Phiên ngoại 2: Chỉ vì tôi yêu em (H)

Có ai chờ đợi couple Dật Dật cùng Hi Hi hem ??

**************************

Tuyệt Nghi đẩy cửa bước vào trong, tiếng nhạc xập xình theo quy luật hòa cùng không gian mờ mờ ảo ảo xung quanh khiến cô không tự chủ nhíu mày một cái. Cô đưa mắt tìm kiếm xung quanh vẫn không nhìn thấy được thân ảnh cần tìm, liền xoay người rất nhanh đã muốn bước ra bên ngoài

"Tuyệt Nghi! Bên này"

Lý Nhu tăng nhanh cước bộ, xuyên qua đám người điên loạn trên sàn nhảy, chẳng bao lâu đã thành công đến bên cạnh Tuyệt Nghi. Lý Nhu lôi kéo một chút, đem Tuyệt Nghi hướng vào phía bên trong đi tới, vừa đi vừa kể lại tình hình cụ thể, nét mặt thập phần nghiêm trọng.

"Chỗ này!"

Lý Nhu và Tuyệt Nghi đi đến khu phòng vip, cánh cửa màu nâu vững chắc được Lý Nhu đẩy mạnh ló ra khoảng trống, bên trong liền thoát ra mùi hương nồng nặc của rượu. Tuyệt Nghi mày đẹp chau lại thành một đường thẳng, nhấc chân một cách không tình nguyện bước vào trong. Tô Dật mặc áo sơ mi màu đen, nhàu nát thành bộ dáng chẳng ra làm sao, trên tay vẫn còn cầm chai rượu , hai má ửng đỏ, đôi mắt khép hờ, khóe miệng thỉnh thoảng câu lên nụ cười chập chờn, nằm dài trên ghế sofa

"Tô tiểu thư thật có nhã hứng"

Tuyệt Nghi không mấy hài lòng, nếu để Đường nhi của cô biết cô đến những nơi như thế này chắc chắn sẽ giận dỗi. Nhớ lần trước, cô đi xã giao với khách hàng, uống đến cả người toàn là mùi rượu, Đường nhi của cô liền trưng ra một bộ mặt phụng phịu, cả lúc bị cô đè xuống ăn sạch cũng quyết che kín miệng, giận dỗi không thèm đếm xỉa tới cô, như một liệt nữ kiên trung thà chết không chịu khuất phục. Nghĩ đến đó, Tuyệt Nghi quyết tốc chiến tốc thắng để lão bà ở nhà không khỏi một phen phiền não. Nhấc chân đi đến bên cạnh Tô Dật không chút lưu tình đạp một cước vào chai rượu, khiến nó bay lên không trung vẽ ra vòng cung tuyệt đẹp, rồi oanh liệt đáp đất phát ra tiếng kêu vỡ nát

"Hừ! Tên nào dám phá không khí của ta! Cút ngay, có biết ta là ai không hử? "

Thanh âm Tô Dật nhè nhè khàn đặc, hương rượu nồng đậm không ngừng lan tỏa trong không khí, Tuyệt Nghi càng nghe càng nhíu chặt mày, cố gắng khống chế cái cảm xúc muốn dùng súng một phát ghim đạn vào thái dương Tô Dật. Lý Nhu đứng yên ở một bên, ngó thấy tình hình có chút không ổn, liền thức thời tiến lên cầm chút nước lọc vỗ vỗ vào mặt Tô Dật, hy vọng người kia thanh tỉnh chốc lát. Tô Dật chìm trong men rượu, cảm giác bị ai đó làm phiền, mí mắt nâng lên một chút, giật lấy nước trên tay Lý Nhu, thuận tiện vứt về phía trước, nước trong cốc xoay tròn trong không trung cuối cùng đáp hẳn hoàn toàn vào người Mạc tổng

"Tô Dật!!"

Sau một hồi huyên náo, Tô Dật cuối cùng cũng nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi ngay ngắn cùng với vết bầm lớn trên mặt. Lý Nhu kế bên cầm ly rượu đung đưa qua lại vẻ mặt rất không muốn liên can đến. Mạc tổng ôm khuỷu tay mày liễu cong vυ"t chờ đợi đương sự thuyết trình

"Tớ nói các cậu….đều đã lăn giường hết rồi đi!"

"…"

"…"

Lý Nhu nhìn qua phía Tuyệt Nghi, Tuyệt Nghi nâng cao khỏe môi dường như đã hiểu được vấn đề gì đó, nhưng lựa chọn im lặng. Lý Nhu nuốt một ngụm rượu, nhìn sắc mặt của Tô Dật chậm rãi nói

"Đừng nói là cậu cùng Tịnh Hi đến nay chưa hề ách… làm chuyện vợ chồng nha…?"

"…chưa…"

Phụt

Tuyệt Nghi không hề nể mặt, phun ra một tràng cười thật dài, Lý Nhu bên cạnh vốn đang uống rượu cũng nhanh chóng bị sặc. Cả hai vui vui vẻ vẻ phá lên cười, mặc cho hắc tuyến trên đầu Tô Dật rơi càng lúc càng nhiều

"Ngưng! Nếu các cậu đến đây để cười thì cút ngay cho tớ!"

"Aiz aiz bác sĩ Tô sao lại nóng tính như vậy, chỉ là bị bất ngờ một chút…phụt"

Lý Nhu nói được phân nửa đã phải bụm miệng nghẹn cười. Đứa bé Tô Dật càng chìm trong sự bi thảm của bản thân

"Dù sao đi nữa, cậu mau đem chuyện của cậu một lần kể ra hết đi!"

Tuyệt Nghi lấy lại khí thế nữ vương của mình hất hàm ra lệnh, nhưng thật sâu trong lòng vẫn là một tràng cười đang được kiềm nén. Tô Dật ủ dột, buồn bã tường thuật lại câu chuyện của cuộc đời

"Vào ngày kết hôn, chúng ta đến khách sạn, mỗi người chiếm lấy một phòng tổng thống để cùng lão bà một khắc xuân tiêu. Tớ cùng Tịnh Hi vào sau cùng, tuy nói là phòng cách âm, nhưng thanh âm của các cậu thật sự quá lớn, khiến tớ và Tịnh Hi đều phải đỏ mặt. Tịnh Hi kiếm cớ lãng đi tắm trước, tớ ngồi bên ngoài cùng tranh thủ lên mạng tìm hiểu chút thông tin. Ai ngờ một lát sau cô ấy bước ra, lại nói với tớ là tới tháng! Là tới tháng đó, vì vậy việc động phòng liền tạm thời gác lại. Sau đó, tớ sắp xếp công việc, lên kế hoạch đem cô ấy đi du lịch một chuyến Châu Âu, kéo dài bốn ngày ba đêm. Kế quả trong ba đêm ấy cô ấy không nhức đầu thì đau bụng! Ngày hôm qua, tớ cố gắng áp cô ấy lên giường, Tịnh Hi rất phối hợp, nào ngờ tới thời khắc trong đại nhất cuộc đời tớ, cô ấy liền mạnh mẽ đẩy tớ ra, còn sợ hãi đến mức đem tớ ném ra khỏi phòng. Các cậu nói đi! Có phải là Tịnh Hi vẫn không muốn chấp nhận tớ hay không?!?"

Lý Nhu quay sang nhìn Tuyệt Nghi, hai người trao đổi ánh mắt một chút, liền nhận ra tình hình không mấy ổn định. Lý Nhu tiến đến bên cạnh Tô Dật, đem ly rượu trong tay cô dằn xuống, ngăn cản cô điên cuồng cùng men rượu, còn Tuyệt Nghi lại cầm lấy điện thoại tiến ra ngoài. Tìm một chỗ tương đối yên tĩnh, Tuyệt Nghi nhấn gọi dãy số quen thuộc, chuông chờ vang lên hai tiếng đã có người nhấc máy, thanh âm trong trẻo đầy ấm áp

"Nghi, gọi em có chuyện gì hửm?"

"Đường nhi, hiện giờ Tô Dật đang đòi sống đòi chết ở quán bar Lai Cảnh, tôi cùng Lý Nhu khuyên răn thế nào cũng không được, em gọi cho Khuynh Kỳ, hai người đến nhà Tịnh Hi, đem cô ấy trấn áp đến đây. Và nói với Khuynh Kỳ nhớ mang theo chút "bồng lai dược" "

"Em hiểu rồi, em đi ngay"

"Khoan đã, còn một việc"

"Hử?"

"Tôi yêu em!"

Như trong dự đoán, đầu dây bên kia rất nhanh đã tắt máy, Tuyệt Nghi thấp giọng cười khẽ, quay đầu dự tính trở lại phòng thì điện thoại trong tay nhấp nháy báo hiệu có tin nhắn. Tuyệt Nghi nhướng mày ấn vào tin nhắn, chỉ vỏn vẹn bốn chữ "em cũng yêu Nghi" kèm theo icon xấu hổ liền làm tổng tài cao ngạo phải bật cười sảng khoái, Đường Nhi nhà cô quả thật phi thường đáng yêu. Hơn một tiếng sau, một chiếc xe số lượng có hạn nhanh chóng đổ trước cửa bar Lai Cảnh, ba mỹ nhân mang theo ba khí sắc vội vội vàng vàng bước xuống. Vừa vào trong phòng quả nhiên hơi rượu nồng nặc, khiến ba mỹ nhân đồng loạt nhíu mày. Tuyệt Nghi và Lý Nhu vừa nhìn thấy lão bà giá lâm, liền mặc kệ đồng bạn, nhanh chóng đứng lên nghênh tiếp bảo bối

"Kỳ Nhi"

"Đường Nhi"

Hai chủ tớ thức thời ôm lấy lão bà nhà mình, ngoan ngoãn khai nhận đã uống bao nhiêu ly rượu, và đương nhiên không gọi bất cứ tiếp viên nào vào. Tịnh Hi thở dài tiến về phía ma men nằm say sưa, ôn nhu lay gọi

"Dật! Dậy đi"

Tô Dật sớm bất động, đột nhiên trừng to mắt, nhìn rõ Tịnh Hi ngồi bên cạnh mình, liền hấp tấp ngồi ngay ngắn, trừng mắt nhìn hai kẻ thê nô ở góc kia

"Tịnh Hi, sao em ở đây?"

"Còn dám hỏi?"

Tịnh Hi không vui nhíu mày, hơi rượu phả ra nồng nặc khiến cô thật sự khó chịu, nhưng nhìn khuôn mặt lúng túng của tên ngốc này, cơn giận cũng biến thành khói mỏng bay mất không ít. Tuyệt Nghi nhìn tình hình, nguồn gốc nguyên nhân đã tới, cô cũng không muốn nán lại chút nào

"Được rồi, Tịnh Hi, cậu ở lại chăm sóc Tô Dật đi, chúng tôi về trước"

Thông báo xong, Tuyệt Nghi ôm eo Nhã Đường dẫn đầu rời khỏi, trước khi đi còn không quên đánh một đạo ánh mắt cho Khuynh Kỳ. Bốn người đi rất nhanh, trong phòng phút chốc trở nên rộng rãi hơn, tiếng hít thở gấp gáp của Tô Dật cũng theo đó mà hiện rõ. Không khí căng thẳng kèm theo sự gượng gạo, may mắn phục vụ từ ngoài tiến vào, trên tay cầm theo chai rượu vang, nói rằng Mạc tổng căn dặn, nếu lời thật khó nói, thì dùng rượu mà nói ra. Tịnh Hi nhẹ gật đầu cảm ơn, rồi cầm chai rượu rót vào hai ly thủy tinh, thuận tiện hỏi

"Dật có chuyện gì phiền lòng sao?"

"Cũng không hẳn là việc gì lớn"

Tô Dật xoa tay, nhanh như chớp cầm lấy ly rượu, không nói thêm đem chất lỏng trong ly nuốt sạch vào bụng, Tịnh Hi bảo trì trầm mặc, cũng tự cầm một ly, nhẹ nhàng uống hết. Qua một lúc, Tô Dật lấy hết can đảm, xoay phắt người qua, ôm lấy hai vai Tịnh Hi, e dè nói

"Có phải em vẫn không muốn chấp nhận tôi không?"

"Dật? Dật nói gì vậy?"

"Em đối với tôi vốn không có tình cảm!! Em chỉ muốn làm yên lòng Tuyệt Nghi thôi đúng không? Em rõ ràng là còn yêu Tuyệt Nghi, đúng không!! Hả?!"

"Chát"

Tịnh Hi hai mắt rưng rưng, không dám tin nhìn tay mình, run rẩy chạm vào sườn mặt đỏ ửng của Tô Dật, thanh âm nặng giọng mũi

"Dật…em xin lỗi…em không cố ý.."

Mà Tô Dật cũng bị cái tát này làm tỉnh táo, biết mình lỡ lời, chỉ còn cách ôm Tịnh Hi vào lòng, hôn nhẹ lên tóc cô, lau đi nước mắt chẳng biết bao giờ tuôn rơi đầy mặt. Hai người an tĩnh ôm nhau không biết bao lâu, Tịnh Hi từ trong cái ôm ấm áp của Tô Dật thoát ra, nắm lấy cổ áo Tô Dật kéo xuống, dâng lên môi thơm. Lưỡi mềm quen thói, tìm vào đường cũ quấn chặt lấy lưỡi đối phương dây dưa. Tịnh Hi được Tô Dật bế lên ngồi trên đùi mình, áo sơ mi vốn có chút rộng, hàng cúc áo phía trước chưa mở, Tô Dật đã gấp gáp luồn tay mình vào bên trong, tìm lấy nơi đầy đặn mà xoa nắn

"Ưm…"

Vốn nụ hôn đã kí©ɧ ŧìиɧ nóng bỏng, nay lại thêm thanh âm yêu kiều của Tịnh Hi, nhanh chóng bức Tô Dật bùng phát, hàng cúc áo bị giật mạnh, chiếc áo mỏng manh mở rộng sang hai bên, để lộ bộ ngực đầy đặn cao ngất được bao bọc trong lớp áo kêu gào được giải thoát. Tô Dật lần tìm móc khóa, thuận lợi xóa đi rào cản, cặp ngực trắng như tuyết như hai tiểu bạch thỏ vui mừng chào đón chủ nhân ghé thăm. Tô Dật cúi đầu ngậm lấy hòn ngọc hồng nhỏ nhắn phía đỉnh, ôn nhu mà mυ"ŧ liếʍ, Tịnh Hi đón nhận kí©h thí©ɧ đột ngột, ưỡn người rêи ɾỉ, hai tay nắm lấy tóc của Tô Dật vừa đẩy vừa kéo. Áo sơ mi bị cởi ra ném xuống đất, Tô Dật nghiêng người, ôm lấy Tịnh Hi nằm xuống sô pha, hai tay chăm chỉ không ngừng xoa nắn hai đồi núi tuyết trắng, cái lưỡi đầy ẩm ướt tinh nghịch không ngừng đảo quanh hai viên đậu nhỏ trước ngực, trêu chọc chúng đến run rẩy mà vểnh cao

"Dật…đừng.."

Tịnh Hi cảm thấy trong người như có nguồn hỏa lực khó nhịn, không ngừng đem cô ra chậm rãi thiêu đốt, lý trí nhắc nhở cô ngừng lại, nhưng mọi tế báo trong người cô lại không ngừng hò hét thèm khát từng cái chạm của con người phía trên. Tô Dật vùi đầu vào ngực của Tịnh Hi công tác miệt mài, cuối cùng quyết định dịch chuyển phạm vi chiếm đóng, một đường từ ngực trượt xuống bên dưới, trên đường đi liền không ngại ngùng mà để lại dấu vết, ấn sau lại sậm màu hơn ấn trước. Một đường thẳng xuống cấm địa, Tô Dật kéo Tịnh Hi đang thần trí thiếu minh mẫn ngồi dậy, để cô dựa vào sô pha, bản thân thì quỳ xuống đất, vội vã đem khóa quần của Tịnh Hi giải khai. Ngay lúc Tịnh Hi kịp phản ứng, Tô bác sĩ đã kịp thời đem quần dài mạnh mẽ kéo xuống, thô bạo đem nó quăng đến phía cửa. Qυầи ɭóŧ màu đen lại tựa như một màu sắc sặc sỡ hiện lên rực rỡ trong mắt Tô Dật, cô đem chân của Tịnh Hi cong lên thành hình chữ M, bản thân vùi mặt vào vùng cấm địa, tham lam nếm lấy hương vị của thiên đường

"Dật…Aaa….ưm…đừng mà….á…"

Đạt đến cao triều, cả người Tịnh Hi run rẩy, ghì chặt lấy đầu Tô Dật, chất lỏng mạnh mẽ tuôn ra thấm ướt đáy qυầи ɭóŧ. Tô Dật cười cong cả mắt, ôm lấy người Tịnh Hi, để cô dựa vào người mình, Tô Dật đưa tay kéo đi rào cản cuối cùng còn sót lại, rừng rậm bí ẩn từ từ hiện rõ trước mắt cô, khiến Tô Dật càng thêm khó nhịn, nước bọt cũng không tự chủ mà nuốt xuống thêm vài ngụm. Tịnh Hi dùng chút lý trí còn sót lại, chặn cánh tay của Tô Dật, thanh âm có chút nức nở

"Sẽ..sẽ có người vào mất…đừng mà…"

Tô Dật nghe xong, cả người cũng chấn tỉnh, làm sao cô lại quên mất bản thân đang ở trong quán bar chứ, rối rắm nhìn người trong lòng mình, gương mặt hồng nhuận yêu kiều, thỉnh thoáng lại phát ra tiếng rên rĩ nho nhỏ. Tát mình một cái, dứt khoát đứng dậy, nhặt lên quần áo bị quăng tứ tung, mặc lên người Tịnh Hi, cúc áo sơ mi cuối cùng được cài xong. Tô Dật thở dài muốn dìu cô đứng dậy, thì bị Tịnh Hi quàng tay quanh cổ, cả người mềm mại không xương, thả hơi vào tai

"Chúng ta đến chỗ kín đáo đi…"

Cả người như được thổi một làn gió xuân ấm áp. Tô Dật cầm lấy điện thoại, muốn gọi xe thì nhận được tin nhắn của Tuyệt Nghi

"Tớ "tiễn phật tiễn đến Tây Thiên" đã giúp cậu đặt sẵn rồi, đi thang máy lên lầu 5, phòng số 201"

Tô Dật nhếch môi, cất điện thoại vào túi, bế Tịnh Hi trên tay, đi như bay đến phòng được đặt sẵn. Vừa vào phòng, Tô Dật đặt Tịnh Hi lên giường, hai tay run rẩy đầy vui sướиɠ đem quần áo cả hai một lần nữa thoát hết. Hai thân thể không một mảnh vải hòa hợp vào nhau, trao đổi hơi ấm, Tô Dật tham lam hít lấy hương thơm dịu nhẹ của người bên dưới, bàn tay không ngừng du ngoạn đến từng tất da thịt mềm mại của Tịnh Hi, chỉ hận không thể khảm cô vào bên cạnh mình mãi mãi. Tay trượt thẳng xuống bên dưới, chạm phải động khẩu ướŧ áŧ kiều diễm, Tô Dật ngẩng đầu nhìn Tịnh Hi mơ màng kí©ɧ ŧìиɧ, hạ quyết tâm, cho tay vào bên trong. Một ngón, hai ngón lần lượt được hang động nuốt chửng, ấm áp bao vây ngón tay của Tô Dật khiến cô thoả mãn hừ một tiếng. Cảm nhận dị vật xâm nhập, Tịnh Hi trừng mắt, thấy Tô Dật nhìn chằm chằm mình, liền không nhịn được òa khóc. Tô Dật vốn đang chìm trong thành tựu đầu đời, luống cuống hoảng sợ, ôm lấy giai nhân thật chặt, bối rối phân bua

"Tôi..tôi xin lỗi, tôi làm em đau sao?…không không…em trách tôi chưa có sự cho phép của em phải không? Tôi xin lỗi…chúng ta không làm nữa…không cần nữa… em đừng khóc!"

"Em…em…không còn…em không còn trinh tiết….em không có sạch sẽ…hức…"

Cố gắng nghe ngóng, Tô Dật khó khăn ghép lại được từng chữ của Tịnh Hi thành một câu nói hoàn chỉnh, mới vỡ lẽ hiểu rõ ngọn nguồn sự việc, lại không nhịn được bật cười

"Em bắt tôi nhịn đến khó chịu là vì việc này sao?!"

Cái đầu nho nhỏ rúc vào lòng của Tô Dật xấu hổ gật gật, lúc này Tô Dật cũng có thể thở phào, Tịnh Hi của cô thực sự yêu cô, nghĩ đến cảm nhận của cô đến như vậy

"Ngạo Tịnh Hi thời còn đi học em luôn đứng nhất nhì trong lớp, luôn nằm trong top của trường, tại sao bây giờ em lại ngốc nghếch vậy hả? Đối với tôi, tình yêu không chỉ nhìn qua lăng kính tìиɧ ɖu͙©, chúng ta là con người trưởng thành đương nhiên luôn có những trải nghiệm đầu đời. Tô Dật yêu Ngạo Tịnh Hi, không phải yêu lớp màng đó, em cần gì phải bị nó dằn vặt? Nếu em nói tôi ngốc, tôi cũng có gan thừa nhận là tôi thực sự rất ngốc. IQ của tôi luôn tụt dốc về số âm khi tôi quen biết em, em không những là mối tình đầu của tôi, em còn là tâm can là mạng sống. Tất cả chỉ vì tôi yêu em. Nên em để lại quá khứ ở một nơi khác, theo tôi đến tương lai được không?"

Tịnh Hi cắn môi, lấy tay mạnh mẽ lau đi nước mắt tồn đọng trên má, sau đó ôm chặt lấy Tô Dật, thanh âm mang theo sự kiên định hơn bất cứ thứ gì khác

"Em cũng yêu Dật, rất rất yêu Tô Dật"

Tịnh Hi nắm lấy tay Tô Dật đặt trước động khẩu của mình, thúc mạnh vào bên trong, như một lời mời gọi thẳng thắn. Bị hành động bất ngờ của Tịnh Hi làm Tô Dật sửng sốt nhưng rất nhanh liền đảo khách thành chủ, hai ngón tay bên trong hang động như bừng tỉnh không ngừng gia tăng thêm sức mạnh ra vào liên tục. Chất lỏng ướŧ áŧ tiết ra ngày một nhiều, men theo cử động của Tô Dật mà phát ra thanh âm vang dội cả căn phòng. Xiềng xích được tháo xuống, Tịnh Hi ra sức phối hợp, khi thì nằm ngửa, khi lại nằm sấp, hai người điên cuồng tấu lên giai điệu của tình ái, từ trong phòng ngủ đến phòng tắm, từ phòng khách ra đến ban công, nơi nào cũng mang theo dấu vết ám muội của màn hỗn chiến chưa có hồi kết. Nằm trên sàn gỗ lạnh lẽo, hai bàn tay Tịnh Hi cấu chặt lấy tấm lưng trần của Tô Dật, hơi thở phập phồng theo tiết tấu ra vào của người nào đó

"A…ưm…Dật…em không chịu nổi…..ưm…aaa…. em ra mất!"

"Em phải đền đủ cho tôi chứ, bắt tôi nhịn lâu đến như vậy!"

Từ hai ngón, chuyển sang ba, Tô Dật trườn người lên áp môi xuống môi Tịnh Hi, lưỡi mềm tìm thấy bạn điên cuồng quấn quít, bên dưới động khẩu, ba ngón tay chặt chẽ lấp đầy cửa động, chất lỏng tiết ra ngày một nhiều hơn, thanh âm mỗi lúc một lớn. Tịnh Hi cảm thấy bản thân như sắp bị bức đến điên, hai chân kẹp chặt thân thể Tô Dật, như nắm lấy phao cứu sinh cuối cùng. Thẳng đến khi, Tịnh Hi không biết lần thứ bao nhiêu đạt đến cao triều, mệt mỏi ngất đi, Tô Dật mới tạm thời thỏa mãn, bế Tịnh Hi vào phòng tắm, giúp cô tẩy rửa sơ qua. Hai người cũng không mặc quần áo, nằm trên giường ôm lấy nhau, đến khi cả hai cùng nhau chìm vào mộng đẹp, đồng hồ cũng điểm đến 6 giờ sáng

Ở một nơi nào đó, Nhã Đường mệt mỏi gục vào lòng Tuyệt Nghi, trải qua trận kích tích, cả người đầy mệt mỏi, nhưng cũng cố gắng nhướng mắt, tò mò hỏi

"Nghi à "bồng lai dược" là gì vậy?"

"À, là thuốc kí©h thí©ɧ loại nhẹ do Khuynh Kỳ điều chế , giúp người ta có cảm giác ham muốn, nhưng điểm đặc biệt là khi một khi đã làm rồi thì phải làm đến khi kiệt sức mới có thể ngừng được!"

"Vậy là chai rượu đó?"

"Lão bà của tôi thật thông minh. Đường nhi có muốn chai rượu đó không?"

"Hừ hừ, đồ xấu xa!! Ai mà thèm!"

***Ta là phân cách tuyển -_-***

Tác giả : Ta vừa mới trải qua kì thi cam go của cuộc đời, cho nên hi vọng mọi người hãy thông cảm vì sự chậm trễ này. Thật ra em nó cũng không muốn để mọi người đợi lâu vậy đâu, vì tình hình thi cử tuyển sinh năm nay gay gắt quá trời luôn huhuhuhu. Sau đây là màn trưng cầu ý kiến của mọi người, bộ truyện này còn một phiên ngoại về những bé cưng của các couple nhé, nếu mọi người muốn đọc cmt xuống cho em nó biết, em nó sẽ đăng lên sau hai ngày tới. Hứa luôn đó! Ta chờ những cánh tay giơ lên để biết mọi người còn nhớ tới ta nào huhuhu