Chương 31: Tim tôi chỉ vì em mà đập (2)

Hành động của Tuyệt Nghi khiến Nhã Đường phi thường bất ngờ, khi gương mặt ấy phóng đại trước mặt cô, nụ hôn mang theo hơi thở quen thuộc như mưa nặng nề trút xuống, cô sớm đã quên mất cách chống cự với người này như thế nào lập tức cũng theo đó buông vũ khí đầu hàng vô điều kiện. Vô thức bị cuốn vào nụ hôn sâu ấy, thuận theo dung túng người trước mặt, môi lưỡi quấn vào nhau tham luyến thưởng thức hương vị ngọt ngào, hòa vào nhau tấu lên khúc nhạc tình ái. Mãi một lúc sau đến khi cảm nhận được Nhã Đường hô hấp khó nhọc Tuyệt Nghi mới luyến tiếc rời ra, kết thúc nụ hôn trong lòng không khỏi cảm thán một trận giấc mơ này cũng quá thật quá sống động đi. Gương mặt ửng đỏ, ngực vì hô hấp khó khăn mà theo đó phập phồng lên xuống, khung cảnh đậm vị phong tình hiện hữu trước mắt, trái tim liền đập trật đi một nhịp

"Nhã Đường, tôi có lỗi với em. Tôi vô dụng không cách nào giữ em bên mình"

Tuyệt Nghi chạm lên gương mặt đã gầy đi không ít của Nhã Đường từng câu từng lời nói ra có thể nếm được vị đắng chát. Tuy là mơ nhưng chỉ cần Nhã Đường bên cạnh cô, Tuyệt Nghi tình nguyện suốt đời này cũng không tỉnh lại

"Đừng nói vậy, dù thế nào em cũng không bao giờ buông tay"

Nhã Đường nắm lấy tay Tuyệt Nghi trong mắt lóe lên tia kiên định mạnh mẽ. Sợ rằng Tuyệt Nghi không tin, Nhã Đường liền áp môi lên bờ môi mỏng kia, bạo dạn hiếm có nhẹ nhàng mυ"ŧ lấy cánh môi đem lưỡi một lần nữa chui vào miệng Tuyệt Nghi như hồ ly dụ dỗ con người. Mà bản thân Mạc tổng thụ sủng nhược kinh, không nói nên lời, giai nhân trước mắt tựa như một màn sương mỏng chỉ cần thổi nhẹ liền tan biến vào hư không. Nụ hôn kéo dài trong tình huống dở khóc dở cười, thư ký Du liên tục quyến rũ dùng hết mọi phương pháp cũng chẳng thấy Mạc tổng đáp trả nụ hôn, mà trong suy nghĩ của Mạc tổng chính là nếu bản thân mình di chuyển sẽ làm hỏng giấc mơ thật đẹp này. Tuyệt Nghi trực tiếp biến thành bức tượng, cứng ngắc một chỗ, khiến Nhã Đường lo lắng lại thêm lo lắng

"Nghi, em nói thật đấy, tin em được không?"

Nhã Đường hai mắt phủ một màn sương mỏng, giọng nói nức nở nghẹn ngào nhìn người trước mắt. Tuyệt Nghi đang cố kiềm nén, nghe thanh âm ấy, phòng thủ liền sụp đổ trong tích tắc, luống cuống ôm Nhã Đường vào lòng nhẹ giọng dỗ dành

"Sao em lại khóc chứ, ngoan đừng khóc, tôi không tin em thì biết tin vào ai"

Thanh âm ôn nhu kèm theo cái ôm ấm áp khiến tâm tư Nhã Đường vốn lơ lửng bên vực sâu liền tìm được chỗ dừng chắc chắn. Trong lòng lại dâng lên một cỗ uất ức, nói đến ngọt như mật tại sao ban đầu còn hù dọa cô suýt khóc

"Miệng lưỡi trơn tru"

Nhã Đường giận dỗi, dùng tay đánh nhẹ vào người Tuyệt Nghi, lại sơ ý đυ.ng trúng vào vết thương chưa khép miệng khiến Tuyệt Nghi đau đến nghẹn lời. Nhã Đường vẫn chưa phát hiện ra điều bất thường , mắt thấy động tác ai kia tiếp tục cứng ngắt, cô thầm mắng một tiếng còn muốn tiếp tục chơi đùa cô sao. Vừa nghĩ trảo thủ liền trực tiếp hành động, lần này bất quá tăng lực đạo lên một chút thôi. Lại nói ai kia, bị động thủ vẫn không dám động đậy, trên trán thầm đổ mồ hôi lạnh, Nhã Đường đánh một cái Tuyệt Nghi tăng thêm tầng mồ hôi. Thẳng đến khi chịu không nổi, Mạc tổng mới cam chịu ôm lấy cánh tay đáng thương của mình nghiêng người tránh né, hít một ngụm lãnh khí, có chút bất đắc nhĩ nhìn người trước mặt

"Biết đau rồi sao? Còn dám dọa em hết??"

Nhã Đường như con mèo nhỏ xù lông, chu môi cố làm ra vẻ tức giận, nhìn thấy Tuyệt Nghi không trả lời, gương mặt tái nhợt đẫm mồ hôi, môi mím chặt tay thì ôm khư khư vai vẻ khốn đốn , chuyển ánh mắt đến vai, Nhã Đường hốt hoảng với một mảng máu đỏ chói mắt

"Nghi, sao thế này?"

Nhã Đường kéo tay Tuyệt Nghi ra, nhẹ nhàng xem xét vết thương, tim theo đó mà quặn đau không ít. Tuyệt Nghi nhìn cô lúng túng, mắt cũng đỏ hoe, liền cố nặn ra một nụ cười

"Bị thương một chút, tôi không đau"

"Không đau? Máu ra thế này làm sao không đau!"

Tuyệt Nghi bật cười nhìn Nhã Đường phùng môi trợn mắt, cảm giác hạnh phúc này thật ngọt. Nói đi cũng nói lại vết thương có lẽ lại rách ra, thuốc tê cũng hết, sao có thể không đau? Tuyệt Nghi trầm ngâm, say đắm nhìn Nhã Đường băng lại vết thương trên vai, chợt nhận ra đây nào phải giấc mơ? Dù sống động nhưng cảm giác đau này sao có thể cảm nhận rõ đến như thế.

"Nhã Đường?…"

Tuyệt Nghi run run đưa tay chạm lấy Nhã Đường, là thật, Nhã Đường là thật! Cô dùng sức tát vào mặt mình, âm thanh rõ ràng mạnh mẽ truyền khắp căn phòng, khiến Nhã Đường sững người

"Làm cái gì thế hả"

"Đây không phải là mơ…..em là thật…sao…Đường nhi?"

Nhã Đường tì trán mình lên trán Tuyệt Nghi, bốn mắt đối nhau nhìn sâu vào tâm hồn của nhau, trong mắt Tuyệt Nghi có cô và trong mắt cô có cô ấy, như vậy là đủ. Cô nhẹ nhàng thoát ra từng lời ôn nhu

"Là em. Không phải mơ"

Tuyệt Nghi vui mừng, cơn đau trên vai không mấy quan tâm sớm đã quăng nó lên chín tầng mây. Nắm lấy tay Nhã Đường kéo đi

"Đi, tôi đưa em đến một nơi"

Bên dưới công ty, Tô Dật ngồi trong xe hướng mắt về phía cửa chính. Chợt bắt gặp hai thân ảnh quen mắt vụt ra phóng về phía cô. Đến khi hình ảnh ấy rõ ràng ngay trước đầu xe của cô, Tô Dật mới có thể hoàn hồn

"Xuống xe"

Tuyệt Nghi gõ vào cửa xe, nét mặt lạnh lẽo lại khôi phục ý đồ muốn đem cô đi đóng băng. Mà Nhã Đường bên cạnh lại đỏ mặt , xấu hổ không dám nhìn cô. Hai người rõ ràng là có gì mờ ám. Tô Dật mỉm cười nhanh chóng bước xuống ,trong bụng hơn hai nghìn lời nói đã được chuẩn bị sẵn để nói chuyện với Mạc tổng. Ngay khoảnh khắc chân cô vừa chạm đất, một lực đạo không chút lưu tình ném cô vào lề đường, hai thân ảnh trước đầu xe giờ đã yên vị ngay ngắn trong xe, Tuyệt Nghi ngồi trên ghế lái dửng dưng nhìn cô phun ra vài chữ

"Xe, tớ mượn"

Rồi phóng đi mất, không hề có ý định trưng cầu ý kiến của chủ xe là cô. Tô Dật bất đắc dĩ nhìn ngắm chiếc xe của mình bị lái đi mất, trong lòng thầm nghĩ xem như giúp họ một chút cũng không sao

"Bắt taxi về vậy…..Ui!"

Tô Dật sờ mó trên người, chết tiệt túi tiền của cô để trên xe rồi! Nhà cô cách chỗ này rất xa nha! Cô chỉ xài vài trăm của Mạc tổng thôi mà, liền bị cô lấy sạch tiền túi, trong thẻ của cô nhiều hơn vài trăm nha! Mạc Tuyệt Nghi đồ thù dai chết tiệt. Giữa đường lớn có người lúc khóc lúc cười, người dân xung quanh đấu tranh tư tưởng xem có nên gọi cho bệnh viện đến đưa cô gái tuổi trẻ tội nghiệp này đi hay không. Tô Dật nộ khí đến mức muốn phun ra ngụm máu.

"Nghi, tay như vậy làm sao lái xe, không ổn đâu, chúng ta đi taxi được không?"

Nhã Đường có chút lo lắng đẩy đẩy tay Tuyệt Nghi, nhưng hành động hết sức ôn nhu sợ sẽ đυ.ng đến vết thương một lận nữa

"Không sao, em ngồi yên đi"

Tuyệt Nghi mắt nhìn về phía trước ,môi nở một nụ cười trấn an, đem xe tăng tốc lên muốn đến được ngay đích đã định. Xe vυ"t chạy khỏi đường cao tốc, rẽ vào con đường nhỏ khác. Khoảng nửa tiếng sau, Tuyệt Nghi dừng xe bên cạnh chiếc cầu khá chậc, chiều rộng chỉ đủ cho một người đi qua.

"Nơi này là nơi nào?"

Nhã Đường theo sau bước Tuyệt Nghi, nhìn xung quanh có vẻ vắng người , trên cầu đóng bụi khá dày hình như đã lâu không có người qua lại.

"Đi theo tôi"

Tuyệt Nghi nét mặt hiếm khi lộ vẻ phấn khởi hiếm thấy, nắm lấy tay Nhã Đường, cả hai vượt qua cầu. Khung cảnh phía sau dần dần bị che lắp bới các tán lá to lớn bên đường. Hai người uốn lượn mấy vòng, trước khi Nhã Đường vì mệt mà không đi nổi nữa, một ngôi nhà từ từ hiện ra trước mắt ,Tuyệt Nghi thỏa mãn liếc nhìn căn nhà rồi nhìn Nhã Đường

"Lúc trước vì muốn trốn tránh áp lực của tập đoàn , tôi đã bí mật mua nơi này và xây lên nó, vốn nghĩ sẽ không bao giờ đến đây nữa nhưng cuối cùng cũng quay lại. Còn quay lại với em nữa"

Tuyệt Nghi vừa nói vừa nắm tay Nhã Đường đi vào nhà. Cửa chính mở ra, trong nhà có hương thơm thoảng thoang truyền đến, nội thất nhìn sơ cũng biết là mòn đồ đắt tiền, cách trang trí đến phối màu đều là tác phẩm hoàn hảo. Giản dị nhưng không sơ sài, đặc biệt nhưng không kiêu ngạo, nơi này thật tuyệt vời

"Tạm thời chúng ta ở đây nhé? Sẽ không ai tìm ra"

"Ở chung sao?"

"Ừ, không những chung nhà mà còn chung giường nữa"

Tuyệt Nghi ám muội, đưa tay chạm lên gương mặt đỏ ửng của Nhã Đường, nhẹ nhàng ma sát, từ mặt di chuyển đến cổ vẽ một đường thẳng băng đến hai đỉnh núi. Không chút kiêng kẹ đưa tay dùng lực xoa nắn

"Hừm, hơi nhỏ một chút"

Nhã Đường mở tròn hai mắt nhìn Tuyệt Nghi tay đặt trên ngực mình, ánh mắt thương hại nhìn lên đó, còn rất tốt bụng giúp cô nhận xét đỉnh nhũ phong. Hơi nhỏ một chút là ý gì? Đã nhỏ thì đừng chạm vào chứ, chết tiệt. Nhã Đường hất tay Tuyệt Nghi ra, nét mặt đỏ bừng vì ngượng thay vào đó là màu đỏ của tức giận. Cô hơi nhìn vào vòng 1 của mình, nó bé đâu phải lỗi tại cô chứ

"Em đi đâu thế"

"Buông em ra!"

"Nếu bây giờ tôi buông em ra, đến bao giờ mới có thể bắt cóc em được nữa"

Tuyệt Nghi vác Nhã Đường lên vai, ánh mắt giảo hoạt, đi lên cầu thang. Nơi này Tô Dật cũng chẳng biết, dùng xe của Tô Dật đến đây có lẽ sẽ tránh được theo dõi của Lãnh Khuynh Kỳ, giai nhân bên cạnh, dù có đánh đổi bằng bất cứ giá nào cô cũng phải làm. Lấy điện thoại từ trong túi, nhấn tắt nguồn, thuận tay ném nó vào góc tường, một đường nhanh chóng đến phòng ngủ

"Mạc Tuyệt Nghi, buông em ra!!"

"Lão bà nôn nóng vậy rồi sao? Một chút nữa sẽ làm em thoải mái"

Tuyệt Nghi đặt Nhã Đường lên giường ,bản thân đè lên người cô, bác bỏ hết mọi kháng nghị từ bên dưới truyền đến

"Lão bà của tôi, chúng ta động phòng đi"

*************

Tác giả : H H H nga~~~