Chương 46: Ông xã

"Mấy người các người đều không để tôi vào mắt! Thẩm Ưu! Mẹ sinh con, nuôi con mấy chục năm nay, chuyện yêu đương quan trọng như vậy lại không nói với mẹ một tiếng? Còn ông nữa! Chung chăn gối từng ấy năm, ngoài tiền việc đưa tiền ra thì ông có hiểu nỗi lòng của tôi không? Chuyện ông mua món đồ đắt tiền như vậy để tặng người ta cũng là do người khác nói với tôi." Chu Oánh hét quang quác oán trách một trận.

"Mẹ tức giận chính là vì bị người nhà không coi trọng." Thẩm Tuệ Tuệ tựa đầu mẹ vào vai mình rồi dỗ dành như dỗ một đứa con nít.

"Chuyện này xem như là lỗi của tôi, tôi xin lỗi bà." chủ tịch Thẩm không còn cách nào khác đành phải nhận lỗi.

Thấy chồng đã xuống nước với mình, Chu Oách cũng lấy lại được sự tự tin, bà ấy nhìn Thẩm Ưu nói: "Con trai à, mẹ nói cho con nghe, tìm bạn gái có thể không yêu cầu gì,nhưng muốn cưới về thì không thể tùy ý như vậy được. Một cô gái nông thôn làm sao có thể trở thành con dâu của tập đoàn Thiên Thành được?"

Thẩm Ưu không ngờ bà ấy lại suy nghĩ cổ hủ như vậy: "Mẹ, mẹ hãy giữ gìn sức khỏe cho tốt, chuyện của con mẹ đừng bận tâm. Công ty có việc con đi trước đây." Anh nhìn thấu được khổ nhục kế của bà ấy, bây giờ cứ tranh cãi với bà ấy cũng không giải quyết được vấn đề gì.

"Con xem con đi, bây giờ tìm được một cô gái nhà quê rồi thì ngay cả chuyện kính trên nhường dưới cũng không thèm quan tâm!" Con trai chỉ cần một câu không hợp thì sẽ không nói chuyện với mình nữa, Chu Oánh tức giận đến mức tự đấm vào ngực mình.

Chủ tịch Thẩm cũng đứng dậy, nói một câu lạnh lùng: "Con trai đã lớn rồi, đừng can thiệp quá nhiều. Tôi thấy con bé Long Linh đó cũng được, nói chung tôi tán thành hai đứa nó đến với nhau. Tôi cũng đi đến công ty đây."

Hai người đàn ông trong cái nhà này có phải đều đã bị đứa con gái quê đó bỏ bùa mê thuốc lú rồi hay không?

"Mẹ, đừng giận đừng giận. Trước tiên chúng ta cứ xem tình hình của con bé đó rồi tính tiếp, con cho người đi điều tra một chút là biết ngay thôi." Hai mẹ con Thẩm Tuệ Tuệ quyết định tìm người để điều tra hoàn cảnh của Long Linh, quan trọng nhất là tìm ra điểm yếu của cô.

Chỉ là sự tình qua chưa được bao lâu, Thẩm Ưu đã chính thức quyết định đưa Long Linh về nhà, dù sao moi người đều đã biết, vậy thì tốt nhất là cho Long Linh một thân phận chính đáng.

Ngày hẹn sẽ vào cuối tuần, như vậy người trong nhà đều có thể vui vẻ ăn một bữa cơm với nhau.

Thẩm Tuệ tuệ và Hồ Nghĩa Phu cũng đến buổi hẹn đúng giờ.

Hai người bảo mẫu đã bận rộn trong bếp cả buổi sáng mới chuẩn bị xong bữa cơm: "Chủ tịch Thẩm, bây giờ có thể đi ăn cơm rồi."

"Long linh, đi, chúng ta đi ăn cơm." chủ tịch Thẩm lên tiếng gọi cô.

Người một nhà đang cùng nhau uống trà trong vườn hoa, nói về chuyện công ty.

Chu Oánh nhìn đồng hồ đang đeo trên tay, nói nhỏ: " Sao còn chưa tới nhỉ?"

Vừa lúc tất cả mọi người lần lượt bước vào nhà thì từ cửa có một người bước vào, chưa thấy rõ bộ dạng của cô ta thì đã bị mùi nước hoa trên người cô ta kí©h thí©ɧ.

"Chào bác trai, bác gái! Chào chị, anh rể! Thẩm Ưu đã lâu không gặp." Người tới chính là Ngô Đan Ny, cô ta được Chu Oánh mời đến dự buổi cơm tối cùng gia đình.

Ngô Đan Ny rất thích mang những đôi giày cao gót. Nhưng lối đi của biệt thự lại được lát bằng đá cuội, khi cô ta dẫm lên những viên đá thì bị kẹp lại bên trong giày, tình huống vô cùng xấu hổ.

"Còn ngây ra đó làm gì? Nhanh đi giúp Ngô tiểu thư đi!" Chu Oánh xoay người mắng người bảo mẫu ở bên cạnh. Thật là xui rủi, vốn dĩ đưa cô ta đến là để chèn ép Long Linh, vừa mới ra trận một đoạn mà đã thua rồi.

Chủ Tịch Thẩm vì vướng chuyện kinh doanh với ba mẹ của Ngô Đan Hy, để cô xấu hổ như vậy cũng không hay lắm, mặc dù chỉ là buổi cơm tối, nếu cô ta đã đến rồi thì cũng không tiện đuổi cô ta đi: " Đổi đôi giày khác rồi vào phòng đi."

Thẩm Ưu liếc mắt đã nhìn thấu được nội tình, chẳng trách mấy ngày trước mình nói đưa Long Linh đến nhà ăn cơm, nhưng mẹ lại không phản đối, thì ra là đã sắp xếp đợi bọn họ đến.

Long linh và Ngô Đan Ny đã gặp nhau một lần, chẳng qua là cô cảm thấy cô ta hơi quen mặt nhưng vẫn không nhớ ra đã gặp nhau ở đâu.

"Long Linh, chúng ta lại gặp nhau rồi." Ở trước bàn ăn Ngô Đan Ny nhỏ giọng nói.

Long linh sửng sốt một chút mới trả lời: "Xin chào. . . . . ."

"Tất cả mọi người ngồi đi, hôm nay là buổi tiệc gia đình, tất cả đều là món tự nấu mong Ngô Thiên Kim không chê." Chủ tịch Thẩm xem Long Linh như người một nhà, còn xem Ngô Đan Ny là người ngoài.

"Không sao mà, đều là người một nhà cả." Chu Oánh nhanh chóng tiếp lời.

Thẩm Ưu vừa mới cầm lấy đũa lại đặt lại trên bàn, rõ ràng bà ấy đang làm cho Long Linh mất mặt.

Long Linh ngồi ngay bên cạnh Thẩm Ưu đã nhìn thấu được anh không vui, lén lút đưa tay xuống dưới bàn nắm chặt lấy tay anh, cô không muốn lần đầu gặp mặt người lớn mà Thẩm Ưu lại vì mình mà làm ầm ĩ với mọi người.

Thẩm Ưu nghiêng đầu nhìn Long Linh một lát, sau khi hai người dùng ánh mắt truyền đạt ý nghĩ cho nhau thì sau đó mới bình tĩnh lấy đũa gắp đồ ăn.

"Đan Ny, ăn đi, ăn nhiều một chút." Chu Oánh liên tục gắp đồ ăn vào bát của Ngô Đan Ny, ngược lại thì tỏ thái độ lạnh nhạt với Long Linh, một lát đã thấy được dụng ý của bà ấy.

Chủ tịch Thẩm ra sức ho khan một tiếng, Chu Oánh mới bớt lại một chút.

"Long Linh, không biết bảo mẫu nấu đồ ăn có hợp khẩu vị với con không? Con thích ăn gì thì cứ gắp, gắp không tới thì để Thẩm Ưu gắp cho."

Nghe ba nói xong, Thẩm Ưu lập tức gắp một con tôm lớn, bóc sạch vỏ rồi bỏ vào bát của Long Linh: "Tiểu Linh thích ăn tôm."

Thẩm Tuệ Tuệ và Hồ nghĩa Phu đều là người thông minh, bữa cơm gia đình này cũng không phải dễ ăn như vậy. Bọn họ đứng ở vị trí trung lập, để tránh không đứng về phía nào cả, họ chỉ yên lặng ăn cơm mà chẳng nói câu nào.

“Reng. . . . . ."

Một hồi chuông điện thoại vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

Tất cả mọi người ngớ người hỏi: "Điện thoại của ai reo vậy?"

Hồ nghĩa Phu hoảng loạn tìm điện thoại bấm tắt.

"Điện thoại của ai vậy?" Thẩm Tuệ Tuệ chỉ là hời hợt hỏi một câu.

"Công việc. Đang lúc ăn cơm gọi điện thoại đến thật mất hứng mà, mặc kệ nó đi." Hồ Nghĩa Phu miễn cưỡng cười, gắp miếng thịt kho tàu vào bát Thẩm Tuệ Tuệ rồi mới ăn cơm của mình.

Thật ra đầu bên kia điện thoại cũng không phải là người của công ty, mà là tình nhân anh ta đang nuôi ở bên ngoài. Mấy ngày nay cô tình nhân kia điên cuồng tìm anh ta, ép hắn ly hôn với Thẩm Tuệ Tuệ.

Thẩm Tuệ Tuệ vẫn rằng Hồ Nghĩa Phu rất yêu mình nên cô ấy cũng chưa từng hoài nghi chồng mình, thẻ ngân hàng trong nhà anh ta có thể tùy ý sử dụng, Thẩm Tuệ tuệ chưa bao giờ hỏi đến.

Sau khi ăn xong Long Linh chủ động đến nhà bếp rửa chén, bảo mẫu trong bếp giống như đang nhìn thấy chuyện kỳ lạ liền vội vàng ngăn cản: "Long tiểu thư, không được, không được đâu! Cô ngồi nghỉ đi, những việc này để chúng tôi làm."

"Không sao đâu, vừa ăn cơm no hoạt động một lát mới thoải mái." Bất chấp sự ngăn cản, Long Linh đeo bao tay vào rửa cùng cô bảo mẫu kia.

Ngoài phòng khách thì Ngô Đan Ny lại phất phất tay gọi một cô bảo mẫu khác đến chỗ mình: "Dì, phiền dì pha cho tôi một cốc cà phê nguyên chất không sữa không đường. Sau khi ăn xong dễ buồn ngủ, có cà phê mới tỉnh táo được." Cô ta tựa lưng vào ghế sô pha, giống như chủ nhân của cái nhà này vậy.

Thẩm Ưu bị Chu Oách bắt ngồi xuống ghế sô pha: "Nghe Đan Ny nói các con đã lâu không gặp, ngồi xuống vui vẻ nói chuyện đi."

"Con với cô ấy không có gì vui để nói cả." Thẩm Ưu còn không thèm liếc nhìn Ngô Đan Ny một cái, bởi vì cô ta quá chướng mắt.

Ngô Đan Ny cũng biết được một số chuyện bên ngoài của Thẩm Ưu, cô ta cố ý xích lại gần Thẩm Ưu niềm nỡ hỏi: "Anh, dự án mà anh đang phụ trách không phải đã được thông qua rồi sao? Hẳn là không cần đi xuống vùng nông thôn nữa, vậy chừng nào anh mới trở về?"

Thẩm Ưu lập tức nhích sang bên cạnh một chút: "Dự án đã ổn định nhưng tạm thời tôi vẫn chưa trở về tổng công ty, còn phải tiếp tục giúp bạn gái tôi hoàn thành tốt dự án này."

"Hai người thật sự ở bên nhau sao?" Ngô Đan Ny vốn tưởng rằng Thẩm Ưu chỉ là thay đổi khẩu vị, cho là anh chỉ vui đùa một chút rồi sẽ thu tay lại.

"Chuyện này chẳng lẽ lại là giả à? Cô ấy là người tôi muốn kết hôn." Thẩm Ưu nói xong cũng không thèm nhìn đến Ngô Đan Ny đang tức giận đến mặt mày xanh mét, trực tiếp đứng dậy đi vào nhà bếp tìm Long Linh.

Chu Oách rơi vào thế bí, ngượng ngùng nắm lấy tay Ngô Đan Hy cố gắng giải thích: “Con đừng giận....đừng giận nhé…”

Lúc này bảo mẫu bưng cốc cà phê đến: "Ngô tiểu thư cà phê của cô."

"Không uống!" Ngô Đan Ny giận điên người, nhấc đôi giày cao gót bóng nhẵn rồi chạy ra ngoài. Lúc chạy đá cuội va vào chân, cô ta nhăn mặt đau đớn.

Sau khi Thẩm Ưu chọc tức cô ta thành công, làm cho người phụ nữ phiền phức kia tức giận rời đi thì lại lén lúc vào nhà bếp hỏi: "Thấy ông xã có hay không? Ông xã đã trút giận giúp em rồi."

Long Linh nghe anh tự xưng là ông xã thì trong chốc lát mặt đã đỏ bừng, cô chỉ lo cúi đầu rửa chén không dám ngẩng đầu nhìn Thẩm Ưu.

Bảo mẫu đứng làm việc kế bên cũng cười lên một tiếng. Trong mắt bà ấy, tình cảm của hai đứa trẻ này thật tốt, nếu con trai bà ấy cũng tìm được người bạn gái hiểu chuyện như vậy thì bà sẽ tán thành một ngàn lần.

Long Linh cũng chỉ là một cô gái bình thường, khi mẹ của Thẩm Ưu làm như vậy không phải là không có oán giận. Chỉ là hiện tại Chu Oánh không hiểu mình, dĩ nhiên vì ý nghĩ chủ quan nên bà ấy sẽ bài xích, những việc này không vội vàng được cần chậm rãi để gạt bỏ. Trước mắt nhẫn nhịn một bước mới có thể trèo cao.

Chu Oánh thấy Ngô Đan Ny tức đến nổ phổi chạy đi như vậy, e là sau này không thể trông cậy vào cô ta được nữa rồi. Quả thực bà ấy không phải vì thích Ngô Đan Hy mới không đồng ý Long Linh, mà là bởi vì Long Linh sinh ra đã thực sự không xứng với con trai mình. Ngô Đan Ny bất quá chỉ là một con cờ, cự tuyệt Long Linh từ đầu mới có thể tìm một người tốt hơn cho con trai mình.

Lúc bà ấy đi ngang qua nhà bếp, nhìn thấy con trai và Long Linh làm việc, nói chuyện, cười đùa với nhau, đột nhiên bà ấy có một chút mềm lòng. Bà ấy và chủ tịch Thẩm là vợ chồng với nhau cả đời, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ cùng nhau xuống bếp, cùng làm việc nhà. Mặc dù tiền tiêu không hết, nhưng lại không có cuộc sống vui vẻ như các cặp vợ chồng bình thường.

Mềm lòng cũng chỉ là nhất thời, vấn đề thực tế vẫn không thể lơ là, bà ấy đặt tâm tình của mình lên hàng đầu. Vào lúc này chủ tịch Thẩm đang ngủ trưa, bà ấy cũng muốn cùng chồng ngủ trưa một lát. Không mấy khi hai người mới có thể dễ dàng ở bên nhau như vậy, chủ tịch Thẩm thật sự là quá bận rộn.

Hồ Nghĩa Phu sau khi cơm nước xong liền lấy cớ xử lý công việc để đi về trước, Thẩm Tuệ Tuệ vốn là định về Tổng Công Ty, chỉ là cô ấy đột nhiên hiếu kỳ, chồng cô ta sốt ruột như vậy là muốn đi gặp ai? Lập tức lái xe lén lút theo đuôi ở phía sau.

Tuy nhiên khả năng do thám của Hồ Nghĩa Phu rất giỏi, sau khi Thẩm Tuệ Tuệ theo đuôi được mấy cây số thì đã bị anh ta phát hiện. Anh ta cố ý gọi điện thoại cho trợ lý công ty đến để đưa văn kiện ở quán cà phê gần đó, sau đó đậu xe ở cửa quán đợi trợ lý đến.

Thẩm Tuệ tuệ nhìn thấy chồng mình gặp mặt trợ lý, quả nhiên là xử lý chuyện công việc của công ty, liền an tâm lái xe rời đi, còn không quên trách cứ chính mình một câu: "Lòng nghi ngờ sinh quỷ ám đấy."

Trong nhà Thẩm Ưu lập tức đã yên tĩnh lại, chỉ còn lại hai người bọn họ nằm dài.

"Thôi thì đến phòng anh xem đi? Anh ở đây từ nhỏ, sau đó vì công việc mới phải ra ngoài mua nhà khác." Thẩm Ưu kéo tay Long Linh chạy hùng hục lên lầu một vào phòng của mình để tham quan.