Chương 48: Sinh con

Tô Quế Hoa hiểu được tính nghiêm trọng của việc này, nếu như Hoàng Tiểu Mai biết được nhất định sẽ không để yên. Về sau thì bà ta không thể nào nói Hoàng Tiểu Mai thêm bất kì một câu nào nữa.

Suy nghĩ trong chốc lát, bà ta vội vàng ôm ghì lấy cái túi vào trước bụng, hốt hoảng chạy vào nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh với nhà tắm thiết kế theo kiểu nối liền với nhau, Long Thần Tín lúc này đang tắm rửa bên trong bị dọa sợ hết cả hồn, vội vàng với lấy chiếc khăn lông che lấy vị trí quan trọng. Đợi một lát sau bình tĩnh trở lại ông ấy mới thẹn quá hóa giận, hét vào mặt bà ta: “Bà có uống lộn thuốc không vậy?! Không thấy là tôi đang tắm rửa à? Tôi còn tưởng là ai chạy vào đây!”

Tô Quế Hoa làm gì còn tâm trí cãi nhau với ông ấy, vội vàng đem số bột đang ôm trong người đổ xuống bồn cầu, dội đi.

“Bà đang làm cái gì thế? Thứ gì mà nghe như mùi thảo dược vậy?” Long Thần Tín từ nhà tắm thò đầu ra nhìn.

“Không có gì, chỉ là muốn đem mấy thứ thuốc đã quá hạn sử dụng đổ đi thôi, để khỏi uống nhầm ấy mà.” Bà ta nhìn số thuốc bị nước dội sạch không còn lại gì mới thở phào nhẹ nhõm: “Ông tắm tiếp đi.” Bà ta đắc ý vỗ hai tay vào nhau rồi đi ra ngoài.

Bà ta nghĩ trong lòng, việc này chắc là đã trở thành viên đá chìm đáy biển rồi. Long Bạch chắc chắn sẽ không nói cho ai.

Long Bạch thấy mẹ mình đã đem mấy thứ đó giải quyết sạch sẽ rồi thì cũng yên tâm. May là Hoàng Tiểu Mai cũng không có bị gì quá nghiêm trọng, nếu không thì mẹ anh ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch được tội.

Ở nhà Long Bạch xáo xào một trận lớn, phía Long Hiểu Hiểu cũng sắp sinh con rồi.

“Mẹ, Hiểu Hiểu sắp sinh rồi! Thẩm Ưu lại không có ở trong thôn, chúng ta phải làm sao đây?!” Một nhà đang ngủ ngon giấc bị tiếng gào của Nghiêm Tử Tu đánh thức.

Hà Lan Chi đi đến phòng của con gái mình để xem, chỗ Long Hiểu Hiểu đang nằm ướt một mảng lớn, đã vỡ ối mất rồi, phải chở đến bệnh viện ngay lập tức!

Ngược lại Long Tam Túc vẫn giữ được bình tĩnh, ông ấy lập tức lấy điện thoại gọi cho bí thư Đổng. Bí thư Đổng có một chiếc xe hơi kiểu cũ, tuy rằng chiếc xe đó ngồi vào không thoải mái lắm, nhưng trước mắt chỉ có thể xin ông ta dùng xe để chở con gái từ thôn tới bệnh viện!

Bí thư Đồng sau khi nhận điện thoại cũng không nói nhiều, nhanh chóng thay quần áo rồi vội vàng chạy xe đến trước cửa nhà Long Tam Túc.

“Đau quá đi! Bụng em đau quá! Tử Tu! Em sợ sẽ sinh con luôn trên đường mất...” Long Hiểu Hiểu vẫn luôn nhỏ giọng rêи ɾỉ, cơn đau từng đợt từng đợt khiến mồ hôi của cô chảy như tắm.

Nghiêm Tử Tu lần đầu thấy phụ nữ lúc đau đẻ, anh ấy bị dọa sợ muốn chết, một tên nhát như thỏ đế như anh ấy làm sao nhìn nổi Long Hiểu Hiểu đang đau đến la hét om sòm như vậy: “Đừng sợ, em nhịn một chút, cố nhịn một chút là đến bệnh viện rồi.” Anh ấy không biết nói gì hơn, chỉ có thể giúp Long Hiểu Hiểu lau mồ hôi trên trán.

Hà Lan Chi đi cùng bọn họ thấy thế thì không nhịn được mà nói: “Phụ nữ sinh con làm gì có chuyện nhịn được chứ! Con chỉ cần ở bên con bé cho nó yên tâm sinh là được.”

“Đừng nói nữa, tụi nhỏ cũng hồi hộp sợ hãi mà.” Long Tam Túc ngồi trên ghế phụ lái cũng không có tiện quay đầu ra sau, nhìn lên tấm gương ở trước kính chắn gió rồi nói với bọn họ một câu.

“Không có gì đâu mà, phụ nữ sinh con tuy rằng sẽ có nguy hiểm, nhưng mà hiện tại điều kiện y tế tốt hơn xưa, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Bí thư Đổng thì trông có vẻ rất bình tĩnh, thoải mái, dù sao thì cũng là con gái nhà người ta sinh con mà thôi.

Hà Lan Chi thay đổi một thái độ khác nói chuyện với hai người bọn họ: “Hai đứa đừng có sợ, Hiểu Hiểu mang thai lần đầu, đứa bé không có ra nhanh như thế đâu. Nhớ năm đó mẹ mang thai Hiểu Hiểu cũng đau mất hai ngày mới sinh được đấy. Con nhất định sẽ đến được bệnh viện mà.”

Nghe được mấy lời này của mẹ mình thì Long Hiểu Hiểu hít một hơi thật sâu, xoa xoa cái bụng của mình: “Con à, con đừng có sinh ở giữa đường nhé, đến bệnh viện tốt biết bao nhiêu, vừa sạch sẽ lại an toàn còn có rất nhiều dì xinh đẹp ở đó nữa.” Đợt đau kết thúc, cô ấy cuối cùng đã có thể ổn định lại hơi thở một hồi.

Nghiêm Tử Tu nhịn không được rơi nước mắt, cứ như người sinh em bé là anh ấy chứ không phải Long Hiểu Hiểu vậy. Anh ấy sợ hãi đến tột độ, cứ sợ rằng hai mẹ con bọn họ sẽ gặp phải chuyện gì bất trắc.

Hà Lan Chi thấy con rể mình lo lắng đến như thế thì cũng không tiện nói thêm điều gì, bà chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay con gái mình, để cho cô lúc lên cơn đau còn có chỗ để bấu víu vào.

Sau một hồi lâu thì chiếc xe cũ cũng đã đến được bệnh viện trong tiếng lộc cộc ồn ào của các động cơ máy cũ.

Long Hiểu Hiểu nhanh chóng được đưa vào trong phòng sinh, tất cả những người khác đều phải ở bên ngoài chờ đợi. Bởi vì cũng đã quá trễ rồi, nên Long Tam Túc nói bí thư Đổng cứ về nhà trước đi, nửa đêm gọi cho ông ta như thế cũng đã làm phiền ông ta quá rồi.

Sản phụ sinh lần đầu thì sẽ mất rất nhiều thời gian, Nghiêm Tử Tu đứng ở bên ngoài phòng sinh lo lắng đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Long Hiểu Hiểu mất đến sáu bảy tiếng đồng hồ mà đầu của đứa nhỏ vẫn chưa xuất hiện, bác sĩ hộ sinh chỉ có thể cầm giấy thông báo sinh mổ tìm người nhà bệnh nhân đang đứng ở ngoài cửa chờ đợi.

“Người nhà bệnh nhân Long Hiểu Hiểu, bây giờ sản phụ đang có biểu hiện khó sinh do thai nhi quá lớn. Nước ối của sản phụ đã vỡ được hơn chín tiếng đồng hồ rồi, sợ rằng cứ để thế này thì đứa bé trong tử ©υиɠ của sản phụ sẽ bị thiếu oxi. Thai nhi bị thiếu dưỡng khí sẽ để lại rất nhiều hậu quả nghiêm trọng, có thể sẽ bị bại não. Tôi đề nghị bây giờ hãy làm phẫu thuật rạch bụng, đây là cách giải quyết tốt nhất với cả sản phụ và thai nhi. Chuyện này không thể kéo dài nữa đâu, người nhà bệnh nhân nhanh chóng ký tên đi.”

Nghe mấy lời bác sĩ nói, ba người bọn họ đều lo lắng đến chết đi được. Nghiêm Tử Tu không hề do dự, nhanh chóng ký tên.

Hiện tại trời cũng đã sáng. Vừa hay ba mẹ của Nghiêm Tử Tu cũng vừa chạy đến bệnh viện.

“Đã sinh chưa vậy?” Mẹ Nghiêm túi lớn túi nhỏ chạy đến, trong tay mang theo rất nhiều nào là tã, bình sữa, quần áo cho đứa nhỏ, còn có một bình canh cá hầm. Trong lòng bà ấy nghĩ là đã sinh cả một đêm như thế, đợi tới lúc bọn họ đến thì đứa bé cũng đã được sinh xong rồi, vừa hay có thể để con dâu uống được chén canh nóng.

Ba Nghiêm vui mừng khôn xiết, bản thân ông rất nhanh đã trở thành ông nội rồi, ý cười trên mặt không thể che giấu được: “Mọi người đã ở đây chờ đợi cả đêm, cực khổ cho mọi người rồi.”

Hà Lan Chi lúc này hơi bực mình, con gái mình được đưa đến bệnh viện biết bao lâu rồi, bây giờ bọn họ mới xuất hiện: “Còn chưa sinh đâu. Phụ nữ sinh con thật đúng là chịu tội mà.” Bà ấy không phải muốn tranh công cho con gái trước mặt gia đình chồng, chỉ là cảm thấy rằng nhà thông gia không có thương con gái mình mà thôi.

“Hiểu Hiểu đúng là phải chịu rất nhiều cực khổ, đã đau bụng cả một đêm như thế rồi mà vẫn chưa sinh được. Bác sĩ nói là phải sinh mổ rồi, con vừa mới ký tên cho cô ấy đi làm phẫu thuật.” Nghiêm Tử Tu đỏ mắt nói.

“Sao lại phải sinh mổ chứ? Ai cũng nói là con nít sinh mổ thì không có thông minh bằng con nít sinh thường đâu. Hơn nữa, mổ một đường ở bụng như thế chẳng phải là còn đau đớn hơn sao? Cũng đã chịu đựng đau đớn mấy tiếng đồng hồ rồi, sao lại không tiếp tục kiên trì chứ? Tiền này lại không nằm trong hạng mục bảo hiểm.” Mẹ Nghiêm chỉ là cảm thấy đã chịu đau một thời gian dài đến vậy rồi lại phải mổ bụng nữa, như vậy chẳng phải là chịu cả hai phần khổ sao? Hơn nữa tiền viện phí cũng cao hơn rất nhiều, con trai bà ở nông thôn làm việc kiếm tiền cũng không dễ dàng gì.

Long Tam Túc đứng ở cửa sổ rít mấy hơi thuốc, nghe mấy lời bà thông gia nói thì lại hiểu thành bà xót của, liền dập tắt điếu thuốc, quay người lại nói với mẹ Nghiêm Tử Tu: “Cho dù không nằm trong bảo hiểm thì cũng không sao, bây giờ không rạch bụng lấy con thì cả hai mẹ con nó đều gặp nguy hiểm. Tiền không quan trọng bằng mạng người đâu.”

Câu trả lời của ông ấy cũng xem như là đã nể mặt hai bên là thông gia mà phản bác rồi. Đây là lần đầu tiên hai gia đình gặp mặt, trước giờ đều chưa từng có một buổi gặp mặt nào, hai đứa nhỏ đã tự động đi làm thủ tục đăng kí kết hôn. Ông ấy nghĩ là đứa con dâu này bọn họ cũng không mất bao nhiêu tiền là đã có thể cưới về nhà, cho nên bọn họ không coi trọng con gái của mình.

“Thông gia nói đúng, tiền vẫn còn có thể kiếm. Việc sinh con này vốn dĩ rất nguy hiểm, không thể đem tính mạng của hai mẹ con ra đùa được.” Ba Nghiêm nhìn ra được sự khó chịu trên mặt của ông bà thông gia nên vội lên tiếng giải thích.

“Ba mẹ, hai người bỏ đồ đạc vào trong phòng bệnh trước đi. Hiểu Hiểu mới vừa được đẩy vào phòng phẫu thuật, sợ là hơn nửa tiếng nữa đứa bé mới có thể ra ngoài được.” Nghiêm Tử Tu không muốn cha mẹ hai bên vừa mới gặp mặt đã không vui, vội vàng tách bọn họ ra là cách tốt nhất.

“Vậy được rồi. Tiện thể mẹ xuống lầu mua đồ ăn sáng cho mọi người luôn.” Mẹ Nghiêm cũng rất ngại ngùng, tuy rằng bà ta quả đúng là xót của nhưng bà ta vẫn rất yêu quý đứa con dâu này.

Tô Quế Hoa lúc này không có phản ứng gì quá gay gắt cũng bởi lẽ bà ta biết rõ lai lịch của đứa bé này. Chỉ khi nào quan hệ giữa con gái và nhà họ Nghiêm hài hòa vui vẻ thì thân phận của đứa bé này mới có thể an toàn.

Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, một y tá bế một đứa bé đỏ hỏn từ trong phòng phẫu thuật đi ra ngoài: “Con của Long Hiểu Hiểu!” Y tá nói lớn.

“Ở đây!” Nghiêm Tử Tu chạy từng bước dài đến bên y tá nhận lấy đứa bé: “Tôi là chồng của Long Hiểu Hiểu!”

“Là một bé trai, bốn ký mốt. Lâu rồi tôi chưa từng thấy một đứa bé sơ sinh nào to như thế này.” Y tá đặt đứa bé vào lòng Nghiêm Tử Tu rồi sau đó quay lưng đi vào phòng phẫu thuật.

Tô Quế Hoa và Long Tam Túc lúc này cũng đem mấy việc không vui ban nãy vứt hết ra sau đầu, vui vẻ cười nói: “Ôi trời ơi! Một đứa cháu trai mập mạp. Ha ha ha...”

“Nhóc con à, ông là ông ngoại nè! Con mập mạp khỏe mạnh thế này toàn là nhờ ông và bà ngoại con không tiếc tiền bồi bổ cho mẹ con con đấy!”

Nghiêm Tử Tu mới ôm con được một lát thì đã giao con cho mẹ vợ ôm: “Mẹ, mẹ bế thẳng nhỏ về phòng trước đi, con ở đây chờ Hiểu Hiểu ra.”

Vết sinh mổ cần khâu may đến tám lớp, đây là một việc rất cần sự tỉ mỉ, mất rất nhiều thời gian. Bây giờ ôm con đứng đây chờ cũng không tốt.

“Cũng được, mẹ đi pha một tí sữa bột cho thằng bé. Con cứ yên tâm ở yên đây đợi Hiểu Hiểu nhé!”

Hai vợ chồng ông bà bế đứa nhỏ vui mừng khôn xiết.

Sau khi nhận được điện thoại báo tin mừng của Nghiêm Tử Tu, Long Linh mới sáng sớm đã vội vàng đến chi nhánh công ty để xử lý công việc ổn thỏa rồi nhanh chóng đến bệnh viện để thăm đứa nhỏ.

Đến lúc cô đến thì Long Hiểu Hiểu cũng đã làm xong phẫu thuật và được đưa về phòng bệnh rồi.

“Đại công thần, cậu đã cực khổ rồi!” Long Linh gửi một phong bao lì xì cho Long Hiểu Hiểu. Nhìn về phía đứa mới sinh ra, cô thế mà lại có một cảm giác tình mẫu tử trào dâng.

“Thế nào? Có phải là nhìn thằng nhóc này dễ thương đến thế nên cậu cũng rất muốn sinh một đứa không?” Tuy là Long Hiểu Hiểu vừa mới trải qua một trận cửu tử nhất sinh, nhưng đến lúc nhìn thấy đứa nhỏ, cô ấy lại cảm thấy sức lực tràn trề. Đôi môi cô ấy vẫn còn trắng bệch, nói chuyện cũng rất chậm.

“Tớ sinh con với ai chứ.” Trên miệng cô nói thế, nhưng thực ra trong lòng cô đã sớm nghĩ tới viễn cảnh mình với Thẩm Ưu cùng nhau chăm sóc cho đứa con của hai người rồi.

Nghiêm Tử Tu đưa một miếng táo đã gọt cho Long Linh: “Tất nhiên là với hoàng thái tử rồi! Với gen của Thẩm Ưu thì đứa nhỏ của hai người nhất định sẽ rất là thông minh và dễ thương đó.”

Long Linh xấu hổ đến mức không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể cười trừ. Còn mấy người lớn ngồi ở đằng xa thấy bên này cười cười nói nói thì cũng rất vui vẻ, bọn nhỏ đã chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn, cho dù lúc này đã lập gia đình rồi nhưng tình cảm của tụi nó vẫn còn tốt như vậy.

Lúc này Thẩm Ưu gọi điện cho Long Linh, nói rằng chủ tịch muốn gọi Long Linh về công ty một chuyến, cũng bởi vì đã lâu chưa gặp nhau nên anh muốn hẹn cô cùng nhau đến nhà hàng gần công ty ăn một bữa cơm.

Vì Thẩm Ưu phải đến tổng công ty để giải quyết công việc nên đã mấy ngày rồi hai người bọn họ chưa thể gặp mặt, vừa lúc Long Linh cũng muốn gặp anh.

Cô vốn định đi xe buýt để vào thành phố gặp anh, nhưng vừa bước ra khỏi bệnh viện thì thấy một chiếc xe dừng ở trước mặt cô. Tài xế của chi nhánh công ty nhanh nhẹn xuống xe mở cửa cho cô: “Quản lý Long, giám đốc Thẩm gọi điện cho tôi đến đón cô đến tổng công ty.”

Sự chu đáo của Thẩm Ưu càng trở nên rõ ràng hơn từ lúc hai người xác định quan hệ, điều này thực sự khiến cô cảm thấy rất ấm áp.

Lúc chiếc xe dừng lại ở cổng của tổng công ty thì Thẩm Ưu đã đứng sẵn cách đó không xa để chờ cô rồi. Mấy ngày nay không gặp được càng khiến nỗi nhớ của anh đối với cô càng sâu đậm hơn, anh nghĩ rằng có thể gặp cô sớm hơn một phút cũng tốt.