Chương 47: Thuốc sinh con

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái mà Long Bạch và Hoàng Tiểu Mai đã kết hôn được nửa năm. Mà mối quan hệ giữa Long Linh và Thẩm Ưu cũng trở thành chuyện mà mọi người đều biết đến, mặc dù hiện tại Chu Oánh vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận Long Linh nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của hai người bọn họ.

“Long Bạch, ngày mai đưa con dâu đến bệnh viện kiểm tra thử đi.” Tô Quế Hoa đứng ở trong sân đút cho con gà con mới nở được vài ngày ăn, nói: “Con gà mái già này của nhà chúng ta cũng đã nở ra gà con vậy mà trong bụng vợ anh vẫn chưa có một chút động tĩnh nào cả.”

Vốn dĩ Long Bạch cũng không quá để ý đến chuyện này, hơn nữa mối quan hệ giữa anh ta và Hoàng Tiểu Mai cũng không tốt lắm, vậy nên anh ta cũng chưa từng nghĩ tới chuyện cùng Hoàng Tiểu Mai sinh con.

“Không vội, bây giờ tụi con vẫn còn trẻ, phải tranh thủ kiếm tiền trước, vài năm nữa rồi mới tính tiếp đến chuyện này.”

“Hai đứa thì không vội nhưng mẹ và cha của anh đang rất vội! Mỗi ngày hai chúng tôi đều già đi, chờ đến khi các anh có con thì chúng tôi cũng không còn sức lực mà ẵm cháu!” Vừa nói xong, Tô Quế Hoa nắm một nắm thức ăn lớn rồi kích động ném xuống đất. Những con gà chen lấn nhau để tranh giành thức ăn.

Từ khi Long Bạch kết hôn đến nay không có ngày nào là yên ổn. Mỗi ngày không phải Hoàng Tiểu Mai ở bên tai anh ta lảm nhảm thì chính là Tô Quế Hoa tìm đủ loại lý do để làm cho Hoàng Tiểu Mai không thoải mái. Anh ta từ lâu đã hết kiên nhẫn nhưng cũng chỉ có thể giả điếc không nghe thấy mọi việc, nói giúp ai thì anh ta cũng là người có lỗi, thay vì vậy thì nên giả vờ không biết gì cả.

“Ở nhà kính trồng nấm có rất nhiều việc phải làm, con không có thời gian đưa cô ấy đến bệnh viện được.” Long Bạch trả lời qua loa một câu rồi bỏ đi ra ngoài.

“Anh không có thời gian? Vậy cũng tốt, tôi sẽ đích thân đưa cô ta đi.”

Tô Quế Hoa vào nhà mang theo chút tiền rồi xách túi đi vào thành phố. Bà ta nghe nói thôn bên cạnh có đôi vợ chồng kết hôn hơn hai mươi năm, sau khi uống xong một phương thuốc thần kỳ mà một vị thần y kê đơn cho, cuối cùng cũng sinh ra một thằng nhóc mập mạp. Người đàn ông đó có một bí kíp bí mật của tổ tiên truyền lại chuyên điều trị vô sinh.

Bà ta tìm theo địa chỉ mà người khác viết cho mình. Nơi thần y sống là một thị trấn tồi tàn, đường đi đến đây rất phức tạp, người dân sống quanh đây cũng rất hỗn tạp.

Một người phụ nữ độ tuổi trung niên mập mạp ăn mặc hở hang đứng đầu hẻm đang mời chào kinh doanh: "Ông chủ, đến đây vui vẻ chút đi.” Ả ta dùng đôi môi đỏ mọng như máu ra sức dụ dỗ một người đàn ông lớn tuổi đang đi qua.

Tô Quế Hoa không khỏi run rẩy, vị thần y này sao có thể mở phòng khám ở khu phố đèn đỏ như vậy? Nhìn lại những dòng trên tờ giấy, số nhà ghi trên đó thực sự chỉ cách đây vài hộ gia đình. Nghĩ đến việc ở thời điểm này năm sau mình có thể được ôm cháu nội, cuối cùng bà ta cũng mạnh dạn chạy vào trong.

Đi sâu hơn vào bên trong, mặt đất đầy nước thải do đường ống thoát nước trên lầu bị rò rỉ. Nước thải bốc mùi hôi thối bắn tung tóe trên mặt đất, khiến các hộ dân ở tầng 1 đang đứng trong con hẻm vốn đã chật hẹp chửi bới: “Lầu bên trên! Nhà mày lại để rò rỉ mùi xác chết nữa kìa! Mẹ nó, mày có thể đi mời một thợ sửa đàng hoàng được không! ”

Chỉ là người sống ở tầng trên nghe được lời chửi bới nhưng vẫn không có phản ứng gì.

Tô Quế Hoa bị người đàn ông đang tức giận này chặn đường nhưng không dám đi lên bảo anh ta nhường đường, chỉ sợ hãi rụt rè đứng cách đó không xa, chờ người đàn ông này chửi mắng xong đi vào nhà rồi mới dám đi qua.

Mấy năm nay sống ở trong thôn, Tô Quế Hoa cũng coi như là người có tiếng nói, nhưng trước mặt đám người này bà ta chỉ có thể coi là người thấp cổ bé họng. Bà ta cũng sợ trêu chọc phải những người này, mỗi bước đi đều vô cùng cẩn thận.

Đi sâu vào bên trong, gặp một ông cụ già tóc bạc phơ đang ngồi trên chõng tre ở trước cửa. Chỉ là ông cụ này bị bệnh Alzheimer, thấy ai cũng nở một nụ cười si ngốc, hơn nữa còn nhìn chằm chằm vào người khác.

Loại ánh mắt này làm cho Tô Quế Hoa có cảm giác một loại khí lạnh bao trùm khắp người, trong nháy mắt làm cho bà ta nhớ đến người mẹ đã mất của mình.

“A di đà phật, a di đà phật...” Bà ta cúi đầu lẩm bẩm.

“Thần y, thần y! Đến lượt tôi! Tôi đã đợi ở đây mấy tiếng đồng hồ rồi.” Phía trước lúc này đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ hét lớn chen vào một cánh cửa nhỏ.

Mặt Tô Quế Hoa lộ rõ vẻ vui mừng, cuối cùng cũng tìm được vị cao nhân ẩn náu này!

Bà ta bước nhanh đến cửa mới phát hiện bên trong chật kín người. Một ông chú béo ú với bộ râu dài đang bị những người khác bao vây, người này chính là vị thần y mà Tô Quế Hoa đang tìm kiếm.

"Thần y à, con gái tôi đã uống thuốc mà ông kê đơn, tháng trước đã mang thai! Tôi đến đây để cảm ơn ông! Con người tôi vốn thô lỗ, bây giờ chỉ có chút thành ý mong ông nhận lấy!” Người phụ nữ trung niên này nhét một bao lì xì lớn vào trong tay của vị thần y.

“Mang con đến cho người khác cũng là một việc làm tích đức, các người trả tiền thuốc là được rồi, bao lì xì này tôi không thể nhận! Lấy lại đi.” Thần y còn là một người chính trực như vậy, điều này làm cho vị thế của ông ta trong lòng Tô Quế Hoa tăng thêm vài phần.

Lúc này, một người phụ nữ đến gần Tô Quế Hoa nở một nụ cười thân thiết: “Cô cũng đến đây để xin thuốc có con đúng không? Nhìn cô có vẻ như đã đi một quãng đường dài mệt mỏi rồi, hãy để cô ấy xin thuốc trước đi.”

Tô Quế Hoa bị người phụ nữ này làm cho cảm động, đầu óc rối tinh rối mù: “Chị à, chị thật sự là một người tốt! Em thật sự rất vội, sợ một lát nữa muộn sẽ không bắt được xe về.”

“Không sao đâu. Tôi sống ở thành phố, lúc nào cũng có xe để đi. Cô có thể xin thuốc trước.”

Tô Quế Hoa cầm chặt túi tiền của mình rồi không khách khí chen tới trước bàn thần y: “Thần y, tôi muốn kê một đơn thuốc có thể khiến cho con dâu của tôi mang thai một bé trai.”

Những người khác giống như đã thương lượng từ trước, họ đột nhiên im lặng rồi lặng lẽ theo dõi cuộc trò chuyện.

Người đàn ông trung niên này sờ bộ râu dài nhếch nhác của mình, ra vẻ cao thâm hỏi: “Xin hỏi con dâu của bà năm nay bao nhiêu tuổi? Kinh nguyệt thế nào? Có mắc bệnh phụ khoa nào không? ”

“Con dâu tôi năm nay hai mươi tuổi, về vấn đề kinh nguyệt tôi cũng không nắm rõ nhưng không mắc bệnh phụ khoa, con trai tôi là người đàn ông đầu tiên của con bé.”

Hỏi Tô Quế Hoa sơ qua vài câu thì người đàn ông kia tỏ vẻ rất chắc chắn, ông ta đang viết mấy chữ ngoằn ngoèo như giun đất lên tờ đơn thuốc: “Thuốc tôi kê đơn là dùng trong một tháng. Bà hãy đem những nguyên liệu này giã thành bột rồi pha cho con dâu uống, có thể cho vào nước canh hay thức ăn thường ngày. Mỗi ngày một gói dùng trong một tháng liên tục, nếu làm theo đúng như vậy thì tháng sau con dâu của bà chắc chắn sẽ có tin vui.”

Một người phụ nữ trông giống như trợ lý đứng phía sau người đàn ông này cầm lấy đơn thuốc, lấy một số loại thuốc cho vào máy xay nhuyễn thành bột rồi bỏ vào từng túi nhỏ đặt trước mặt Tô Quế Hoa.

“Thần y, loại thuốc này bao nhiêu tiền?”

“Sáu ngàn tám.” Trợ lý mỉm cười, cho tất cả gói thuốc nhỏ vào một cái túi lớn màu đen.

Tô Quế Hoa nghe thấy cái giá này giống như rơi vào hầm băng, giá này chính là đang cắt từng miếng thịt của bà ta.

Lúc này người phụ nữ vừa nhường chỗ cho bà ta đi lên nói: “Em gái, em còn suy nghĩ cái gì nữa? Một đứa cháu mập mạp còn không đáng giá bằng mấy ngàn hay sao? Tôi cũng do một người quen giới thiệu đến vị thần y này, thuốc dùng tốt lắm!”

Ngẫm lại thì thấy người phụ nữ này nói cũng có đạo lý, bà ta cắn răng đưa tiền. Bà ta định chờ khi sự việc này qua rồi sẽ đòi lại tiền từ chỗ Long Bạch, nếu sau này Hoàng Tiểu Mai không bỏ ra một số tiền cảm ơn bà ta thì bà ta nhất định sẽ không quên chuyện này.

Sau khi xin được loại thuốc thần này, Tô Quế Hoa cảm thấy dưới chân giống như có gió thổi qua, vừa kịp lúc bắt được chuyến xe cuối cùng để trở về nhà.

Chuyện thuốc này tạm thời sẽ không nói cho Hoàng Tiểu Mai biết, nếu như cô ấy biết thì nhất định không chịu uống chẳng phải là lãng phí vô ích sao, phí mất mấy ngàn đồng của bà ta. Vì thế Tô Quế Hoa quyết định lén lút cho vào thức ăn của Hoàng Tiểu Mai mỗi ngày một ít.

Trong khoảng thời gian này, thái độ của Tô Quế Hoa đối với Hoàng Tiểu Mai cũng thay đổi khác với những ngày trước rất nhiều, quan tâm đến chế độ ăn uống của cô ấy, hằng ngày đều thay đổi thực đơn cho cô ấy.

Khoảng một tuần sau.

Long Bạch và Hoàng Tiểu Mai mỗi người nằm ở một bên giường chơi điện thoại di động.

Hoàng Tiểu Mân đột nhiên cảm thấy trong bụng đau quặn, cô ấy ôm bụng: “Ôi, ôi...”

Long Bạch tưởng cô ấy giở trò gì, giọng không kiên nhẫn hỏi: “Cô lại sao vậy?”

“Bụng, bụng em đau quá… Không chịu được nữa rồi!” Trong lúc nói chuyện Hoàng Tiểu Mai đã vội vàng chạy vào phòng tắm.

Phải mất vài phút sau cô ấy mới bước ra với vẻ mặt ủ rũ: “Em không ăn linh tinh gì khác, sao có mỗi mình em bị tiêu chảy?”

Long Bạch thấy sắc mặt cô ấy trắng bệch như ăn phải đồ ăn hỏng liền vội vã kéo cô đến phòng khám gặp bác sĩ.

Sau khi xem qua các triệu chứng của cô ấy, bác sĩ chắc chắn nói: “Cô đây là bị ngộ độc thực phẩm nhẹ. Để cho an toàn, ngày mai cô đến bệnh viện lớn để kiểm tra toàn diện hơn, nhớ mang theo đồ ăn mà hôm nay cô dùng đi khám nhé.”

“Ngộ độc thực phẩm?!” Cả hai đều choáng váng.

Nghĩ đến gần đây mẹ chồng đột nhiên thay đổi thái độ với mình, rồi nghĩ đến việc cả nhà cùng ăn nhưng chỉ có một mình cô ấy bị ngộ độc, Hoàng Tiểu Mai không thể không khóa chặt thủ phạm vụ đầu độc này – mẹ chồng của cô ấy.

Trên đường trở về nhà, mặt mày Long Bạch ủ rũ, Hoàng Tiểu Mai vẫn giữ chặt lấy tay anh ta rồi nói: “Mẹ anh vì chút tiền mừng đó mà muốn gϊếŧ em!”

Long Bạch tự biết người mẹ hồ đồ của mình lại gây ra chuyện, thái độ cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “Chuyện không phải như em nghĩ đâu, chúng ta về nhà hỏi mẹ trước đã.”

“Bác sĩ còn nói rằng em bị ngộ độc thực phẩm, vậy mà anh còn không tin sao? ”

“Em là vợ anh thì tất nhiên anh phải tin tưởng rồi, nhưng mẹ anh vốn không phải là người chuyên đi hãm hại người khác, huống hồ người này còn là con dâu của mình. Chờ khi về nhà rồi hỏi rõ ràng mọi chuyện.”

Hoàng Tiểu Mai hiếm khi nghe thấy Long Bạch xưng hô với mình như vậy, tâm tình cũng tốt hơn không ít, nhướng mày đáp: “Nể mặt chồng mình em nhất định sẽ không làm loạn, chờ mẹ nói rõ mọi chuyện.”

Sau khi về nhà, Long Bạch chăm sóc Hoàng Tiểu Mai uống thuốc mà bác sĩ kê đơn sau đó mới đi tìm mẹ mình. Anh ta thở dài một hơi rồi kể lại mọi chuyện vừa xảy ra với Tô Quế Hoa.

Tô Quế Hoa nghe được mấy chữ ngộ độc thực phẩm mà bất ngờ hoảng hốt. Lúc trước khi đưa mẹ đến bệnh viện, bà ta cũng có cái cảm giác này, cảm giác như một chuyện lớn gì đó sắp xảy ra với bà ta.

“C…Con bé…Con bé…Bị ngộ độc sao?” Tô Quế Hoa khó khăn lắm mới nói được những lời này ra khỏi miệng.

Long Bạch đỡ mẹ mình ngồi xuống giường. May mà Long Thần Tín đã đi tắm, nếu để chồng mình biết thiếu chút nữa bà ta lại hại một mạng người thì chắc chắn ông ấy sẽ làm ầm lên.

“Có phải mẹ cho cô ấy ăn thứ linh tinh gì đó đúng không?” Thấy mẹ mình hồn lìa khỏi xác, sắc mặt của Long Bạch lạnh đi một nửa.

Tô Quế Hoa vội vàng lấy túi thuốc dạng bột ra khỏi tủ quần áo: “Cái này là thuốc sinh con trai mà mẹ mua ở chỗ thần y, tốn sáu ngàn tám!” Nói đến đây mặt Tô Quế Hoa không khỏi nhăn lại, khắp người chỗ nào cũng cảm thấy đau nhói.

Sau đó, bà ta nói cho Long Bạch nghe về bí mật của loại thuốc này.

“Mẹ, mẹ hồ đồ quá! Cái gì mà thần y, rõ ràng là lừa gạt!” Long Bạch chốt lại vụ án: “Nhân lúc cô ấy còn chưa biết mẹ hãy đem số bột thuốc này đổ hết đi. Chỉ có hai chúng ta biết rõ việc này, con nhất định sẽ tìm một lý do để lừa gạt cô ấy.”

“Đây là chứng cứ, tốn mấy ngàn đồng đó, sao lại đổ đi được?” Lúc này, trong đầu bà ta vẫn còn suy nghĩ đến số tiền đã mất.

Long Bạch tức giận đến mức sắp nhảy dựng lên: “Cho dù mẹ cầm cái này đến thì chắc chắn người ta cũng sẽ không chịu thừa nhận, nói không chừng bọn họ không còn ở chỗ đó nữa kìa, vậy mà mẹ còn muốn đòi lại tiền? Nếu mẹ muốn nửa đời sau vẫn bình yên thì hãy nghe theo lời của con! Mang tất cả những thứ này bỏ đi! Đừng bao giờ nhắc đến nữa!”