Chương 39: Trả thù (1)

"Anh không cần xin lỗi tôi, từ đầu đến cuối anh không hề có nghĩa vụ phải bảo vệ tôi." Chu Tước thản nhiên nói, nếu là trước kia cô sẽ mắng hắn chửi hắn là kẻ vô tâm. Nhưng giờ cô lại phát hiện cho dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào hắn cũng sẽ xem nhẹ cô. Kỷ Lãng Tư là vậy, một người lí trí tới đáng sợ.

"Tước..." Kỷ Lãng Tư biết cô vẫn trách hắn nhưng khi mở lời lại chẳng thể nào giải thích cho cô. Hắn cứ tưởng mình là người không sợ gì hết ngay cả sinh tử hắn cũng từng nhiều lần trải qua nhưng... Hắn lại sợ sẽ khiến cô gái này bị tổn thương. Sự thật là hắn không thể bảo vệ cô, không thể bảo vệ đứa bé. Hắn không thể nào phủ nhận điều đáng sợ này. Lòng của Kỷ dâng lên cảm giác khó chịu tột cùng nhất là khi nhìn tới ánh mắt vô thần của cô, cô đã không thèm tin tưởng hắn nữa.

"Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi anh có thể ra ngoài không?" Chu Tước dùng chăn kéo qua đầu mình, bụng dưới dâng lên vài cơn co thắt khiến cô đau đớn. Có lẽ đây là di chứng của chuyện cô bị hai gã kia hành hạ.

"Được rồi, vậy em nghỉ ngơi trước nếu có chuyện gì thì gọi tôi." Kỷ Lãng Tư bỏ đi với bóng lưng cô đơn, vừa ra khỏi cửa điện thoại liền có cuộc gọi tới là Trần Chung. Kỷ Lãng Tư nắm chặt chiếc điện thoại trong tay cuối cùng vẫn nhận cuộc gọi.

"Chuyện gì?" Kỷ Lãng Tư.

"Mày đoán không sai, người đứng sau vụ lần này là Yến Hoa Thần. Có lẽ hắn ta là muốn trả thù mày chuyện của 8 năm trước... Tao đã tra ra hang ổ của hắn, định bụng 12 giờ đêm nay sẽ vào hang gϊếŧ cọp." Trần Chung nghiến răng nói, chuyện này không chỉ liên quan tới Kỷ Lãng Tư mà còn liên quan tới gã. Yến Hoa Thần lần này đúng là muốn khıêυ khí©h gã, không những làm gã mất uy tín với mọi người mà còn khiến gã tốn cả tỷ đô.

Lần này gã phải đem Yến Hoa Thần chết không được mà sống cũng không xong, dám dở trò trên địa bàn của gã thì đừng mong được sống yên ả.

"Được, mày gửi địa chỉ cho tao." Kỷ Lãng Tư cười tàn ác, đôi mắt hiện lên sự chết chóc. 8 năm trước Yến Hoa Thần có thể trốn khỏi hắn thì cũng không chắc 8 năm sau cũng có thể. Hơn nữa hắn phải trả thù cho đứa con của hắn.

12 giờ đêm tại Trữ Vũ.

Trên chiếc xe hơi màu đen, Kỷ Lãng Tư ngả người nằm trên ghế nhắm mắt tay vẫn cầm điếu thuốc.

"Người của chúng ta đã bao vây toàn bộ căn cứ của Yến Hoa Thần, chỉ cần có lệnh..." Trần Chung vừa nói vừa đưa tay lên cổ miêu tả cảnh cắt cổ.

Gã ta đang rất hứng khởi, cũng đã lâu không gϊếŧ người rồi.

"Tao muốn chính tay gϊếŧ chết hắn." Kỷ Lãng Tư kiên định nói, ân oán giữa hắn và Yến Hoa Thần thì nên để hắn kết thúc.

"Hừ... Tao rất thích bộ dạng lúc này của mày." Trần Chung hứng thú nói, đã rất lâu rồi gã mới thấy được sự chết chóc tản ra từ người Kỷ Lãng Tư.

Bên trong căn cứ Trữ Vũ đột nhiên xảy ra một tiếng nổ lớn, không khí xung quanh liền bị bao vây bởi mùi thuốc súng nồng nặc.

"Không xong! Có kẻ đột nhập." Bọn đàn wm của Yến Hoa Thần la hét nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh lại rút súng ra chuẩn bị tư thế chiến đấu.

"Xông lên!" Người của Trần Chung và Kỷ Lãng Tư rất đông tiếng hét như sấm vang dội ai cũng khí thế bừng bừng. Ngay lúc này Kỷ Lãng Tư cũng nóng lòng bỏ xuống xe rồi rút một khẩu súng nhỏ từ thắt lưng ra. Trong đêm tối hắn như một con báo đen ung dung mà bước đi, không có lùi bước, không có sợ hãi mà chỉ có thù hận.

Kỷ Lãng Tư xông vào đám người rồi dùng súng bắn liên tiếp không trượt phát nào, những kẻ xấu số kia liền ngã nhào trên đất. Không khí chết chóc bao quanh hắn, thậm chí có cả máu tanh bắn trên mặt hắn.

Kỷ Lãng Tư đá mạnh vài tên cản đường mình, cú đá mạnh tới nỗi có thể làm người ta nghe thấy tiếng xương gãy.

"Đùng. Đùng. Đùng. Đùng..." Những quả bom tự chế được ném về phía trước dọn đường cho bọn hắn, trên lối đi toàn là xác người cùng gạch đá. Máu me đầy trên đất, thậm chí có vài cái xác không hoàn chỉnh chỉ còn nửa thân trên.

"Tìm vị trí của Yến Hoa Thần." Kỷ Lãng Tư ra lệnh, bản thân liền nạp đạn vào súng.

Trong đại điện Yến Hoa Thần nghe thấy tiếng nổ lớn liền biết có chuyện không lành, có lẽ chỗ này đã bị phát hiện. Hắn ta biết chắc chắn Kỷ Lãng Tư sẽ tới đây mà, đều tại hắn ta khinh địch mới nhiều lần như vậy cũng không gϊếŧ được Kỷ Lãng Tư.

Hắn nghiến răng nhanh chóng lấy một khẩu súng được cất dưới đệm ghế rồi chạy trốn qua mật thất.

Sau 1 giờ đồng hồ tìm kiếm, số đàn em của Yến Hoa Thần chết gần hết nhưng có tìm thế nào cũng không thấy người cần tìm đâu. Kỷ Lãng Tư cùng Trần Chung đem cơn thịnh nộ của mình mà chuốc lên đám người kia.

"Nói! Yến Hoa Thần đâu?" Kỷ Lãng Tư gầm lên, cuối cùng cũng chọc tới giới hạn của hắn rồi. Hắn tàn ác nâng súng lên nhắm vào một tên trên mặt đất rồi bắn.

"A... Tôi... tôi không biết." Tên đó đau đớn lăn trên đất.

"Mày rất can đảm đó." Trần Chung cầm súng bắn.

"Pằng!" Lần này viên đạn ghim lên chân còn lại của tên kia.

"Tôi thật sự không... biết... xin ngài, tha cho tôi."

"Pằng!" Viên đạn cuối cùng liền găm lên mi tâm của tên xấu số kia. Kỷ Lãng Tư cười lạnh, đã trung thành với Yến Hoa Thần như vậy thì hãy xuống địa ngục trước để hầu hạ hắn đi.

"Ông chủ, chúng tôi vừa tìm thấy một mật đạo."

"Đi!"