Chương 52: Trần Tất Thắng

Sau khi chuyện của Dương Nhị Mai được giải quyết, trong thôn cuối cùng cũng xem như trở về bình thường. Những người hợp tác với tập đoàn Thiên Thành trong đầu năm nay cũng đã kiếm được kha khá tiền.

Ngày Tết Trung thu, nhiều hộ nông dân đã bắt gà, vịt của mình gửi đến nhà của Long Linh.

“Long Linh và Thẩm Ưu vì chuyện của chúng ta mà bận trước bận sau, chúng tôi đều là dân quê, cũng không có thứ gì tốt để tặng cho hai người, nên tặng chút gà vịt nhà nuôi cho mọi người ăn thử. Ngàn vạn lần phải nhận đấy, không nhận chính là ghét bỏ quà tặng của chúng tôi quá rẻ.” Diệp Tử dẫn đầu mang một con gà bỏ vào l*иg gà của gia đình Long Linh.

Chỉ trong chốc lát, l*иg đã đầy ắp gà, vịt, ngỗng, trên mặt đất còn đặt mấy giỏ tre đựng đầy trứng gà.

Một số người còn mang theo cá trắm cỏ đến cửa để cảm ơn bọn họ.

“Mọi người quá khách sáo rồi! Chúng cháu đều làm những gì chúng cháu nên làm, tất cả mọi người nuôi gia cầm cũng không dễ dàng gì, làm sao chúng cháu có thể nhận quà của mọi người được?” Long Linh thuận thế muốn từ bắt những gà vịt trong l*иg ra trả lại cho bọn họ.

“Như vậy có được không? Chỉ để lại hai con gà và một ít trứng để bồi bổ cơ thể cho Long Linh, những thứ khác mọi người đều mang về hết đi. Chúng cháu làm việc đều có tiền lương, mọi người cũng đừng cảm thấy vất vả cho chúng cháu. Sau này mọi người gặp phải chuyện gì chúng cháu vẫn sẽ tận lực giúp mọi người giải quyết.” Thẩm Ưu cũng biết Long Linh trong khoảng thời gian này đã rất vất vả, dùng nhân sâm hầm gà đất là thuốc bổ tốt nhất.

Một người phụ nữ đứng lên: “Vậy cậu định giữ lại gà của nhà ai? Cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia nha. Gà của nhà chúng tôi đều dùng lúa tự trồng để nuôi lớn mà không cần tốn thêm thức ăn gì, bình thường cũng là nuôi thả không tốn công sức gì. Đây là tấm lòng của chúng tôi, hai người đừng từ chối nữa, giữ lại ăn đi.”

Trần Yên Phương thấy tất cả mọi người đều là thật lòng đưa đồ đến nên tự chủ trương nhận lấy: “Vậy tôi thay Long Linh cảm ơn mọi người! Tôi chắc chắn sẽ bồi bổ cho con bé tràn đầy năng lượng để giúp đỡ nhiều hơn cho tất cả mọi người.”

“Đây là đúng rồi!”

Sau khi nhận quà xong thì lúc này mọi người mới tự ai về nhà nấy.

Một màn trong sân này Tô Quế Hoa nhà bên cạnh có thể nhìn thấy rõ ràng, trong lòng bà ta một trận chua xót. Nhìn cuộc sống hiện tại của Long Linh người ta rồi lại nhìn con dâu mình, cuối cùng bà ta cũng bắt đầu cảm thấy hối hận vì hành vi ngu xuẩn lúc trước của mình.

“Nếu lúc ấy mình đồng ý cho hai đứa nó kết hôn thì bây giờ quà chính là do nhà mình nhận rồi. Hoàng Tiểu Mai đứa phế vật này, ngoại trừ việc đánh chủ ý vào tiền thì cũng không làm được chuyện gì đàng hoàng. Lúc đó mình đúng là bị quỷ che mù mắt mà! Haizz...”

“Dì, cháu đến giúp dì, chờ ăn cơm trưa xong chúng cháu còn phải về nhà của cháu. Bảo mẫu trong nhà sáng sớm đã đi mua món mà Tiểu Linh thích ăn. Hôm nay em ấy có thể ở lại nhà cháu mà không trở về được không ạ?”

Thẩm Ưu cầm một con gà đi vào phòng bếp với Trần Yên Phương.

Long Linh thì vào phòng thay quần áo, đây là lần đầu tiên cô đến nhà Thẩm Ưu ăn tết, nhất định phải ăn mặc cho đúng mực, tranh thủ để nhận được sự đồng ý của mẹ chồng tương lai.

Sau khi cùng với người nhà vui vẻ ăn một bữa cơm đoàn viên, Long Linh ngồi xe của Thẩm Ưu đi đến thành phố. Cốp xe chứa đầy rau hữu cơ và một cặp gà, vịt. Cô bảo Thẩm Ưu dừng xe trước một cửa hàng hoa.

Nói thật, mua đồ để tặng cho loại phu nhân cái gì cũng không thiếu như Chu Oánh thật đúng là một chuyện đau đầu.

“Bác gái bình thường thích hoa gì?”

Những bông hoa rực rỡ trong cửa hàng hoa khiến cho Long Linh gặp một chút khó khăn.

Thẩm Ưu cũng không hiểu rõ sở thích của mẹ mình, bình hoa trong nhà mỗi ngày đều là do bảo mẫu sắp xếp, cũng không thấy mẹ đặc biệt thích loại nào.

Thấy Thẩm Ưu bất đắc dĩ lắc đầu thì Long Linh cũng có chút lo âu. Nếu mua phải thứ bà ấy không thích thì chẳng phải là khéo léo thành vụng về sao. Lúc này cô nghĩ đến biệt thự lớn của Thẩm Ưu trước sau đều có đất trống, trước mắt ngoại trừ cây cối và bồn hoa thì cũng chỉ có cỏ dại tự do sinh trưởng.

“Bà chủ, không biết chỗ của chị có hát giống trồng hoa không?”

Bà chủ xinh đẹp của cửa hàng hoa tươi cười chào đón: “Có, tất cả các loại hoa đều có.” Nói xong liền đưa cô đến trước một cái kệ nhiều tầng.

Bên trên được trang trí rất nhiều bình thủy tinh xinh đẹp, với kiểu dáng khác nhau. Phía trên chai còn ghi một dòng chữ.

“Quý trọng người trước mắt.” Long Linh không tự chủ được đọc một dòng chữ nhỏ trên một cái bình. Cô lấy xuống và quyết định mua nó.

Cô ấy đã đúng khi đi bước này. Chu Oánh quanh năm ở nhà sống trong nhung lụa, có cái gì mà chưa từng thấy qua, cho dù tặng thiên sơn tuyết liên cho bà ấy thì e rằng cũng khó có thể đả động đến trái tim bà. Long Linh mua chậu hoa này là giống hoa Gersan. Tuy rằng không tính là đẹp đến kinh ngạc nhưng rất thanh tịnh, đẹp đẽ và vững vàng, rất giống với Long Linh.

“Em định để mẹ anh vác cuốc đào đất trồng hoa hả? Đây có phải là quá mạo hiểm rồi không?” Thẩm Ưu vô cùng lo lắng, mẹ bình thường rất ít khi làm việc nhà huống chi là trồng hoa? Bà ấy vốn ghét bỏ Long Linh sinh ra ở nông thôn, hiện tại làm như vậy không phải là vừa vặn đυ.ng phải họng súng hay sao?

Long Linh chỉ cười, trong lòng cô đã có dự tính, trả lời: “Anh suy nghĩ kỹ lại đi. Muốn gỡ chuông thì cần phải tìm người buộc chuông, bác gái để ý đến xuất thân là người nông thôn của em là bởi vì bác có khúc mắc, chỉ có để để bác ấy tự mình trải nghiệm qua thì mới có thể thay đổi được suy nghĩ.”

Thẩm Ưu vẫn luôn vô cùng tin tưởng Long Linh, bất kỳ quyết định nào mà cô đưa ra anh đều sẽ ủng hộ. Hơn nữa trong khoảng thời gian này Long Linh ở vị trí giám đốc khu vực cũng trưởng thành hơn rất nhiều, anh càng thêm tin tưởng cô có năng lực đối phó với mẹ mình.

Sau khi đến nhà Thẩm Ưu, bảo mẫu trong nhà nhìn thấy Long Linh thì đặc biệt vui vẻ, không chỉ giúp cô mang đồ ăn trong cốp xe vào phòng bếp mà còn liên tục muốn nói với cô nhiều hơn hai câu: “Thiếu phu nhân, những món ăn này đều là do nhà cô trồng sao? Tươi non đến mức có thể nặn ra nước. Chủ tịch thích nhất cái này, trước đó còn nói với tôi nếu như có thời gian sẽ đến nhà cô để lấy thêm.”

Chu Oánh lại vừa lúc nghe thấy bảo mẫu gọi Long Linh là thiếu phu nhân, ánh mắt lập tức trầm xuống: “Mau đi pha cà phê cho Thẩm Ưu đi, nhìn thấy thiếu gia trở về cũng không có thị lực mà nhìn.”

Bảo mẫu lập tức thu lại nụ cười rồi cúi đầu nhanh chóng đi vào nhà.

“Chào bác ạ.” Long Linh mỉm cười chào hỏi bà ấy.

“Ừm.” Chu Oánh lại chỉ khẽ ừ một tiếng rồi ôm lấy tay con trai muốn kéo con trai vào nhà: “Chạy tới chạy lui như vậy không vất vả sao? Ở nhà tốt biết bao nhiêu a.”

“Không vất vả, cùng Tiểu Linh ăn Tết là vui rồi.” Thẩm Ưu cũng không có ý định bỏ lại Long Linh một mình, anh xoay người nắm lấy tay Long Linh, ba người kề bên nhau đi vào nhà.

Long Linh thấy Thẩm Ưu để mình trong lòng như thế thì cũng dễ chịu hơn rất nhiều.

Sau khi vào nhà, cô mới phát hiện ngoài Thẩm Tuệ Tuệ và Hồ Nghĩa Phu còn có thêm ba người.

“Chào bác trai, chị, anh rể.” Long Linh đi tới sofa chào nhóm người chủ tịch Thẩm.

“Tiểu Linh mau ngồi đi. Giới thiệu cho cháu một chút, vị này là Trần tổng, vị kia là Trần phu nhân và Trần Tất Thắng. Trần tổng là bạn cũ lâu năm của bác, hôm nay đặc biệt mời họ đến ăn Tết với chúng ta.”

Chủ tịch Thẩm nói xong còn có hơi khoe khoang hướng ba người trên sô pha đối diện giới thiệu: “Đây là bạn gái của con trai tôi, con dâu tương lai của tôi. Xinh đẹp đúng không!”

“Chào bác trai, bác gái.” Khi Long Linh định đến bắt tay con trai của bọn họ thì mới phát hiện người này không phải là người đàn ông hôm đó đυ.ng xe mình sao?

Thấy Long Linh có chút sững sờ, Trần Tất Thắng lại chủ động đứng dậy định bắt tay Long Linh.

“Ôi! Tay của bạn gái anh cậu vẫn là không nên nắm!” Thẩm Ưu đi tới nắm lấy tay Long Linh rồi nhìn Trần Tất Thắng bày ra bộ dáng kỳ lạ.

Thẩm Ưu và Trần Tất Thắng bởi vì quan hệ giữa hai gia đình mà từ nhỏ đã trở thành bạn tốt chơi với nhau, bởi vì sau khi lớn lên hai người mỗi người đều đi du học nên ít hẹn gặp hơn rất nhiều. Trần Tất Thắng năm nay hai mươi ba tuổi nhỏ hơn Thẩm Ưu vài tuổi, gần đây anh ta mới về nước. Ngày xảy ra va chạm với Long Linh là do bà nội ngất xỉu phải nhập viện, anh ta vội vã đến bệnh viện nên mới lái xe nhanh như vậy.

Trần Tất Thắng liếc mắt nhìn Thẩm Ưu một cái, khó chịu đáp: “Đại ca, anh đừng có rải cơm chó khắp nơi được không? Bắt tay là nghi thức, các nước phương Tây còn có nghi thức chạm mũi và hôn kìa! Bắt tay một cái đã không chịu được rồi.”

“Mặc kệ mặc kệ, dù sao bạn gái anh cũng không thể bắt tay với đàn ông, đặc biệt là cậu thì càng không được.” Thẩm Ưu kéo Long Linh ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.

“Bụng dạ hẹp hòi. Chúng ta sẽ bắt tay khi anh ấy vắng mặt.” Trần Tất Thắng cố ý nhỏ giọng nói với Long Linh.

“Đừng tưởng rằng anh không nghe thấy, đừng nghĩ lớn lên đẹp trai rồi không để anh vào mắt a! Tiểu Linh nhà anh tuyệt đối sẽ không làm những chuyện trái với ý của anh, lãng phí tâm ý của cậu rồi.”

Hai người giống như hai đứa nhỏ đấu võ mồm, khiến cho trưởng bối đều cười to.

Long Linh lại có vẻ có hơi xấu hổ, thay vì ở đây không được tự nhiên còn không bằng vào bếp giúp mấy dì bảo mẫu thôi: “Mọi người ngồi đi, em rời đi một chút.”

“Đi đi.” Thẩm Ưu đã biết Long Linh muốn đi đâu, anh cũng hiểu Long Linh từ trước đến nay không thích loại hoàn cảnh này cho nên mới để cô tùy ý đi.

Trong ánh mắt Trần Tất Thắng lại có một chút mất mát, vốn định nói mấy câu với cô gái đặc biệt này, cô lại mượn cớ rời đi.

Chu Oánh đang ở trong phòng bếp kén chọn chỉ trỏ: “Dì ơi, mau xử lý những vật dụng này đi, một mùi phân gà làm cho trong nhà giống như trang trại.”

“Bác gái ngài đi uống trà với bọn họ đi, nơi này để cháu đến làm là được rồi.” Long Linh nhớ tới giống hoa mình mua còn ở trong đống thức ăn này, sau khi Chu Oánh đi ra ngoài, cô mới nhỏ giọng nói với bảo mẫu: “Dì, đây là hạt giống hoa Gersan cháu mua, cháu muốn tặng cho bác gái không biết có thích hợp hay không?”

Bảo mẫu nghe xong thì lắc lắc đầu, thò đầu nhìn ra cửa thấy không có ai tới mới nhỏ giọng đáp: “E là phu nhân sẽ không trồng đâu, bà ấy không muốn làm công việc nặng nhọc.”

Nghe bảo mẫu nói xong, trong lòng Long Linh lạnh đi một nửa, nếu đã như vậy không bằng mình đi phòng tạp vụ lấy công cụ trồng hoa ra, tự mình đem hoa trồng xuống.

Sau khi ở trong bếp phụ giúp một lát, cô ôm hạt giống hoa ra ngoài.

Long Linh đang ở trong sân vừa đào đất vừa tưới nước, đầu đầy mồ hôi.

“Long Linh đi đâu rồi?” Chu Oánh phát hiện hai bảo mẫu đều ở trong phòng khách tiếp đãi trà chiều cho bọn họ, duy chỉ có bóng dáng Long Linh là không thấy đâu.

Thẩm Ưu cũng nhìn trái nhìn phải rồi lớn tiếng hô lên: "Tiểu Linh, Tiểu Linh ra ngoài uống trà đi, em đi đâu vậy?”

Long Linh ở bên ngoài nghe thấy Thẩm Ưu gọi cô, vừa lúc toàn bộ hạt giống cũng đã được trồng xuống, cô xắn tay áo không kịp sửa sang lại chính mình liền đi vào phòng: “Đến đây đến đây. ”

Thấy bộ dạng này của cô, toàn bộ người trong phòng khách đều giống như nhìn thấy quái vật, chỉ có Thẩm Ưu cười lớn nói: “Tiểu Linh đi trồng hoa đúng không. Mau mau đi tắm rồi ra ngoài ăn cái gì đó đi.”

Long Linh xấu hổ gãi gãi tóc ngượng ngùng cười khổ rồi đi vào phòng ngủ của Thẩm Ưu.

“Nó đang làm gì vậy? Cứ làm như nhà chúng ta coi nó là người giúp việc vậy.” Chu Oánh cảm thấy mình ở trước mặt Trần phu nhân đã bị quét sạch mặt mũi, Cô gái quê mùa này chính là không lên được mặt bàn.

Mà Trần phu nhân lại phản ứng khác với bà ấy: “Thẩm phu nhân thật đúng là may mắn nha! Xã hội bây giờ còn được bao nhiêu cô gái sẵn sàng làm những việc này chứ? Bọn họ đều là mệnh nha hoàn nhưng lại mắc phải bệnh công chúa. Ánh mắt của Thẩm Ưu không tệ nha, cô bé có chơi với cô gái nào tốt mà chưa kết hôn không? Giới thiệu một người cho Tất Thắng nhà chúng tôi với ”

“Trần phu nhân nói quá đúng, con dâu tương lai của tôi chính là một người kiên định sống qua ngày, tôi vô cùng hài lòng.” Chủ tịch Thẩm phất phất tay kêu bảo mẫu đi giúp Long Linh giặt quần áo đã thay.