc này, vợ của trưởng thôn Long lấy ra một biên bản chuyển khoản, đưa cho Long Thiết Sơn: "Bà Dương có thủ đoạn tốt thật! Mỗi ngày tôi đều phải chăm chỉ kiếm tiền, ả vừa ngoắc tay một cái thì tên đàn ông kia đã bị mê hoặc mà chuyển tiền cho ả. Ông tự mình nhìn xem đi, lần này chuyển tận hai vạn! Gọi ả ra ngoài ngay lập tức! Nếu ả ta có thể nuốt được đống tiền đó thì cũng đừng trách tôi độc ác!"

Nhìn thấy dáng vẻ của những người này nếu như không đòi lại được số tiền kia thì sẽ không chịu đi về. Ông ta tức giận đến mức mặt mày xanh mét, điều này cũng gián tiếp chứng minh rằng đôi cẩu nam nữ kia thật sự có quan hệ với nhau, nếu không thì trưởng thôn Long cũng sẽ không đưa tiền cho bà ta.

Lúc này, những người dân trong thôn đang chuẩn bị đồ nghề đi làm ruộng, nhìn thấy nhà ông ta náo nhiệt nên cũng xúm lại hóng chuyện.

Nhìn thấy mọi chuyện không thể vãn hồi, Long Thiết Sơn còn đang do dự không biết có nên để Dương Nhị Mai ra mặt hay không, thì bỗng nhiên trong đám người có một người bị đẩy ra một cách thô lỗ.

"Ông nói cho tôi biết! Ông có nɠɵạı ŧìиɧ với bà Dương không?" Vợ của trưởng thôn Long túm lấy tai của trưởng thôn Long và quát lớn như đang thẩm vấn một tù nhân.

Trưởng thôn Long đã bị đánh đến mức khuôn mặt trở nên bầm dập, có vẻ như ông ta đã bị tra tấn để khai ra lời thú tội trước khi đến đây.

"Bà ấy vừa mới mượn tiền của tôi thôi..." Giọng trưởng thôn Long nhỏ như muỗi kêu. Chuyện đã đến mức này mà ông ta vẫn muốn giữ lại cho Dương Nhị Mai một chút mặt mũi, dù sao thì bà ta đã cùng mình trải qua nhiều năm như vậy.

Em trai của vợ trưởng thôn Long là một thanh niên lớn tuổi, mới đây vất vả lắm mới bàn đến chuyện kết hôn, định vay chị gái mấy chục vạn để làm lễ hỏi. Vợ trưởng thôn Long tự mình cầm thẻ đến ngân hàng rút tiền mà không báo cho trưởng thôn Long biết trước, nhưng lại phát hiện tiền trong thẻ đã bị mất hai vạn không rõ lý do, bà ta liền yêu cầu nhân viên ngân hàng tra lại giao dịch. Sau đó mới phát hiện ra rằng hai vạn đã được chuyển vào thẻ của Dương Nhị Mai.

Thỉnh thoảng cũng có nghe tin đồn về hai người họ nhưng bà ta không bao giờ tin điều đó. Lần này, bà ta đã nắm được manh mối, lập tức gọi người đến nhà trưởng thôn Long, bắt ông ta kêu Dương Nhị Mai lấy tiền về.

Nghe thấy chồng mình lúc này vẫn còn bênh vực con tiện nhân kia, tính cách bà ta vốn đã hung dữ, bây giờ lập tức vung tay tát vào mặt của trưởng thôn Long một cái, miệng còn mắng chửi: "Ông có chết cũng không thừa nhận phải không? Chờ tôi bắt được bà Dương, tôi sẽ lột đồ các người ra rồi ném xuống đường!"

Sau khi nghe lời bà ta nói xong, những người có mặt ở đó đều đã khống chế được Long Thiết Sơn, nhanh chóng chạy vào nhà tìm Dương Nhị Mai.

Trong vòng vài phút, một tiếng hét chói tai của phụ nữ vang lên, Dương Nhị Mai đã bị một người phụ nữ cứng cáp túm tóc kéo ra ngoài.

"Người đàn bà này đang trốn trong đống mảnh vỡ chỗ cầu thang, nhưng tôi vẫn có thể tìm thấy dễ dàng." Người phụ nữ cứng cáp kia thở hổn hển nói. Nhìn dáng vẻ hai người họ giống như vừa vật lộn một phen.

"Mấy người muốn làm gì? Buông ra!" Dương Nhị Mai nhìn thấy trước cửa đông nghìn nghịt người thì trong lòng căng thẳng không thôi, nhìn tình hình này thì có vẻ là mình không tránh khỏi việc thanh danh vang dội.

"Hai người đối chất với nhau đi! Tại sao ông lại muốn chuyển tiền cho ả ta?" Vợ của trưởng thôn Long đẩy trưởng thôn Long đến bên cạnh Dương Nhị Mai, nhìn ông ta giống như một con khỉ già.

Long Thiết Sơn đã không còn mặt mũi nào để tiếp tục biện bạch cho Dương Nhị Mai. Thân là một người đàn ông, vợ của mình lại bị vợ của tên đàn ông khác tìm đến tận cửa để đánh ghen thì mặt mũi đã bị vứt sạch rồi. Hơn nữa, những người xem náo nhiệt lại là hàng xóm mấy chục năm, sự việc này sẽ khiến ông ta mãi mãi không dám ngẩng đầu.

Trưởng thôn Long lúc này còn không dám liếc mắt nhìn Dương Nhị Mai một cái, sợ vợ của mình lại cho thêm một cái tát. Ông ta sợ hãi rụt rè đứng lên đi về phía vợ: "Bà xã, thôi bỏ đi. Có nhiều người đang nhìn lắm".

"Bà Dương! Bây giờ bà lập tức trả lại số tiền mà bà đã lừa người đàn ông của tôi, nếu không tôi sẽ khiến cho bà nổi danh ở thôn Ngọa Long này!" Vợ của trưởng thôn Long liếc mắt nhìn Dương Nhị Mai, nhe răng nhếch miệng một cái, hiển nhiên là không thích ả ta. Người phụ nữ không biết xấu hổ này không chỉ gian díu với người đàn ông của mình nhiều năm như vậy, mà còn dám không ngừng bày mưu tính kế với tài sản của mình. Lần này phải khiến cho ả ta nhớ thật kỹ, không chừng sau này hai người bọn họ vẫn còn dính lấy nhau.

Lúc này đối thủ một mất một còn của Dương Nhị Mai là Tô Quế Hoa nghe thấy bên đây vô cùng náo nhiệt thì cũng dắt Nha Nha ra xem. Khi bà ta nhìn thấy Dương Nhị Mai bị người khác túm tóc như gà bới, khóe miệng còn nở một nụ cười giễu cợt.

"Mụ già bẩn thỉu kia! Còn không lấy tiền ra đi! Bản thân đã mất mặt lại còn muốn hại chết tôi!" Mặt mày Long Thiết Sơn đen lại, mắng Dương Nhị Mai đang còn cố gắng cứng đầu.

"Mau lên!" Lực tay đang túm lấy Dương Nhị Mai của người phụ nữ cứng cáp kia càng tăng lên.

"Ai da! Được, được rồi... Cô buông tay trước được không? Tôi sẽ đi lấy thẻ rút tiền." Hai mắt của Dương Nhị Mai đã đẫm lệ, bây giờ mình cứ cứng đầu thì chỉ càng thêm mất mặt hơn mà thôi.

"Tiền thì chắc chắn phải được hoàn trả rồi, nhưng đôi cẩu nam nữ hai người còn phải viết giấy cam kết, ký tên đóng dấu! Đảm bảo rằng về sau sẽ không lui tới hoặc bí mật liên lạc với nhau."

Lúc này có người đưa giấy bút đến, xem ra mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi rồi mới đi đến chỗ đây.

"Cán bộ thôn mà lại làm ra chuyện không biết liêm sỉ như vậy thì người trong cơ quan nhà nước nên đến xử lý. Tại sao không có ai đi thông báo cho bí thư Đổng vậy?" Người nói chuyện là Tô Quế Hoa. Bà ta không nóng không lạnh nói ra một câu trí mạng.

Phải biết rằng, tự giải quyết vấn đề riêng tư thì cùng lắm là người phụ nữ trong nhà sẽ gây rắc rối trong một khoảng thời gian. Nhưng nếu bí thư chi bộ Đổng ra mặt thì vị trí của trưởng thôn Long nhất định sẽ bị người khác thay thế. Làm sao một người có đời tư hỗn loạn lại có thể tham gia vào đội ngũ lãnh đạo được chứ?

Vợ của trưởng thôn Long cũng bị cơn tức giận làm cho hồ đồ, bà ta chỉ muốn lấy lại tiền sau đó khiến cho hai người bọn họ cắt đứt quan hệ tình cảm. Căn bản không hề nghĩ đến vấn đề tiền đồ của chồng. Nếu có chuyện gì xảy ra, trưởng thôn Long nhất định sẽ bị tổ chức xử phạt, đây là chuyện không có gì phải nghi ngờ.

Sau khi nghe những lời của Tô Quế Hoa, những người khác cũng xì xào bàn tán. Hiện tại trong thôn đang hợp tác rất nhiều dự án với tập đoàn Thiên Thành. Nếu chủ tịch Thẩm biết được điều này, liệu nó có ảnh hưởng đến các dự án xóa đói giảm nghèo hay không?

"Tôi sẽ đi gọi bí thư chi bộ Đổng." Một thanh niên có lẽ cũng sợ việc kinh doanh nấm của mình bị chuyện của trưởng thôn Long làm liên lụy đến nên nhanh chóng chạy đến nhà bí bộ Đổng để báo tin.

Đến khi bí thư Đổng đi tới, Dương Nhị Mai và trưởng thôn Long đã viết xong giấy cam kết.

"Hai người đến Ủy ban thôn cho tôi. Tô Quế Hoa đi gọi hội trưởng hội phụ nữ đến Ủy ban thôn luôn. Mọi người giải tán hết đi." Bí thư Đổng bảo Tô Quế Hoa đi gọi Diệp Tử là đã có suy tính riêng.

Làm sao có thể xử lý chuyện này trước mặt nhiều người như vậy chứ? Chuyện này không chỉ liên quan đến hai nhà mà còn có cả bộ mặt của Ủy ban thôn!

"Đây là việc của gia đình tôi! Tự tôi quyết định!" Vợ trưởng thôn Long rõ ràng có chút nóng nảy. Khi bí thư Đổng ra mặt xử lý thì chỉ có thể xử lý chồng của bà ta, như vậy chẳng phải sẽ có lợi cho con hồ ly tinh kia sao?

"Bà cũng đưa người nhà bên phía mẹ đẻ của mình về trước đi, tôi chắc chắn sẽ giải quyết rõ ràng chuyện này. Đừng gây rắc rối nữa, sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của thôn chúng ta. Nếu để tập đoàn Thiên Thành biết được chuyện này thì chúng ta sẽ phải làm thế nào để xử lý? Bà phải lấy đại cục làm trọng chứ, đi về trước đi."

Lời nói của bí thư Đổng vẫn có trọng lượng nhất định. Mọi người cũng không tiếp tục dây dưa, từng người về nhà chờ kết quả xử lý.

Sau khi báo tin cho Diệp Tử, Tô Quế Hoa vui vẻ trở về nhà. Không ngờ cây gậy thọc phân Dương Nhị Mai kia cũng có ngày hôm nay. Bà ta đang có tâm trạng tốt và đương nhiên sẽ đối xử với Hoàng Tiểu Mai tốt hơn.

"Nha Nha, bưng bát canh trứng cho chị dâu ăn đi." Bà ta làm như vậy là để cho Hoàng Tiểu Mai bồi bổ cơ thể cho tốt, có thể sớm ngày khai chi tán diệp cho nhà mình.

Nha Nha húp vài ngụm canh trứng trong bát cho đỡ thèm rồi mới nhận lấy chén canh trong tay mẹ để mang vào phòng anh trai.

Chính cô bé cũng rất tiếc khi Long Linh không thể trở thành chị dâu của mình, hơn nữa chị dâu mới về được có ba ngày mà đã có mâu thuẫn với mẹ khiến cho cô bé càng không có tình cảm với người chị dâu này.

"Anh hai, mẹ kêu em mang canh trứng qua." Nha Nha trực tiếp né tránh Hoàng Tiểu Mai, đặt bát canh xuống rồi chạy ra ngoài.

"Đứa bé này." Long Bạch bưng bát canh lên đưa cho Hoàng Tiểu Mai: "Nhất định là mẹ đã nhờ con bé mang đến cho em. Nhân lúc còn nóng thì ăn đi."

Sắc mặt của Hoàng Tiểu Mai tối sầm lại: "Em gái anh sao lại vô học như vậy? Coi em là không khí sao? Từ khi em bước vào cái nhà này cũng không gọi em là chị dâu được mấy lần."

Bây giờ trong lòng Long Bạch cảm thấy có lỗi với cô ấy cho nên sẽ khoan dung với cô ấy nhiều hơn so với lúc trước, anh ta cố gắng nén giận mà giải thích: "Anh sẽ tìm cơ hội để nói chuyện với con bé. Đừng giận con bé, dù sao nó cũng còn nhỏ, em nên chủ động thân thiết với nó, chắc chắn vài ngày sau con bé sẽ thân thiết với em hơn."

Hoàng Tiểu Mai chỉ hừ lạnh một tiếng và không nói gì nữa.

Ảnh hưởng của ngộ độc thuốc đối với cơ thể Hoàng Tiểu Mai vẫn chưa biến mất, bây giờ thỉnh thoảng cô ấy vẫn cảm thấy chóng mặt. Long Bạch đã cố gắng hết sức chăm sóc cho cô ấy. Ban ngày cũng không cho cô ấy đi làm việc ở trong nhà kính mà bắt phải nằm ở nhà nghỉ ngơi.

Bí thư chi bộ Đổng và hội trưởng hội phụ nữ đã biết về chuyện của trưởng thôn Long và Dương Nhị Mai, sau khi thảo luận một hồi thì đã đưa ra quyết định.

Trưởng thôn Long bị bãi nhiệm chức vụ, dân làng sẽ bầu cử trưởng thôn mới trong đại hội sắp tới. Dương Nhị Mai và trưởng thôn Long phải cắt đứt mối quan hệ vì hành vi vi phạm đạo đức. Các cán bộ của Ủy ban thôn sẽ làm nhân chứng cho giấy cam kết, bọn họ sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc trong tương lai. Sau đó phải về nhà thú nhận lỗi lầm và ăn năng về lỗi lầm của mình, cố gắng nhận được sự thông cảm của gia đình, nếu không được tha thứ thì phải ly hôn trong hòa bình, không thể làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Điều quan trọng nhất là không được làm ảnh hưởng đến danh tiếng của thôn Ngọa Long và phá hỏng sự hợp tác giữa tập đoàn Thiên Thành vì những điều đáng xấu hổ như vậy.

Sau khi Dương Nhị Mai trả lại tiền, Long Thiết Sơn không nhịn được mà đánh đập bà ta một trận, cuộc hôn nhân của bọn họ đã đi đến bờ vực đổ vỡ. Chỉ là Long Thiết Sơn ham ăn biếng làm, không có khả năng tự nuôi sống bản thân, con cũng chưa hỏi được vợ, không thể gánh vác trọng trách gia đình nên ông ta không đồng ý ly hôn.

Hai người họ bằng mặt mà không bằng lòng, cứ như vậy tiếp tục sống với nhau.

Còn trưởng thôn Long vì mất chức nên tiếp tục ngây ngốc sống tại thôn, mặt mũi cũng không còn, tuy rằng vợ ông ta cũng sẵn sàng cho ông ta một cơ hội để hối cải, nhưng lại yêu cầu ông ta phải ra khỏi thôn để đi làm công. Về cơ bản làm như vậy là để cắt đứt khả năng hai người họ tiếp tục liên lạc với nhau.