Phiên ngoại 1: Hiến Vũ (H)

*Hiến vũ : tặng điệu nhảy

Cho Yuu thấy cánh tay của thuyền Nhu – Kỳ nào =)))))

______________________________________

Hôn lễ của sáu mỹ nhân diễn ra và kết thúc mang theo vài cú oanh tạc, làm tốn không biết bao nhiêu giấy mực của báo chí. Người dân khắp nơi đâu đâu cũng bàn tán xôn xao, có kẻ phỉ nhổ mắng chửi nữ nhân cùng nữ nhân lại kết hôn làm trái với thuần phong mỹ tục, một đám bệnh hoạn, lại có những người đứng ra ủng hộ hết lòng vì đã là tình yêu thì không một thứ gì được gọi là giới hạn. Nhưng dù cho có việc gì xảy ra, những người trong cuộc vẫn hết sức bình tĩnh, cùng người mình yêu ngày ngày trải qua trong vị ngọt của hạnh phúc. Lý Nhu đem bảng tên của mình đặt vào thùng giấy, ánh mắt liếc nhìn không gian xung quanh một chút, trong lòng liền đọng lại chút cảm khái. Văn phòng của cô, được chính tay Tuyệt Nghi bày bố và trang trí, ngày ấy lúc tập đoàn được thành lập, Tuyệt Nghi đã dắt cô vào phòng, đưa cho cô bảng tên màu vàng kim sáng loáng khắc hai chữ Lý Nhu bằng hoa văn nổi rực rỡ, khoảng khắc ấy tựa hồ núi lửa dung nham vẫn còn sôi sùng sục mỗi khi nhớ đến. Nay cô cùng Khuynh Kỳ kết hôn, Khuynh Kỳ liền khôi phục bộ dáng lười nhác, đem tất cả công việc của Lãnh gia chồng hết lên người lão công đáng mến, nếu không phải vì Lý Nhu kịch liệt khuyên răn, chỉ sợ toàn bộ tài sản trong một đêm đều được chuyển hết cho cô. Lý Nhu mạnh mẽ thở một hơi, dù kỷ niệm vẫn khắc sâu, nhưng bổn phận lớn nhất bây giờ của cô vẫn là quản lý tập đoàn Lãnh gia, giúp lão bà đại nhân nhà cô có nhiều thời gian đi chơi thư giãn hơn nữa.

"Đã thu dọn xong chưa?"

Đạo thanh âm bất ngờ vang lên, Lý Nhu giật mình suýt chút đánh rơi xấp giấy trên tay, xoay người lại đã bắt gặp Tuyệt Nghi đang khoanh tay dựa người vào cửa, khóe môi treo lập lửng nụ cười như có như không.

"Tổng tài, cũng sắp xong rồi"

"Đừng gọi tôi là tổng tài nữa, cánh tay phải của tôi sắp bị chặt đứt dâng cho người ta rồi, còn gọi tôi sẽ thương tâm"

Ánh mắt Tuyệt Nghi lóe lên một chút, cả người thong thả bước đến bên cạnh Lý Nhu, xuất ra nụ cười khổ, mà Lý Nhu vốn đang mang tâm lý có lỗi, liền bị Tuyệt Nghi dọa đến mức run rẩy cúi đầu

"Nếu việc này làm khó tổng tài, tôi sẽ không xin nghỉ nữa, tôi sẽ cùng Khuynh Kỳ bàn bạc lại, nhất định khiến tổng tài hài lòng"

"Tôi đùa một chút thôi, không cần nghiêm túc đến như vậy"

Tuyệt Nghi nhếch môi tạo ra vòng khuyết giương cao, tay phải xua xua vào không khí, khóe mắt cũng tràn ngập ý cười. Lý Nhu ngẩng người một lát mới nhận thức ra việc mình bị người ta đùa giỡn, một mặt thở phào, một mặt lại cảm thấy vui vẻ. Mạc tổng kể từ khi sự kiện một năm trước kết thúc, tuy một bên mắt đã bị hủy, nhưng bù lại có được hạnh phúc riêng của mình. Tâm tình cũng không còn vương hơi lạnh của mùa đông, khóe môi luôn ẩn nhẫn nụ cười, đáy mắt luôn có hương vị ngọt ngào của tình yêu. Nhắc đến tình yêu, hình ảnh Khuynh Kỳ lại như một phản xạ tự nhiên hiện ra trong đại não, làm tâm tư của Lý Nhu ấm áp một mảng lớn, nụ cười cũng xuất hiện

"Còn đứng đây ngây người ra sao? Nhanh một chút, đừng để Khuynh Kỳ đến đây bảo tôi không thả người!"

"A..Dạ!"

Lý Nhu có chút giật mình, gãi gãi sau ót, gương mặt xấu hổ ẩn ẩn phiếm hồng, tay chân lúng túng bắt đầu tiếp tục dọn đồ. Tuyệt Nghi mỉm cười, đứng dậy chỉnh lại vạt áo của bản thân, thanh âm có chút trầm

"Lý Nhu, cảm ơn cô vì thời gian qua, tôi dùng thân phận tổng tài của tập đoàn Trụ Thiên cảm ơn cô!"

Tuyệt Nghi hướng Lý Nhu cúi đầu, sau đó lại vươn bàn tay ra phía trước, Lý Nhu tiếp thụ một màn như vậy có chút cả kinh, kích động nhìn bàn tay của Tuyệt Nghi, thân thủ trì độn chậm rãi đưa bàn tay lên nắm lấy, hai người tiếp xúc lòng bàn tay với nhau đung đưa trên không trung, trong mắt là cảm xúc không nói nên lời. Qua một lát, Tuyệt Nghi rút tay về, hít một hơi rất dài, cố gắng ẩn xuống cảm xúc cuồn cuộn bên trong, bước đến bên cạnh Lý Nhu vỗ vỗ vào vai cô

"Và tôi muốn dùng thân phận Mạc Tuyệt Nghi, một người bạn với Lý Nhu để chúc cô hạnh phúc. Như vậy có được không?"

"Tổng tài…"

"Ấy! Nếu cô vẫn gọi tôi là tổng tài, vậy lời đề nghị làm bạn của tôi có phải bị từ chối rồi hay không?"

"Ý tôi không phải vậy!"

"Vậy là được rồi! Cô cũng không phải nhân viên của tôi, đừng gọi tôi tổng tài này tổng tài nọ nữa. Xưng hô như bạn bè bình thường xem nào"

Lý Nhu nhất thời nghẹn lời, hốc mắt hiển nhiên ẩn ẩn đỏ, cảm xúc dâng trào nơi cuống họng

"Hay là cô chê bai người bạn như tôi?"

"Tổng tài, tôi không có!"

"Đã không có còn gọi tổng tài?"

"…Tuyệt Nghi"

"Tên tớ cũng không đến nỗi khó nói lắm phải không?"

Hai người nhìn nhau, rồi cùng bật cười, tầng tầng lớp lớp câu chuyện xảy ra, khó khăn như thú dữ không ngừng vồ tới, bản thân run rẩy nhưng nhìn về phía bên cạnh lại phát hiện thì ra luôn có người sóng vai kề cận tiếp thêm sức mạnh. Tình bạn không chỉ đơn thuần là những lời nói suông mà còn là hành động trong khoảnh khắc dầu sôi lửa bỏng. Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của cả hai

"Lý tiểu thư, có người cầm danh thϊếp của cô nói là cần gặp cô giải quyết chuyện quan trọng!"

"Gặp tôi? Chuyện quan trọng?"

Lý Nhu nhăn mi, hơi khó hiểu, hướng Tuyệt Nghi cười một cái rồi nhanh chóng dời bước ra khỏi cửa, trong đầu không ngừng suy nghĩ rốt cuộc là ai đến tìm mình. Dưới đại sảnh có chút ồn ào, ngay bên cạnh bàn tiếp tân một đôi nam nữ đang đứng mặt đối mặt, nam nhân có vẻ tức giận, gân xanh trên trán nổi chằng chịt, dường như đang chửi mắng nữ nhân, mà nữ nhân vẫn ung dung có vẻ như không quan tâm lắm. Lưng của nữ nhân hướng về Lý Nhu, thoạt nhìn có chút quen mắt, trong đầu Lý Nhu luân chuyển một chút, hiện lên hai chữ Khuynh Kỳ. Cước bộ cũng trở nên vội vã hơn, tiếng cãi nhau từ xa cũng bắt đầu rõ rệt, nam nhân có vẻ mất đi kiên nhẫn, đã muốn động tay động chân, thân thủ hướng tay của nữ nhân vồ tới. Lý Nhu nhướng mày, nhanh hơn nam nhân kia một chút, đưa tay kéo nữ nhân về phía sau mình, khiến nam nhân vơ hụt vào không khí. Hắn trừng mắt, gào lên bằng thanh âm ồ ồ vang vọng trong đại sảnh

"Tránh ra cho tôi!"

"Xin lỗi, tiên sinh làm ơn tự trọng một chút"

"Đây là việc của chúng tôi, cút ra!"

"Tôi không cần biết đây là việc của ai, nơi đây là tập đoàn Trụ Thiên không phải cái chợ để anh tùy tiện mắng chửi! Càng không phải nơi để người mang thân thể to lớn như anh ức hϊếp một cô gái yếu đuối!"

Thanh âm Lý Nhu mang theo khí thế bức người, hàn ý thấu xương từ trong đáy mắt thoát ra thừa sức áp chế nam nhân hung hãn trước mắt. Hắn thu lại trảo thủ, nơi cuống họng gầm gừ, đôi mắt hằn lên tia máu nhìn vào nữ nhân sau lưng Lý Nhu, thanh âm cũng cố gắng tiết chế một chút

"Người em nói là người này?"

Nữ nhân phía sau Lý Nhu lúc này mới từ từ bước lên phía trước, ôm chầm lấy cánh tay trái của Lý Nhu, giọng nói trong trẻo làm tan chảy lòng người

"Phải! Đây là người yêu tôi, luật sư đại diện của tập đoàn Trụ Thiên, Lý Nhu!"

Nhất thời cả đại sảnh chìm trong yên tĩnh, tựa hồ vừa có một quả bom vừa được thả xuống càn quét hết sự sống,một mảng im lặng có thể nghe rõ tiếng tim đập thình thịch của từng người. Ánh mắt Lý Nhu đông cứng, khóe miệng run rẩy lợi hại, nhìn sang người đứng bên cạnh. Một cô gái trẻ trung, mái tóc đen như suối dài đến ngang vai, ngũ quan tinh xảo động lòng người, đôi mặt tựa như những vì tinh tú, lấp lánh trong suốt hương vị tuổi trẻ, đôi môi nhỏ nhắn hồng hào ẩm ướt khiến người khác tham luyến chiếm đoạt. Ánh mắt ấy hướng Lý Nhu mấp máy khẩu hình miệng hai chữ "Giúp tôi". Lý Nhu nghiêng đầu cẩn thận đánh giá cô gái trước mặt, chợt nhớ ra sự kiện nào đó, trong lòng cũng tạm thời không tính toán. Kín đáo gạt tay nữ nhân ra khỏi cánh tay mình, Lý Nhu chỉnh chỉnh vạt áo, bước lên vài bước, đứng nghiêm chỉnh trước mặt nam nhân lúc này cả mặt đang đen lại

"Đây là bạn gái tôi! Không biết, cô ấy đã làm gì khiến tiên sinh không vui?"

Nam nhân như người bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ánh mắt co lại, có chút khó tin lắp bắp môi mỏng

"Chuyện này không thể! Chừng ấy năm qua, anh không hề thấy em qua lại cùng người này! Anh biết em ghét anh, nhưng không cần dùng cách này gạt anh"

"Trần Nhất Quân, anh dám theo dõi tôi!"

Nam nhân gọi là Nhất Quân hơi sững người lại, thanh âm cũng trở nên nhỏ như muỗi kêu

"Giai Giai anh chỉ muốn bảo vệ em thôi…"

"Anh có biết như vậy là xâm phạm đến quyền riêng tư của người khác hay không?"

Lý Nhu trầm mặc, lạnh giọng lên tiếng, hành vi này không khác nào quấy rối, nhất là khi đối phương chỉ là một cô gái yếu đuối. Trần Nhất Quân ngẩng đầu nghe Lý Nhu chất vấn mình, tâm tư liền sôi lên sùng sục, tức giận gạt người Lý Nhu ra một bên, trong chớp mắt đã chụp lấy tay nữ nhân kia kéo ra bên ngoài

"Việc của chúng tôi, không cần cô quản, cút sang một bên!"

Nữ nhân bị kéo có chút vội, không cẩn thận chân hình như đã bị trật, cô khẽ kêu lên một tiếng, khóe mặt liền hồng hồng. Lý Nhu bị đẩy sang một bên, đã có chút không vui, nhìn nữ nhân bên cạnh bị Trần Nhất Quân thô bạo lôi kéo, một cỗ nổi nóng cũng theo đó muốn bộc phát, cô tiến lên mấy bước nắm lấy bả vai Trần Nhất Quân kéo lại

"Tôi cảnh cáo anh buông cô ấy ra, nếu không đừng trách tôi nặng tay!"

Trần Nhất Quân quay đầu, nhìn thân thể Lý Nhu ốm yếu mỏng manh, kẽ răng rít lên một tiếng đầy khinh thường, cánh tay to lớn màu rám nắng của hắn liền hướng Lý Nhu quất tới. Ánh mắt Lý Nhu tối lại rõ ràng không vui, cô nghiêng người qua một bên khiến Trần Nhất Quân mất trọng tâm hơi ngã về phía trước, Lý Nhu lùi về sau cong chân đạp thẳng vào mông hắn, thành công đem hắn thân mật cùng mặt đất, nhất thời mọi người xung quanh cũng cười rộ lên, nữ nhân liền chạy đến bên cạnh Lý Nhu ôm chặt lấy cánh tay cô, thanh âm mềm mại xoáy vào tai mọi người

"Em sợ!"

Lý Nhu tròn mắt, thử rút tay về mấy lần vẫn không được đành phải nhẹ giọng an ủi

"Không sao, hắn không làm được gì đâu"

Trần Nhất Quân từ mặt đất đứng lên, giận tái cả mặt, đưa tay chỉ vào hai người dùng hết sức bú sữa mẹ rống thật lớn

"Giai Giai, em đừng gạt anh nữa được không! Rõ ràng em với người này chẳng có gì cả!"

"Hừ! Anh đừng gọi thân mật như vậy, tôi với anh mới chẳng là gì!"

Nữ nhân tức giận giậm mạnh hai chân, bỗng quay phắt sang Lý Nhu, đưa tay nắm chặt cổ áo của Lý Nhu kéo xuống, vừa vặn đem môi mình chạm vào môi Lý Nhu. Cả đại sảnh lại được một phen đông cứng, đồng tử Lý Nhu co rút, xúc cảm ẩm ướt trên môi truyền đến như cây gậy lớn đánh thẳng vào đại não. Nữ nhân nhanh chóng thả môi Lý Nhu ra, lớn giọng với Trần Nhất Quân

"Như thế này có được gọi là có gì không? Hay là…"

Nữ nhân nguy hiểm nhếch mép một chút, nắm lấy bàn tay sớm đã không còn cảm giác của Lý Nhu đặt lên bộ ngực no đủ của mình, còn cố ý nắm tay Lý Nhu thử độ đàn hồi. Cả đại sảnh đồng loạt hít lấy một ngụm lãnh khí, phóng ánh mắt yên nghỉ về phía Lý Nhu. Mà giờ phút này Lý đại luật sư chẳng khác gì bị một tia sét đánh trúng, cả người đứng yên tại chỗ, lý trí sớm đã rối loạn thành cái dạng không thể nhận ra. Thanh âm ôn nhu của nữ nhân lần nữa vang lên

"Trần Nhất Quân, tôi từ lâu đã trao thân cho chị ấy rồi! Quan hệ như vậy có được gọi là có gì hay không?"

Người được điểm tên nét mặt sớm đã như bị ngâm vào động cốc dưới vực sâu hàng ngàn mét, hắn đảo mắt, cả người nhào về phía trước, đáy mắt nổi lên bão táp thể hiện sự cuồng nộ của hắn

"Các người đều là nữ nhân! Đến cuối cùng cũng phải dựa vào nam nhân chúng tôi, cái mối quan hệ đồng tính gớm ghiếc này làm sao mà tồn tại lâu dài được!!"

Lý Nhu chớp mắt, liếc về phía Trần Nhất Quân, cả người tỏa ra hơi lạnh, nét mặt cực độ khó chịu, cô đứng yên tại chỗ nghênh đón sự tập kích của Trần Nhất Quân, lúc hắn lao đến cũng là lúc Lý Nhu chụp lấy cánh tay hắn, xoay người đem lưng mình chắn giữa hắn và cô nâng cả người Trần Nhất Quân qua khỏi lưng mình, mạnh mẽ quật hắn nằm dài trên mặt đất, một thế judo hoàn hảo. Hắn cảm thấy bản thân bay lơ lửng trên không trung, chỉ kịp thét lên một tiếng, ngay sau đó mùi vị đau đớn đã cắm sâu vào đại não, Trần Nhất Quân ôm lấy thắt lưng mà gào thét. Lý Nhu nâng tầm mắt, từ trên cao nhìn xuống

"Có bản lĩnh lớn tiếng thì đứng lên tiếp tục! Còn không tự mình đi nhanh một chút!"

Trần Nhất Quân ngước nhìn Lý Nhu, hắn trừng to đôi mắt giận dữ đứng lên, liền bị khí thế trước mắt dọa sợ, dù sao hắn đẹp trai tài giỏi gia thế tốt không lí gì vì một nữ nhân mà mất mặt đến nước này. Hắn ôm chặt thắt lưng đau nhức, từ từ lùi về sau, rồi nhanh chóng hướng cổng chính bỏ chạy. Lý Nhu nhìn thấy hắn đã đi xa, mới di chuyển tầm mắt vào nữ nhân bên cạnh

"Cô là ai?"

"Cuối cùng hắn cũng đi! Mệt chết đi được! Cảm ơn chị nhiều lắm!"

Nữ nhân nhìn phía trước trống trải, khóe môi cũng nâng cao, thoát ra nụ cười mềm mại, tiếp tục ôm lấy cánh tay Lý Nhu lắc qua lắc lại, thoạt nhìn chẳng khác nào hài tử mới lớn.

"Rốt cuộc cô là ai?"

Lý Nhu nhẹ nhàng rút cánh tay mình ra, hai tay khoanh lại đặt trước ngực, nhíu mày đầy vẻ nghiêm túc chất vấn, nữ nhân bất ngờ mất đi điểm tựa có chút không vui, nét mặt trở nên phụng phịu

"Em tên Lạc Giai Giai, sinh viên năm cuối khoa kinh tế. Chị nè khi nãy chị hảo soái!"

Lạc Giai Giai kết thúc câu nói, lại nhanh chóng nhào vào lòng của Lý Nhu, hai mắt tỏa sáng lấp lánh ý đồ ôm lấy người cô. Lý Nhu đề phòng từ trước lùi lại mấy bước, nhíu mày đặt ra vấn đề

"Giai Giai phải không? Em làm sao biết chị? Danh thϊếp này là từ đâu?"

"Hở? Chị quên rồi sao? Là chị đưa cho em còn gì? Lúc ở sân bay chị còn nói sẽ chịu trách nhiệm với em! Bây giờ em vẫn còn bị đau đây nè!"

Lý Nhu như bừng tỉnh nguyên nhân, thì ra là người bị cô đυ.ng trúng lúc ở sân bay, cô vừa định lên tiếng phía sau đã xuất hiện thanh âm lạnh như gió tuyết phương Bắc, khiến luật sư Lý không khỏi run rẩy lên từng cơn

"Còn phải chịu trách nhiệm cơ đấy! Nhu à, là trách nhiệm gì vậy?"

Khuynh Kỳ cao ngạo phóng ra khí thế nữ vương, từng bước chân mang theo thanh âm chan chát của giày cao gót nện vào sàn nhà cứng cỏi. Đáy mắt đầy sự nguy hiểm, dung nhan sắc xảo tựa như sự bén nhọn của ngàn vạn lưỡi dao. Lạc Giai Giai nhìn nữ nhân đang dần dần đến bên cạnh mình, sắc mặt cũng không hề có thiện cảm, tận trong đáy lòng không nhịn được sinh ra cảm giác muốn chạy trốn như Trần Nhất Quân vừa rồi

"Khuynh Kỳ, em tới lúc nào vậy…?"

Lý Nhu mang theo chút chột dạ, nuốt nước bọt, tươi cười nắm lấy tay Khuynh Kỳ. Mà Khuynh Kỳ cũng thuận theo đặt tay vào lòng bàn tay ấm áp của Lý Nhu, cả người lười biếng dựa vào trong lòng cô, khẽ cười một tiếng

"Vừa kịp để thấy những thứ cần thấy. Không biết trách nhiệm từ miệng cô ấy nói ra là gì vậy?"

Ngón tay thon dài chỉ về hướng Lạc Giai Giai, rõ ràng thanh âm vẫn như suối nước trong suốt chảy róc rách êm tai lại khiến cho người ta cảm nhận được sự uy hϊếp đến nặng nề, cổ họng cũng khó khăn phát ra thanh âm

"Thật ra cũng không có gì to tát. Chị giúp em như vậy xem như chúng ta hòa nhau đi!"

Lạc Giai Giai hiểu tường tận câu nói "kẻ thức thời là trang tuấn kiệt", liền lên tiếng kết thúc khung cảnh kì hoặc này, cô cúi người vuông góc với mặt đất rồi quay phắt về sau, chưa đến 1 phút đã biến mất khỏi tầm mắt của hai người.

"Lý Nhu?"

Thanh âm lại ngọt như vậy, lại mềm đến như vậy, tim Lý nhu trong phút chốc tan chảy nhưng lại không kém phần run rẩy, cô thật sự hận bản thân phòng ngự cư nhiên kém như vậy, không biết lão bà nhà cô đã thấy được đến đâu

"Khuynh Kỳ, tôi…"

"Suỵt"

Lý Nhu vừa muốn lên tiếng giải thích, thì một ngón tay thon dài đã nghiêm chỉnh đặt trước môi cô, ngăn cho thanh âm cô thoát ra. Khuynh Kỳ nhẹ nhàng, đuôi mắt cong cong hình bán nguyệt cười như không cười, gõ nhẹ vào bờ môi của Lý Nhu, thanh âm đè thấp chỉ hai người nghe được

"Về nhà thôi"

Khuynh Kỳ lấy tay che miệng mỉm cười đầy phong tình, xoay người hướng cổng chính đi tới, vòng eo không xương lắc lư đầy câu dẫn. Lý Nhu ngẩng người một lát, dặn dò tiếp tân đem đồ đạc trong phòng mình đưa tới nhà rồi liền nhanh chóng chạy theo lão bà đại nhân, một chút cũng không dám chậm trễ. Dọc đường đi, Lý Nhu cầm lái, dù mắt nhìn thẳng về phía trước nhưng luôn dùng dư quang liếc nhìn Khuynh Kỳ bên cạnh, chỉ thấy sườn mặt xinh đẹp bị ánh nắng chói chang khẽ hắt vào, tầng ánh sáng màu vàng nhàn nhạt ấy càng tôn lên nước da trắng nõn cùng khí thế kinh diễm. Mùi hương thoang thoảng dụ hoặc lập lờ trong không khí từng chút từng chút được Lý Nhu tham lam hít lấy, càng ngửi được mùi hương kì dị ấy tâm tư Lý Nhu như có trăm ngàn con kiến chạy dọc cơ thể rạo rực. Cơ thể Khuynh Kỳ lọt vào mắt Lý Nhu tựa hồ chẳng khác nào một loại khıêυ khí©h, khiến Lý luật sư nhộn nhào đến khó chịu. Cửa nhà được mở, Lý Nhu mang theo hai con mắt trừng trừng cùng cơ thể ngứa ngáy bước nhanh vào trong, Khuynh Kỳ chung quy vẫn là nụ cười như hoa như ngọc bên môi từ từ tiến vào.

"Rầm!"

Lý Nhu ôm lấy eo nhỏ của Khuynh Kỳ không chút chậm trễ ấn cô vào cửa nhà, hai bờ môi lạnh lẽo liền được ở chung một chỗ. Lý Nhu ngựa quen đường cũ, đưa lưỡi phác họa bờ môi mềm mại của Khuynh Kỳ, một bên khıêυ khí©h, một bên dụ dỗ, cạy mở hàm răng trắng như ngọc kia mở lối, tiến thẳng vào cấm địa cường hào đoạt đất, quấn lấy lưới của Khuynh Kỳ một phen chà đạp

"Ưm…"

Trước công kích bất ngờ, Khuynh Kỳ híp đôi mắt phượng thành một đường cũng không hề chống cự mặc cho người kia càn quét thô bạo, thèm khát chiếm lấy mật ngọt của bản thân, cô đưa tay choàng lên cổ Lý Nhu hùa theo làm bậy, thanh âm bị chèn ép tạo ra tiếng rêи ɾỉ kɧoáı ©ảʍ. Lý Nhu chẳng khác mấy những người hành khất đói khát vừa được ban phát cho chút thức ăn cả người liền cảm thấy thỏa mãn, nhưng không bao lâu, trước mắt một mảng tối đen, dung nhan của người trong ngực cũng rất mơ hồ, mọi thứ mờ nhạt dần dần toàn bộ biến thành một màu đen hoàn mỹ

"Hừ! Dám trêu hoa ghẹo nguyệt!"

Lúc Lý Nhu tỉnh dậy đã là chuyện của 1 tiếng đồng hồ sau, cô chớp chớp đôi mắt nặng nề, cố gắng thích ứng với không gian xung quanh, vừa muốn đưa tay dụi mắt liền cảm thấy có gì không đúng. Tiếng leng keng thanh thúy vang dội một vùng, hai tay Lý Nhu quả nhiên bị còng dính vào đầu giường, bộ dạng như tù nhân đang chờ bị tra khảo

"Thành thật thì được khoan hồng! Nếu nữa nửa lời dối trá thì vạn kiếp bất phục!"

Thanh âm nhẹ nhàng như nước ấy trong giây phút trôi vào tai kẻ khác lại mang theo cỗ uy hϊếp nặng nề, không cần bất cứ thân ảnh nào lộ diện cũng có thể làm người khác sợ hãi co rúm. Lý Nhu mở to hai mắt không dám tin vào lời nói mình vừa nghe, đến tột cùng là đem cô thành phạm nhân mà phán xét thật ư?

"Nói Lạc Giai Giai là ai? Gặp lúc nào? Trách nhiệm kia là cái gì!"

Lý Nhu sắc mặt không hề tốt một chút xíu nào, khóe môi giật giật dỡ khóc dỡ cười, cái này được gọi là ăn dấm trong truyền thuyết sao? Bất quá nên ngoan ngoãn trả lời, nếu chọc lão bà nhà cô mất hứng thì thật là phạm tội tày trời rồi

"Lạc Giai Giai kia là sinh viên năm cuối khoa kinh tế. Tôi và cô ấy chỉ gặp nhau có một lần. Thời gian là 1 năm trước lúc Tuyệt Nghi nói em bỏ đi, tôi vội vàng chạy đến sân bay tìm em, trong lúc gấp gáp va phải cô ấy, vì sợ lão bà chạy mất, tôi không kịp xin lỗi người ta đàng hoàng đành để lại danh thϊếp. Không ngờ bây giờ cô ấy mới tới"

Khuynh Kỳ ngồi ở bên kia bóng tối, âm thầm nheo mắt quan sát trạng thái của Lý Nhu phát hiện ánh mắt thâm tình, cùng sự chân thật không chút giả dối khai báo, tâm cô cũng dịu đi không ít, cô tin Lý Nhu không phải loại người trăng hoa, nhưng cô phải thừa nhận lúc nữ nhân kia kéo Lý Nhu làm hai người môi chạm môi Khuynh Kỳ cô đã đổ mấy chiếc container dấm chua khắp nơi, chỉ muốn lập tức tiêm đủ thứ chất vào người cô gái kia. Lý Nhu không nghe Khuynh Kỳ đáp lại, bản năng nheo mắt nhìn vào trong bóng tối tìm kiếm thân ảnh của người kia, bất quá không qua mấy giây sau liền cảm thấy hối hận. Khuynh Kỳ mặc một chiếc váy ngủ bằng tơ tằm, màu trắng trong suốt hờ hững che chắn, khiến phần da thịt bên trong như ẩn như hiện ra ngoài không khí, mái tóc đen nhánh mượt mà như bầu trời đêm tùy ý thả xuống hai bên vai, nước da tương phản cùng màu tóc nổi bật khác thường, hương vị ma mị bao quanh Khuynh Kỳ. Bộ ngực no đủ ngạo nghễ chúng sinh nằm bên dưới lớp váy mỏng manh, bại lộ phân nửa phập phồng theo nhịp thở khiến Lý Nhu khó khăn há miệng tiếc hận hít thêm vài ngụm lãnh khí. Cặp đùi thon dài, trắng như màu hoa bách hợp, đẹp như viên ngọc không tỳ vết được chế tác tỷ mỉ của nhà điêu khắc mang tên tạo hóa.

"Nhu à, em thật sự tức giận!"

Khuynh Kỳ từng bước nhích lên giường bò sát lại bên cạnh Lý Nhu, hai chân mở rộng ngồi lên đùi cô, khóe miệng thuỷ chung giơ cao, nụ cười mị hoặc hồng trần.Khuynh Kỳ ghé vào tai Lý Nhu thở ra một ngụm khí nóng, nụ hôn như chuồn chuồn lướt trên mặt nước khẽ điểm vào chóp mũi Lý Nhu

"Em thật sự rất ghen!"

Môi mềm như chiếc bánh ngọt vừa ra khỏi lò nướng, nóng bỏng cùng thơm ngon, Khuynh Kỳ mυ"ŧ lấy cánh môi Lý Nhu, chậm rãi rà soát, như muốn tẩy đi vết son của người phụ nữ khác, từng chút từng chút đòi trở về. Lý Nhu thụ sủng nhược kinh, hai mắt mơ màng, say đắm trong mộng cảnh, bất chợt, cảm thấy một vị chua ngọt men theo môi của đối phương chạy vào trong khoang miệng mình rồi chui tọt vào bụng. Cô sững sốt mở mắt, đập vào hình ảnh yêu nghiệt của Khuynh Kỳ cùng nụ cười mềm mại nhìn chằm chằm vào cô

"Thuốc kí©h thí©ɧ"

Quẳng ra vài chữ, Khuynh Kỳ tà mị từ bắp đùi của Lý Nhu đứng lên, ưu nhã bước xuống giường, cũng không đi đâu xa chỉ vòng đến đầu giường cách Lý Nhu chừng vài mét

"Đêm nay không tệ, để em vì Nhu múa một điệu"

Khuynh Kỳ xoay một vòng, bàn tay men theo đường cong trượt dài khắp cơ thể, thành công đem kiệt tác của tạo hóa phác họa theo cách thuần túy nhất. Váy ngủ tơ tằm căn bản không che đậy được dáng người yêu nghiệt, lại như một công cụ hỗ trợ, bắn ra ma lực tứ phía. Mà phía bên kia Lý Nhu cũng bắt đầu cảm nhận được tác dụng của thuốc, cả người râm ran hơi nóng, cộng thêm một màn trước mắt quả thực so với tư hình còn đau khổ hơn. Khuynh Kỳ liếc mắt nhìn sang Lý Nhu, bắt gặp vẻ mặt ngu dại kia tâm tình cũng tốt hẳn, cô nhoẻn miệng cười, bàn tay từ từ vòng ra sau lưng tháo xuống nút buộc của váy ngủ, thân thể hoàn mỹ như viên ngọc được điêu khắc rõ ràng hiện ra trước tầm mắt Lý Nhu. Bộ ngực sữa tròn trịa kiêu ngạo cao ngất trong không khí, hạt ngọc trai hồng nhuận như đóa hoa rực rỡ nở rộ trong đêm, Lý Nhu hít vài ngụm khí lạnh vào bụng, Khuynh Kỳ hiển nhiên không mặc áo ngực. Mà Khuynh Kỳ làm như không nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Lý Nhu nhìn mình, tiếp tục lắc lư thân hình rắn nước, qυầи ɭóŧ làm bằng ren màu đen cực lực giúp chủ nhân che chắn phần bên dưới nhưng vẫn không cách nào chiếm trọn được bờ mông căng mọng mềm mại hướng Lý Nhu kêu gọi mời chào

"Kỳ nhi tôi biết lỗi rồi…em không cần tiếp tục…"

"Nhu à, em chỉ vừa nhảy được một chút, người ta vẫn còn muốn nhảy nha!"

Khuynh Kỳ nâng cao khóe môi kiều mỵ cười ra một tiếng. Đôi chân thon dài bước về phía trước, bàn tay bạch ngọc trượt xuống phần dưới như có như không động chạm vào nơi cấm địa, trong miệng lại phát ra tiếng ngâm nga đầy vẻ hưởng thụ. Lý Nhu chỉ cảm thấy khắp nơi trên cơ thể mình đều bị bốc cháy, miệng lưỡi khô rát như bản thân đang lạc trên hoang mạc dưới cái nắng hàng ngàn độ C, cô thử nuốt vài ngụm nước bọt, nhưng cơn khát lại không hề có một dấu hiệu giảm bớt mà còn tăng nhanh hơn trước. Khuynh Kỳ bên kia vẫn tiếp tục dùng tay ma sát vào đáy qυầи ɭóŧ, cái miệng nhỏ nhắn vẫn phát ra tiếng kêu mị người, ánh mắt quăng về phía Lý Nhu đầy hàm ý

"Ưm…Lý Nhu, muốn em không hử?"

Vừa dứt câu nói, cả thân thể sà xuống chiếc giường cỡ lớn, tiến sát lại bên cạnh Lý Nhu, hai tay vòng qua cổ cô, ánh mắt như khıêυ khí©h, cái lưỡi nhỏ nhắn tựa như vô ý quét ngang qua lỗ tai Lý Nhu, hai khỏa căng tròn mềm mại vô tình hữu ý áp sát vào người Lý Nhu, Lý Nhu tròn mắt rõ ràng cảm thụ được nụ hoa trên đỉnh núi biến hóa ra sao.

"Muốn…"

Thanh âm khàn khàn mang theo khát vọng mãnh liệt vang lên một cách đứt hoãn. Khuynh Kỳ cúi đầu đem tầm mắt đặt ngang với đôi mắt đầy sương mù của người kia, trong lòng rót tới một tia thỏa mãn, cô dứt khoát đứng lên khỏi người Lý Nhu, hai tay mềm mại chạy đến hai bên hông. Phóng đi một cái ánh mắt say người, Khuynh Kỳ uốn éo thân mình, chậm rãi cởi ra qυầи ɭóŧ còn lại trên người. Mảng lông tơ đen tuyền đập thẳng vào mắt, vùng cấm địa hiện ra không sót một chút gì. Lý Nhu cảm thấy đầu óc mình ong ong cả lên, hai tay điên cuồng giãy giụa chỉ muốn thoát khỏi kiềm chế trên tay

"Á à! Không được quấy!"

Khuynh Kỳ lấy tay đặt lên cổ tay Lý Nhu, tay còn lại vuốt ve trên gương mặt nhẵn nhụi của đối phương, thanh âm như những con rắn nhỏ len lỏi vào sâu trong lòng người khác quấn chặt không buông, hơi nóng từng đợt phả vào cần cổ trắng nõn của ai đó như khıêυ khí©h như trêu chọc. Hai chân Khuynh Kỳ mở rộng quyến rũ ngồi lên đùi Lý Nhu, khu vực mềm mại ẩm ướt tiếp xúc trực tiếp cùng quần áo. Lý Nhu hô hấp đã khó khăn, thu thêm một màn trước mắt trái tim bé bỏng càng như ngậm phải lựu đạn chỉ muốn hoàn toàn nổ tung. Khuynh Kỳ kẹp chặt đùi của Lý Nhu vào giữa hai chân, thân hình không xương chậm rãi lắc lư, không ngừng ma sát nơi mềm mại của mình vào quần áo ai kia. Không gian như chậm đi một nhịp nhường chỗ cho khung cảnh tràn ngập xuân ý trước mắt. Tiếng rêи ɾỉ kiều diễm nghe như đang kiềm nén nhưng lại thêm phần khıêυ khí©h kẻ khác. Lý Nhu mắt cũng không dám chớp sợ rằng sẽ lỡ mất hình ảnh mỹ nhân động lòng này. Hai khỏa căng tròn men theo nhịp điệu của chủ nhân mà điên cuồng động đậy. Khuynh Kỳ khép hờ hai mắt, hai tay vịn chặt vào vai Lý Nhu cố gắng đè xuống ham muốn, khắc chế bản thân không được mất hình tượng mà mở khóa. Khắc khắc qua đi, người phía trên kịch liệt run rẩy, môi nhỏ khẽ mở thanh âm ma mị thoát ra, đánh tan đại não ai đó. Dịch thủy nóng ấm tràn trề, dính lên đùi Lý Nhu, minh chứng cho khunh cảnh ái tình vừa qua. Mà Lý Nhu khoảnh khắc kia cũng vì kí©h thí©ɧ quá lớn nên trực tiếp ngất đi. Khuynh Kỳ hít một hơi, kiềm nén ham muốn, cầm lấy váy ngủ mặc vào, nét mặt hồng nhuận kiều diễm. Cô nhẹ nhàng đưa chìa khóa mở còng tay, trả tự do cho Lý Nhu, giận dỗi hừ lạnh một tiếng

"Ai bảo bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt!"

Khuynh Kỳ đỡ Lý Nhu nằm ngay ngắn trên giường, không nỡ nhìn vết hằn sưng đỏ trên tay đối phương, cô nhẹ nhàng cầm thuốc mỡ dự định đánh tan giúp Lý Nhu. Ai ngờ thân thủ vừa động, ai kia lại mở to mắt nhìn cô, đôi mắt lấp kín sự mờ mịt hiện lên ham muốn thuần túy nhất

"Xứt thuốc thì không thể làm việc được!"

"Việc gì??"

"Chuyện chính sự"

Lọ thuốc mạnh mẽ rơi xuống mặt đất, lăn ra xa khỏi nơi chiến trường kịch liệt của mùa xuân đầy tươi mát

***Ta là phân cách tuyến -_-***

Yuu : Bữa tui đăng lên rồi, truyenhdt.com nó giựt một phát, tui văng ra ngoài cái đùng, lúc vô lại bị xóa hết luôn, nguyên cái thư viện đầy đủ truyện các thể loại của tui không cánh mà bay =(((( đăng lại thì nó báo lỗi liên tục =((( nay mới làm đăng lên được, ù uôi ta nói mừng văng nóc ahuhu..