Chương 30: Tim tôi chỉ vì em mà đập (1)

Nhã Đường nghi vấn, nhíu mày nhìn chằm chằm con người trước mắt, cố gắng tìm tòi một dấu hiệu con cháu thế gia từ trên người Tô Dật, kết quả cuối cùng đành lắc đầu bất lực.

''Tô Dật tôi biết cô muốn làm tôi vui, cô thành công rồi, chuyện này thật sự rất buồn cười, tôi….''

Những thanh âm phía sau nhỏ dần rồi biến mất trước ánh mắt như có thể gϊếŧ người bất cứ lúc nào của Tô Dật, Nhã Đường ầm ừ cho qua, nhanh tay cầm cốc nước uống lấy uống để, né tránh Tô Dật

''Tôi biết là tôi không có được cái khí chất của Lãnh Khuynh Kỳ nhưng nói đi nói lại, dù sao tôi cũng rất nổi tiếng mà?''

Nhã Đường đang uống nước nghe tới đây liền bị sặc, ho khan liên tục, ánh mắt lóe lên tia khinh bỉ nồng đậm không chút lưu tình bắn thẳng về phía Tô Dật

''Dật à đừng làm Đường Đường của chị hoảng sợ nữa nào, đây uống thử xem, chị vừa thử công thức mới''

Đổng Tuyết bước vào, trên tay cằm một cái khay nhỏ đựng ba chiếc cốc đủ màu sắc, đưa cho hai người, chỉnh mình cũng kéo ghế ngồi xuống, ngâm nga than thở

''Kể cũng nhanh thật mới đây đã 8,9 năm rồi, chị cũng già đi không ít''

Đau lòng xoa xoa gương mặt của mình, nhìn hai người còn lại không mấy quan tâm, thậm chí đem bản thân mình biến thành không khí, Đổng Tuyết hậm hực, vỗ mạnh cái bàn, đem sự chú ý hướng về phía mình. Tô Dật thở ra một hơi, mỉm cười lấy lòng với Đổng Tuyết, nhanh chóng đem đề tài khác ra sức đánh lạc hướng cô

''Cái gì!? Được lắm, hay cho một Lãnh Khuynh Kỳ muốn cướp giật vị trí của Đường Đường, cũng hay cho cái tên Mạc Tuyệt Nghi ham mê sắc đẹp , giỏi lắm, chị mày lâu rồi không đánh nó, nó cũng quên mất bà chị này''

Sau khi câu chuyện trải qua tầng tầng lớp lớp gia vị của Tô Dật cuối cùng đã truyền tải hết cho Đổng Tuyết nắm rõ. Mà Đổng Tuyết sau khi nghe xong liền nộ khí xông thiên một hai muốn tìm Tuyệt Nghi tính sổ giúp Nhã Đường

''Đường Đường chị sẽ thay em tiêu diệt cái tên phụ tình bạc nghĩa kia, ngoan, đừng khóc, chị làm hậu thuẫn cho em huhu''

Dù chính mình bảo Nhã Đường không được khóc nhưng Đổng Tuyết sớm đã khóc đến lê hoa đái vũ, nhìn vào xem chừng tưởng cô mới chính là người bị hại. Nhã Đường cười nhẹ, giúp Đổng Tuyết lau nước mắt, trong lòng liền xuất hiện một trận ấm áp, nhưng sâu thẳm trong tim vết thương vẫn đang rỉ máu.

''Đường Đường em yên tâm, tuy Tô Dật nhìn bề ngoài thì ngu ngốc, thiếu tin cậy, còn dở hơi nhưng mà thật sự là người thừa kế của Tô gia, trên thế giới này nếu muốn đấu với Lãnh gia chỉ có thể dựa vào Tô gia thôi''

Đổng Tuyết gật gù, khẳng định lại lời nói của Tô Dật. Nhã Đường đánh ánh mắt quan sát Tô Dật một lần nữa, thật sự một chút tin tưởng của cô cũng không thể xuất hiện nữa là

''Em biết chị sẽ không gạt em, nhưng mà….''

''Được rồi được rồi, tôi kể cho cô nghe là được''

Tô Dật bất lực, nằm dài lên bàn, hai tay ôm lấy đầu, thật sự đau lòng quá đi, tin cô là người của Tô gia khó khắn đến vậy sao

''Năm tôi 5 tuổi, cha tôi đã bắt đầu dạy cho tôi những thứ về làm ăn, nghe rất khó tin đúng không? Tôi không hề như những đứa trẻ cùng trang lứa, vui chơi, hạnh phúc bên gia đình, từ sáng đến tối tôi đều phải đối mặt với những tên béo ú, đầu trọc lóc, huyên thuyên với mấy cái hồ sơ, cổ phiếu và công việc làm ăn của gia tộc. Họ không bao giờ hỏi tôi muốn gì, việc duy nhất họ hỏi tôi đó chính là đã tiếp thu hết chưa? Hahaha!''

Nói đến đây, Tô Dật ngồi thẳng dậy, ánh mắt mông lung, khóe môi mang theo nụ cười khổ, cầm ly nước đặc chế của Đổng Tuyết, nhấp một ngụm ra vẻ quý phái.

''Mẹ nó còn ra vẻ bí hiểm, kể tiếp đi!''

Đổng Tuyết đánh mạnh vào sau ót của Tô Dật, nhẫn tâm phá hủy hoàn toàn hình tượng Tô Dật đang cố gắng xây dựng

''Đau đấy! E hem…Năm tôi 7 tuổi, tôi bắt đầu thích thú với y học, tôi dùng tất cả thời gian nghỉ ngơi nho nhỏ của tôi để tìm hiểu về nó. Nhưng cuộc đời tôi thực sự thay đổi khi tôi gặp cha của Lãnh Khuynh Kỳ trong cuộc họp hội đồng quốc tế mà cha tôi dắt tôi theo. Ông ta đến trước mặt tôi, bảo rằng thiên phú của tôi đối với y học rất tốt, nếu tôi đồng ý liền nhận tôi làm học trò đưa tôi cảm nhận được đỉnh cao của y học. Cũng chính lúc đó, tôi từ bỏ quyền kế thừa gia tộc,chính tay gạch bỏ tên mình ra khỏi gia phả. Sau này khi tôi lớn lên mới biết, năm ấy ông ta sợ rằng Tô gia vượt mặt Lãnh gia, nên thông đồng với bác của tôi, cắt đứt huyết mạch kế thừa của cha tôi, đưa bác tôi lên nắm quyền Tô gia điều kiện là phải luôn để Lãnh gia có lợi nhuận hơn phân nửa trong tất cả các công việc làm ăn''

''Uầy? Như vậy, em đâu còn kế thừa được nữa''

Đổng Tuyết phản ứng đầu tiên nhảy dựng lên, cực kỳ không vui, liếc nhìn Tô Dật, ý niệm rõ ràng là đang không tiếc từ sỉ vả. Nhã Đường cũng nóng lòng, thấp thỏm hướng về phía Tô Dật, đáy mắt hiện rõ sự lo lắng

''Bình tĩnh đã, nghe kể hết chứ. Quả nhiên không bao lâu sau, bác tôi dưới sự hậu thuẫn của Lãnh gia, công khai đả kích gia tộc, đứng trước mặt ông nội tôi, đòi giành quyền chủ quản, ông tôi cũng vì vậy mà tức đến ói ra máu. Bác tôi ngông cuồng tự đại, khıêυ khí©h cha tôi vô con nối dõi, vô năng giữ gìn gia tộc phát dương quang đại. Nhưng đáng tiếc, tất cả đều thất bại, cha tôi chẳng những đã không gạch tên tôi mà còn trực tiếp đưa tôi vào di chúc làm người thừa kế cho Tô gia, bác tôi liền bị người của Tô gia kéo đi, mất tích từ đó. Và cha tôi cũng tuyên bố sẽ diệt trừ Lãnh gia ngay lập tức, lúc nhỏ tôi không biết suy nghĩ, sống chết bám lấy người mà tôi cho rằng là lão sư tôn kính, cũng vì điểm này Lảnh gia đem tôi trở thành vật uy hϊếp lớn nhất, ra sát lệnh, nếu Tô gia động vào Lãnh gia, vậy thì để cho Tô gia không còn người kế thừa gia nghiệp. Cha tôi vì lo cho tôi, đã ký một hiệp ước, khi tôi 18 tuổi mọi quyền quyết định sẽ do tôi đưa ra, lúc đó cho dù tôi muốn bảo vệ Lãnh gia, gia tộc cũng không phản đối''

''Nói như vậy?''

''Phải, tôi bây giờ chính thức là người đứng đầu Tô gia, cha tôi và cha cô ta có thâm thù cửu hận, bây giờ ủy khuất của Tịnh Hi liền tính hết lên đầu Lãnh Khuynh Kỳ''

Tô Dật nhếch môi, sát khí từ trong đáy mắt tỏa ra, phong tỏa cục diện, ngay cả Đổng Tuyết cũng là lần đầu tiên thấy vẻ khát máu này của Tô Dật

''Nhã Đường, Tuyệt Nghi là thân bất do kỷ, tôi nên nói với cô, tình cảm mà Tuyệt Nghi dành cho cô chắc chắn là thật, cô nên kiên nhẫn''

Đổng Tuyết cũng quay về phía Nhã Đường làm tư thế hãy mạnh mẽ lên. Ba người vui vẻ trong căn phòng nhỏ, ngoài mặt tuy cười nói nhưng trong tâm trạng có lẽ đang bị dằn vặt bởi nhiều lý do khác nhau

''Hiện tại, cô cũng biết tình hình rồi, từ bây giờ, tôi cũng như Tô gia làm hậu phương cho cô, Tuyệt Nghi vĩnh viễn chỉ thuộc về cô, còn những thứ Lãnh gia muốn có, Tô gia nhất định phải dành được''

Tô Dật gõ nhẹ lên mặt bàn, khuôn mặt cũng thập phần hưng phấn cùng nghiêm túc, biểu cảm này bấy lâu nay cũng che giấu quá tốt đi?

''Đi thôi, quay về với Tuyệt Nghi''

***Ta là phân cách tuyến -_-***

''Khuynh Kỳ, cô tránh ra một chút không được sao?''

''Nghi của em, thật sự muốn em tránh ra?''

Khuynh Kỳ dựa sát vào người Tuyệt Nghi, một chút cũng không tách ra, ánh mắt phong tình liên tục công kích, Tuyệt Nghi nhìn cũng không nhìn, chăm chú vào hồ sơ trên tay. Cô vắng mắt ở đây rất lâu, mọi công việc đều giao hết cho bọn Lý Nhu, nhưng tất cả rất đâu vào đấy ,khiến cô hài lòng không ít

''Em sẽ đem Hoại Trụ sát nhập vào Trụ Thiên, thế nào ý tưởng không tồi chứ?''

Khuynh Kỳ nhả làn hơi nóng bỏng vào tai Tuyệt Nghi, thanh âm dụ hoặc hơn cả ma quỷ, từng chút từng chút thỏ thẻ bên tai . Tuyệt Nghi nghiêng người tránh khỏi ma trảo của Khuynh Kỳ trực tiếp nhảy qua bàn làm việc, đem Khuynh Kỳ cách xa hơn 1 mét. Đồng tử phách hổ lóe lên tia tức giận, nhưng vẫn không nói gì, trực tiếp bỏ ngoài tai lời nói của Khuynh Kỳ. Nhìn dáng vẻ tránh mình như tránh tà của Tuyệt Nghi, Khuynh Kỳ che miệng bật cười, từ chối cho ý kiến, nhanh chóng phóng qua bàn làm việc đến bên cạnh Tuyệt Nghi, nhẹ giọng

''Bây giờ em có việc phải xử lý, nhanh thôi sẽ trở lại''

Đánh cho Tuyệt Nghi một ánh mắt, liền xoay người kiều diễm rời khỏi phòng làm việc. Mãi đến khi Khuynh Kỳ đã khuất bóng, Tuyệt Nghi mới thả mình vào ghế, tâm trạng không mấy tốt, mà trong đầu chỉ nghĩ đến hình bóng một người. Tuyệt Nghi gác tay lên trán, che lại đôi mắt, ngăn cản ánh sáng xâm phạm. Từng hình dáng, nụ cười, cử chỉ, hành động của một người lần lượt xuất hiện, mỗi một cảnh tượng lại phi thường sống động như hiện hữu trước mắt, làm tâm bắt đầu cảm thấy chua xót. Tuyệt Nghi hung hăng đè hình bóng ấy xuống, trong lòng tự chế giễu bản thân, tự mình phỉ nhổ chính mình vô dụng. Cứ nghĩ làm nên một tập đoàn vững mạnh sẽ có thể làm điều mình mong muốn nhưng cô sai rồi, thứ mà vĩnh viễn cô không thể đuổi kịp Lãnh Khuynh Kỳ chính là gia thế hùng hậu phía sau. Haha, giải phóng cho Nhã Đường cũng rất tốt, nếu cô đã không thể bảo vệ cô ấy, liền trực tiếp đem cô ấy ném khỏi vòng tuần hoàn này, như vậy cô ấy sẽ không phải chịu đựng uất ức. Tuyệt Nghi cười khổ, cố gắng đem những ý ức đẹp đẽ khảm vào tim, sau này, nơi đây chỉ có duy nhất một cái tên đó chính là Du Nhã Đường, cô yêu cô ấy, ngay từ lần đầu gặp mặt , cô đã yêu cô ấy mất rồi!

''Nghi, em về rồi đây''

Thanh âm quen thuộc kề sát bên tai, Tuyệt Nghi chính mình căn bản không tin, nhớ thật nhiều để rồi sinh ra cả ảo giác, Mạc Tuyệt Nghi mày thật không có tiền đồ. Tuyệt Nghi mở mắt ra, bên cạnh liền xuất hiện bóng hình thương nhớ, liền cho rằng chính mình đã chìm vào trong giấc mơ, không kiêng kị ôm chặt lấy người trước mắt, đem môi mình dán lên bờ môi mềm mại thưởng thức hương vị ngọt lịm đã lâu không thể cảm nhận

''Nhã Đường, tôi nhớ em''