Chương 45: Thời buổi rối loạn

“Hai đứa có ăn sáng hay không?” Lúc này Trần Yên Phương tay cầm xẻng xào đồ ăn đột nhiên xuất hiện ở cửa.

“Dì, con đã ăn rồi...” Thẩm Ưu bị hoảng sợ, vội vàng ngồi ngay ngắn.

Long Linh cũng xấu hổ muốn chết, hai người đang nghiêng ngả dính lấy nhau thì bị mẹ bắt gặp thật sự là mắc cỡ muốn chết.

Trần Yên Phương nén cười nghiêm trang thúc giục Long Linh: “Mau rời giường ăn một bát mì trường thọ đi, mẹ còn luộc cho con thêm hai quả trứng gà đỏ nữa đó.” Sau khi xoay người sang chỗ khác, cuối cùng bà nhịn không được che miệng nở một cười. Tìm được một người con rể tốt như vậy có thể không cười sao?

Thẩm Ưu cùng Long Linh ăn xong bát mì mới trở về phòng ngủ một lát, thức khuya rất có hại cho cơ thể.

Khoảng mười một giờ, một chiếc Mercedes màu đen dừng ở trước cửa, người xuống là thư ký Lư.

“Thiếu phu nhân, đây là quà sinh nhật chủ tịch tặng cô. Còn những thứ này là quà sinh nhật của Thẩm tổng tặng cô.” Thư ký Lư và tài xế mang theo mấy cái túi đi vào nhà.

Long Linh mở cái hộp chủ tịch Thẩm đưa tới, một sợi dây chuyền kim cương sáng lấp lánh nằm ở bên trong. Trần Yên Phương và Long Tôn Vượng kinh ngạc đến mức miệng cũng không khép lại được, ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm sợi dây chuyền kia.

“Món quà này quá đắt tiền rồi!” Long Linh hốt hoảng đẩy cái hộp trong tay về phía thư ký Lư.

Thư ký Lư mỉm cười đặt cái hộp trở lại trong tay Long Linh: “Đây là tâm ý của chủ tịch, thiếu phu nhân cũng đừng từ chối. Chủ tịch còn nói rằng đợi đến lúc hai người kết hôn thì hãy đeo nó. Cô hãy giữ gìn nó cho thật tốt.”

Nói xong, thư ký Lư lấy ra một đống văn kiện từ một cái túi khác: “Những thứ này là Thẩm tổng dặn dò tôi đi làm. Đây là hợp đồng mua một căn chung cư nhỏ, vì để thuận tiện cho việc sau này cô đến tổng công ty nhận chức, cậu ấy đã đặc biệt mua cho cô. Trên đó chỉ viết tên của một mình cô, chìa khóa cũng có trong túi hồ sơ này. Chờ ngày nào đó rảnh rỗi cô cùng với Thẩm tổng đi đến nhà mới xem có vừa ý hay không nhé.”

Long Linh lấy ra một cái chìa khóa nhà từ trong túi tài liệu, không biết nên nói cái gì mới tốt.

“Thiếu phu nhân, chúc cô sinh nhật vui vẻ! Công ty còn có việc tôi đi trước đây.” Sau khi làm xong chuyện thư ký Lư còn phải trở về báo cáo với chủ tịch Thẩm.

Cho đến khi thư ký Lư và tài xế lái xe rời khỏi thì Long Linh vẫn chưa hoàn hồn, cô một tay cầm chìa khóa nhà mới, một tay cầm cái hộp trang sức kia.

Đột nhiên cô nghĩ đến việc vào phòng tìm Thẩm Ưu nói chuyện này, lại bị Trần Yên Phương nhìn không ra dụng ý. Trần Yên Phương bắt lấy cánh tay cô rồi cầm lấy đồ vật trong tay cô: “Tiểu Linh, con đi ra cửa hàng tạp hóa nhỏ mua một chai rượu ngon, đợi lát nữa Thẩm Ưu tỉnh lại cho cậu ấy với cha uống vài chén. Đi mau đi mau...”

Lý do Trần Yên Phương muốn tách Long Linh ra là muốn bàn bạc với chồng một chút về những chuyện này.

“Cha nó à, ông nói xem con gái chúng ta còn chưa gả qua đó mà nhà họ Thẩm đã chi mạnh tay như vậy là có ý gì chứ? Chẳng lẽ Thẩm Ưu thật sự là con riêng?” Rõ ràng là nhà mình trèo cao vào nhà họ Thẩm, vậy thì tại sao chủ tịch lại coi trọng con gái nhà mình như vậy, đây là chỗ Trần Yên Phương lo lắng.

Long Tôn Vượng càng nghĩ càng đáng sợ: “Chẳng lẽ Thẩm Ưu có khuyết điểm gì nghiêm trọng? Hoặc là bên ngoài đã có con với người khác?”

Nghe chồng nói như vậy, Trần Yên Phương càng thêm sợ hãi. Nếu thật sự bị ông ấy nói trúng, vậy cả đời con gái nhà mình chẳng phải là hủy luôn rồi sao?

“Hay là chờ sau khi Thẩm Ưu rời giường ông tìm cậu ấy nói chuyện chút đi.”

Hai người nghĩ rằng có đoán tới đoán lui như vậy cũng không phải là cách, thay vì suy nghĩ lung tung không bằng dứt khoát tìm Thẩm Ưu hỏi cho rõ ràng. Kết quả thương lượng của bọn họ chính là do Long Tôn Vượng đi tìm Thẩm Ưu nói chuyện.

Long Linh không rõ nội tình bên trong mà ngâm nga giai điệu đi về phía cửa hàng tạp hóa.

“Long Linh!” Một bóng người từ chỗ góc tường vọt ra, mạnh mẽ kéo tay Long Linh lôi vào trong góc.

Nhìn kỹ thì ra là Dương Nhị Mai. Nhìn khuôn mặt hốc hác của bà ta, có lẽ là buổi tối không nghỉ ngơi tốt. Bà ta lo lắng nói: “Long Linh, dì đã làm rơi một bông tai vàng trên con đường này vào đêm qua, không biết cháu có nhìn thấy nó không?”

Long Linh suy nghĩ một chút: “Cháu chưa từng thấy bông tai vàng nào cả?”

Rất rõ ràng là Dương Nhị Mai cố ý đến thăm dò tối hôm qua cô rốt cuộc có nhìn thấy hay nghe thấy cái gì hay không. Sau khi biết mục đích của Dương Nhị Mai, vẻ mặt của Long Linh tỏ ra vô tội, trả lời: “Tối hôm qua cháu đúng thật là đi qua con đường này, nhưng cháu chỉ là đến phòng y tế mua thuốc dán. Dọc theo đường đi cháu đều đeo tai nghe nghe nhạc, hơn nữa trời tối như vậy trên mặt đất có cái gì cũng không thể thấy rõ nha. Hay là dì đi hỏi người khác thử xem!”

Sau khi nhận được câu trả lời của Long Linh, vẻ mặt của Dương Nhị Mai lập tức thả lỏng, bà ta buông cánh tay Long Linh ra rồi ngượng ngùng đáp: “Xin lỗi a! Dì cũng là do nóng vội quá, dì tin là cháu không thấy qua. Cháu bận thì đi đi, dì tiếp tục đi tìm.”

May mà mình không phải là người nhiều chuyện, bằng không Dương Nhị Mai này còn không lột da sống mình sao.

Trên đường đi mua rượu về, Long Linh lại bị một người khác chặn đường.

“Tôi muốn nói chuyện với cô.” Trong ánh mắt Hoàng Tiểu Mai đều là lửa giận nhìn Long Linh.

“Tôi nói, có phải hôm nay các người hẹn nhau không muốn cho tôi đi phải không? Rốt cuộc mấy người các người muốn làm cái gì vậy?” Long Linh rất tức giận khi thấy Hoàng Tiểu Mai nói chuyện với mình giống như một tên tội phạm. Hôm nay vốn là một ngày nên vui vẻ, nhưng từng người từng người một cứ tìm đến gây chuyện.

“Cô không muốn nói vậy tôi cũng chỉ có thể đến nhà cô để nói chuyện với cha mẹ của cô mà thôi." Hoàng Tiểu Mai không nói hai lời xoay người đi tới cửa nhà Long Linh. “Chờ đã! Muốn nói gì thì nói ngoài này luôn đi, đừng liên lụy đến cha mẹ tôi.” Long Linh kéo cô ấy đến một nơi ít người : “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”

Hoàng Tiểu Mai lấy điện thoại di động của mình ra khỏi áo, mở album lắc lư trước mặt Long Linh: “Đây là lịch sử trò chuyện của chồng tôi và cô. Cái gì mà trái tim của anh đã bị em lấp đầy? Cái gì mà hối tiếc khi kết hôn với một người phụ nữ mình không yêu? Cô đã biết anh ấy chọn tôi rồi thì tốt nhất nên cố gắng ít đi qua đi lại trước mặt anh ấy đi. Trong lòng anh ấy vẫn luôn không buông bỏ được cô, cô cần gì phải thỉnh thoảng đến cắm một nhát dao vào trái tim anh ấy vậy?”

Bởi vì tối hôm qua cả người Long Bạch đầy mùi bia rượu trở về nhà, Hoàng Tiểu Mai nhạy cảm cảm giác có việc gì đó. Thừa dịp anh ta chưa tỉnh liền nhìn trộm điện thoại di động của anh ta, không nghĩ tới thật sự nhìn thấy chuyện mình sợ hãi nhất.

Long Linh cười lạnh một tiếng, đây thật đúng là buồn cười: "Nếu cô đã xem lịch sử trò chuyện thì hẳn là thấy được nội dung tôi gửi cho anh ta rồi. Tôi là giám đốc khu vực của tập đoàn Thiên Thành, phụ trách hạng mục này của thôn chúng ta, cô bảo tôi tránh anh ta như thế nào? Trước khi hai người kết hôn, tôi đã nói rõ ràng với anh ta, anh ta muốn tự mình đi vào chỗ bế tắc, tôi có thể làm gì? Nói đi cũng phải nói lại, trái tim chồng mình cũng không quản được là sự bất tài của cô, sao cô có thể đổ lỗi cho tôi? Còn nữa, tôi mong cô giữ anh ta chặt chút! Anh ta thỉnh thoảng đến dây dưa như vậy tôi cũng thấy rất phiền! Để bạn trai tôi biết cũng không hay.”

Hoàng Tiểu Mai vốn là muốn tìm Long Linh để trút giận, ngược lại bây giờ lại tự mình làm cho mình nghẹn một bụng tức: “Cô! Tốt lắm, coi như miệng lưỡi của cô sắc bén! Lần sau nếu để cho tôi phát hiện hai người các người lén lút qua lại hoặc liên lạc với nhau, tôi tuyệt đối sẽ không để yên như vậy đâu!” Nói xong cô ta tức giận bỏ về nhà.

“Không hiểu ra làm sao!” Long Linh sắp bị tức giận tới nổ tung! Một chút bất ngờ và vui vẻ còn lưu lại mà Thẩm Ưu dành cho mình vào sinh nhật cũng đã bị hai người phụ nữ này quấy rầy cho hỏng bét.

Sau bữa trưa, Long Tôn Vượng tìm Thẩm Ưu nói chuyện: “Tiểu Thẩm, cùng chú đi dạo nhà kính trồng nấm đi.”

Thẩm Ưu gật gật đầu đi theo.

Qua nửa giờ sau, hai người mới vừa nói vừa cười vào nhà.

Trần Yên Phương nhìn tình huống này của hai người bọn họ thì có chút không rõ hỏi: “Nhặt được tiền à? Sao lại vui vẻ như vậy?”

Lúc này điện thoại di động của Thẩm Ưu đột ngột vang lên dồn dập.

Đầu dây bên kia là chị gái của Thẩm Ưu - Thẩm Tuệ Tuệ: “Thẩm Ưu, em đang ở đâu vậy?! Mẹ bị bệnh rồi! Em mau về nhà đi!”

“Xảy ra chuyện gì vậy? Em sẽ quay về ngay!” Thẩm Ưu cúp điện thoại nói với Long Linh: “Tiểu Linh, anh có việc gấp phải đi trước! Có chuyện gì nhớ gọi cho anh.”

Nói xong anh vội vàng lái xe rời đi.

“Bánh kem còn chưa cắt...” Nhìn hướng chiếc xe rời đi, Long Linh nhỏ giọng lẩm bẩm.

Ngày này thật đúng là không yên bình.

Lúc Thẩm Ưu về đến nhà bác sĩ riêng đang an ủi Chu Oánh: “Phu nhân, bệnh của bà là do buồn bực, khó tiêu tạo thành, có chuyện gì bà muốn nói ra thì cứ nói, đừng để nghẹn ở trong lòng. Uống thuốc đúng giờ và nghỉ ngơi nhiều hơn, giữ cho tâm trạng vui vẻ, sau hai ngày là tốt.”

Sau khi bác sĩ rời đi, Chu Oánh lại ôm đầu kêu lên: "Ôi chao, ôi, dù sao tôi sống cũng dư thừa còn uống thuốc gì nữa, chết cho xong chuyện.”

Thẩm Tuệ Tuệ gấp đến không chịu nổi, cô ấy liên tục kéo tay mẹ mình: “Mẹ, đừng nói lung tung. Thẩm Ưu đã về rồi mẹ có chuyện gì thì trực tiếp nói với nó đi!”

Thẩm Ưu không hiểu ra sao đi tới trước giường: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”

“Ba bảo thư ký Lư đến cửa hàng trang sức mua một sợi dây chuyền kim cương rất có giá trị nhưng không có tặng cho mẹ, mẹ là bị tức nên mới sinh bệnh. Chị tin rằng ba sẽ không có hành vi nào vượt quá mức, trong đó chắc chắn là có sự hiểu lầm gì rồi.” Thẩm Tuệ Tuệ nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay mẹ để trấn an bà ấy.

Thẩm Ưu đang nghĩ nên giải thích việc này cho rõ ràng thì bị người khác đẩy cửa vào cắt ngang.

Chủ tịch Thẩm nhận được tin thì vội vã từ công ty chạy về nhà: “Bà có chuyện gì mà không thể gọi điện trực tiếp cho tôi? Phải gọi cho mấy đứa con đang bận rộn phải trở về.”

Không nghĩ tới mình đã tức giận đến không xuống được giường, mà chồng của mình còn không có nửa câu an ủi, vừa gặp mặt đã là một câu trách móc.

“Tôi hỏi ông, ông sẽ nói thật sao?! Ông đây là trách tôi vô lý gây sự sao? Đột nhiên mua một sợi dây chuyền kim cương vài trăm ngàn tặng cho tiểu yêu tinh nào đó?!” Chu Oánh cầm khăn nóng trên trán dùng sức ném xuống đất. Bình thường là một phú bà tao nhã đoan trang đột nhiên mất lễ nghi như vậy chắc hẳn là đã rất tức giận.

“Mẹ, việc này mẹ quả thật là đã đổ oan cho ba.” Thẩm Ưu nhặt khăn mặt trên đất lên rồi đặt lên bàn bên cạnh: “Ba mua sợi dây chuyền đó là tặng cho bạn gái của con.”

“Không phân biệt rõ ràng đã làm ầm ĩ, xem ra bà bị hội chứng mãn kinh rồi! Hãy để bác sĩ điều trị bà đi!” Chủ tịch Thẩm cũng rất tức giận, giọng điệu đương nhiên cũng không tốt.

Thẩm Tuệ Tuệ kinh ngạc quay đầu nhìn Thẩm Ưu: “Em có bạn gái từ khi nào vậy? Đó là ai vậy? Ngô Đan Ny hả?”

Thẩm Ưu nghe được cái tên kia thì trong nháy mắt cứng đờ: “Làm sao có thể là cô ta!, Bạn gái em chính là Long Linh, giám đốc khu vực đến từ thôn Ngọa Long, lần trước trong hội nghị thường niên em còn đặc biệt giới thiệu với chị.”

“Cô ngốc đó...” Thẩm Tuệ Tuệ thấy sắc mặt Thẩm Ưu vô cùng khó coi thì không dám nói tiếp.

Chủ tịch Thẩm cởi nút áo khoác tây trang ra, thoải mái dựa vào sofa, theo thói quen gác chân lên: “Hôm nay là sinh nhật cô Long, tôi lấy danh nghĩa bố mẹ chồng tương lai tặng cho nó một món quà. Chuyện đơn giản như vậy cần gì phải náo loạn đến không thể giải thích? Công ty vẫn còn rất nhiều việc phải chờ tôi giải quyết.”