Chương 89: Tìm ngài thượng tướng

Chu Tước trở về Chu gia gấp gáp cầm tập tài liệu, ngay cả thời gian giải thích với Chu phu nhân cũng không có.

“Tiểu Tước, con muốn đi đâu… con” Chu phu nhân hốt hoảng, dự cảm có chuyện không may sẽ xảy ra. Sau đó bà thất kinh khi nhìn xuống bụng cô, cô đã sinh rồi sao? Mấy ngày nay bà không ngừng gọi điện cho cô,trong lòng lo lắng đứng ngồi không yên. Chu lão gia cũng cho người tìm cô khắp nơi, nhưng mãi cũng không có được kết quả.

Tiểu Tước lại bên ngoài một mình sinh con rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu cực khổ đây. Mà đứa bé kia đâu rồi? Hay là đã xảy ra chuyện gì? Chu phu nhân càng nghĩ càng hoảng. Đánh giá con gái một lượt từ trên xuống dưới lại phát hiện con gái so với trước kia như hai người khác nhau. Làn da trắng bệch, vàng vọt đã biến thành hồng tôi căng mọng. Trông có sức sống hơn hẳn.

“Bây giờ con rất gấp, người để con đi trước sau này có thời gian sẽ giải thích cho người.” Chu Tước gạt tay Chu phu nhân ra.

Hiện tại cần phải nhanh chóng đem tập hồ sơ này tới cho người kia.

“Vậy…” Chu phu nhân còn chưa kịp nói xong đã thấy con gái mình chạy mất dạng. Cuối cùng cũng không kìm nổi gọi một cuộc điện thoại cho chồng mình.

Đằng này Chu Tước cầm lấy túi hồ sơ mà mình thu thập được chạy tới một căn biệt thự biệt lập với thành phố. Tuy là thế nhưng căn biệt thự này muốn có bao nhiêu hoành tráng liền có bấy nhiêu, Chu Tước cũng không rảnh đánh giá nơi này mà chăm chú nhìn về phía cổng lớn.

Giữa ban ngày, ấy thế mà nơi này có hàng chục người canh gác mặc trên người quân phục. Trên tay ai cũng cầm súng, cảnh giác nhìn mọi thứ xung quanh.

Hôm nay… nếu bản thân làm không tốt e rằng cả mạng cũng không còn. Cô mở cửa xe đi xuống, sau một hồi suy xét vẫn là đường đường chính chính đi tới cổng lớn.

Mấy người canh gác căn biệt thự thấy người lạ đi tới liền cảnh giác, cho dù đối phương chỉ là một cô gái họ cũng không dám sơ sẩy.

“Nơi này, người không phận sự miễn vào.” Đội trưởng canh gác nhìn cô lạnh nhạt nói.

“Tôi tới đây là muốn tìm ngài thượng tướng… các người mau cho tôi vào đi. Chuyện này liên quan tới an ninh quốc gia” Chu Tước bình tĩnh nói nhưng trong lòng sốt ruột không thôi.

“Cô gái, ngài thượng tướng bận trăm công ngàn việc đâu phải là người ai muốn gặp thì gặp đâu. Hơn nữa chuyện quan trọng của cô là gì? Cô có thể trao đổi cho tôi trước.” Đội trưởng canh gác suýt nữa bị chọc cười, một cô gái thì có thể có chuyện gì liên quan tới an ninh quốc gia? Là con mèo của cô đi lạc, hay là vừa chia tay bạn trai?

Hắn ta làm ở đây nhiều năm trường hợp này đã gặp vô số lần.

“Chuyện này rất quan trọng, không thể tiết lộ được.” Chu Tước nắm chặt túi hồ sơ trên tay, đối với sự chế diễu của tên đội trưởng này dường như không quan tâm. Túi hồ sơ này đều chứa thông tin tuyệt mật mà cô mất một thời gian dài điều tra, cô không thể để những tên không đáng tin cầm nó.

“Ê các người có nhận ra cô gái xinh đẹp kia không? rất giống cô gái thường xuất hiện trên mạng trước kia… cô ấy tên là gì nhỉ… à tên là Chu Tước.” Bỗng nhiên một tên canh giữ nhớ ra liền thốt lên.

“Vậy xin lỗi… chúng tôi không thể cho cô vào.” Gã đội trưởng nói, đây cũng chính là trách nhiệm của gã.

“Các người…” Chu Tước tức giận tới mức muốn nổi điên, hiện tại cô đang rất gấp không biết Vũ bên kia thế nào. Nếu còn chậm trễ sợ sẽ không kịp nữa…

Chu Tước nhìn chằm chằm về cánh cổng bằng sắt kiên cố, sau đó lại nhìn mấy người canh gác cuối cùng ra quyết định liều lĩnh.

Chu Tước lùi vài bước lấy đà sau đó dưới ánh mắt hoài nghi của đám lính gác mà lao tới đá mạnh vào cổng sắt.

Cú đá đầu tiên khiến cổng sắt kiên cố kia biến dạng đáng sợ, cú đá thứ hai giáng xuống cánh cổng liền gãy mấy thanh sắt vừa đủ chỗ cho cô đi vào. Đám người kia há hốc mồm quên cả ngăn cản cô lại.

Đợi khi Chu Tước tiến vào bên trong mới có người kịp phản ứng vội thông qua bộ đàm gọi người tới.

“Mau dừng lại. Nếu không đừng trách chúng tôi.” Mấy tên lính canh gác vội chĩa súng về hướng cô, bọn họ thật không ngờ sẽ gặp trường hợp như vậy.

Đây là sức mạnh của con người sao? Chỉ với vài cú đá mà đã khiến cổng sắt bị đá gãy lõm một chỗ lớn.

“Tôi muốn gặp ngài thượng tướng, các người đừng cản tôi.” Chu Tước không tỏ ra sợ hãi kiên định nói.

Sau đó liền dùng tốc độ nhanh như gió lao vào bên trong. Mấy tên lính bắn súng tới chỗ cô, tất cả đều bị Chu Tước tránh được. Đợi tới khi cô đi tới hành lang thì đã có rất nhiều người bao vây lấy cô. Nhận được sự uy hϊếp lớn của cô nhưng hiện tại đã ở trong hành lang nhà ngài thượng tướng, bọn họ không thể tuỳ tiện bắn súng nên chỉ có thể dùng gậy sắt chống lại cô.