Chương 49: Lời Nói Đùa Lại Khiến Anh Trở Nên Ấm Áp

Nằm trong căn phòng bao trùm toàn màu trắng, chiếc giường êm ái vẫn quấn lấy cô như mọi lần. Trời đã sáng rồi nhưng không gian quanh đây vẫn ảm đạm một màu xám xịt.

Cánh cửa bật mở, An Nhiên lặng lẽ bước vào, cô đặt bát cháo xuống bàn như thường lệ và đi tới cửa sổ. Chiếc rèm được kéo dần ra, những tia sáng của buổi sớm đẹp trời ùa vào trong.

Căn phòng ảm đạm tràn ngập sự sống, Y Nguyệt cũng cảm nhận được thứ ánh sáng mãnh liệt ấy, mi mắt cong cong khẽ động, hai con mắt từ từ mở ra. Trần nhà trắng xóa dần xuất hiện trong làn sương mờ ảo, vẫn cái mùi thuốc sát trùng ấy xộc lên mũi.

Y Nguyệt không ngạc nhiên, cô sớm coi cái phòng bệnh này là nhà, một chút bỡ ngỡ cũng không có. Cũng không biết cô vào bệnh viện tới bao nhiêu lần, bị thương bao nhiêu chỗ và nằm đây bao nhiêu ngày, chỉ là… may mắn vẫn còn có thể nhìn thấy không gian và những ánh sáng tươi đẹp.

An Nhiên kéo chiếc rèm xong, vừa quay lại đã thấy An Nhiên mắt mở thao láo, một giây giật mình vụt qua, cô vội vã chạy lại.

“May quá, cậu tỉnh rồi! Có thấy khó chịu chỗ nào không?”

Y Nguyệt lắc đầu nhè nhẹ. Nói chứ đầu cô bây giờ còn hơi nhức, cánh tay bị tiêm vẫn tê tê. Cô nhớ lại cái cảm giác đau đớn lúc ấy, rồi chợt rùng mình lắc đầu.

“An Nhiên, Cố Duật Hoành sao rồi?” - Cô không quên hỏi tình hình của anh.

“Không có sao hết! Anh ta đã tỉnh từ hôm qua rồi, mà chả thấy tới nhìn cậu một cái, cả ngày cứ luẩn quẩn bên cô gái mù kia. Cậu tự lo cho mình đi, còn mỹ nhân cứu anh hùng nữa. Nếu lỡ có mệnh hệ gì…”

“Được rồi, xem xem, tớ đâu có sao đâu?”

An Nhiên mang hộp cháo ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt như trách móc cô. Đã không biết lo cho mình lại còn mạo hiểm như vậy.

Cô đưa thìa cháo lên, thổi cho bớt nguội.

“Lần này nếu không phải mọi người đến kịp thời và đó là thứ thuốc rởm, giờ này cậu còn ngồi được ở đây sao?”

Y Nguyệt đành im lặng ngồi nghe cô giáo huấn, nhưng chợt cô nhận ra điều gì đó, liền vội vã hỏi.

“Khoan… còn đứa bé, đứa bé…”

“Hơ, cuối cùng cũng nhớ ra đứa bé rồi hả? Nó tốt lắm, không có như mẹ nó đâu.”

Nghe đến đây, Y Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, trìu mến nhìn đứa con trong bụng của mình. Lúc ấy là do cô quá xốc nổi, lo lắng tới Cố Duật Hoành nên nhất thời vô trách nhiệm với đứa trẻ này.

Cô tự hứa, hứa sẽ không ích kỷ thêm một lần nào nữa.

Bên ngoài, Điềm Khả Khả đang đỡ Cố Duật Hoành tới phòng Y Nguyệt. Anh đã tỉnh từ hôm qua nhưng sức khỏe vẫn chưa ổn định nên chưa kịp đến thăm. Hôm nay anh làm gì cũng nhất quyết phải gặp cô bằng được.

Căn phòng bật mở, Cố Duật Hoành cùng Điềm Khả Khả đi vào trong, nhìn thấy Y Nguyệt đang tỉnh như sáo trên giường, trong lòng anh có gì đó rất nhẹ nhõm và thoải mái.

Nhìn anh với Khả Khả hiện tại, Y Nguyệt nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt vô cùng ngây thơ hỏi An Nhiên.

“Họ là ai vậy? Fans sao? Sao cậu để họ tùy tiện vào đây chứ?”

Cả ba đều ngơ ngác và bất ngờ, nhất là An Nhiên, ban nãy Y Nguyệt vẫn còn lo lắng và hỏi thăm Cố Duật Hoành, bây giờ gặp người lại nói không quen biết.

Y Nguyệt đặt ánh mắt nghi hoặc trên người Duật Hoành và Khả Khả, như để muốn lắng nghe họ giải thích. Cô nghiêng đầu, rồi lại nhìn vào khuôn mặt bối rối của An Nhiên.

“Y… Y Nguyệt… bọn họ không phải fans…”

“Vậy thì là ai? Bác sĩ? Hay là bệnh nhân phòng bên?”

“Đều không phải…”

An Nhiên cũng hoảng sợ, cô không biết phải giải thích thế nào. Cố Duật Hoành lo lắng chạy tới, gương mặt vừa bất mãn lại vừa hoang mang.

“Y Nguyệt, cô làm sao vậy? Tôi là Cố Duật Hoành. Lưu Chí Vũ không phải nói cô rất ổn sao?”

“Anh nói cái gì vậy? Tôi chẳng biết ai là Cố gì gì đó cả, mau ra khỏi đây!”

Y Nguyệt tỏ vẻ khó chịu càng làm cho Duật Hoành thêm phát điên. Anh nắm chặt hai vai cô, kích động lớn tiếng.

“Tần Y Nguyệt cô mau tỉnh lại đi! Mau nhớ rõ Cố Duật Hoành tôi là ai!”

Anh nắm chặt tới độ Y Nguyệt khó chịu, cô đẩy anh ra, cũng muốn dừng trò chơi hơi quá này lại.

“Tôi… vậy… anh là ai?”

Cố Duật Hoành không thể kiên nhẫn thêm nữa, anh thở mạnh day day trán, mày kiếm chau lại trông vô cùng đáng sợ. Anh lại không nén được cảm xúc mà bóp chặt vai cô.

“Nữ nhân ngu ngốc nhà cô nghe cho rõ đây! Tôi là Cố Duật Hoành, là vị hôn phu của cô. Chúng ta đã sống với nhau rất hạnh phúc cô không nhớ sao? Cô bị bắt cóc, tôi đã lo lắng chạy tới cứu cô, cô bị mất tích, tôi không màng nguy hiểm suýt chết vì cô. Tất cả những thứ này cô đều không nhớ sao?”

Y Nguyệt bị anh nói cho tới ngây người. Cô không nghĩ rằng trò đùa của mình lại khiến anh kích động thế này. Nhìn Điềm Khả Khả đứng đằng sau, khóe mắt cô ấy đã ửng đỏ, lời nói của Cố Duật Hoành có lẽ đã gián tiếp đâm vào cô một nhát dao đau đớn.

Y Nguyệt thấy hơi có lỗi, muốn dừng trò đùa này lại nhưng đột nhiên Cố Duật Hoành lại nói tiếp.

“Vẫn chưa nhớ gì? Vậy… đứa con trong bụng cô, đứa con đó là của tôi, cô nghe rõ chưa? Là hôm đó tôi đã…”

“Đủ rồi… anh… anh bỏ tôi ra đã.” - Cô không muốn anh nhắc đến chuyện này, càng không muốn Khả Khả nghe thấy.

“Hình như… hình như tôi nhớ ra rồi.”

Điệu bộ chột dạ của Y Nguyệt làn Duật Hoành nghi ngờ, có phải vừa rồi anh mới bị lừa không? Nhưng tốt nhất đây là trò lừa của cô, còn nếu là thật… không biết anh sẽ phát điên thế nào.

“Y Nguyệt… cô căn bản…”

“Anh ra ngoài đi, tôi cần nghỉ ngơi.”

Y Nguyệt nằm xuống, trùm chăn lên đầu, lảng tránh câu hỏi của Cố Duật Hoành. Anh tuy vẫn còn ngờ vực nhưng cũng đành phải đi, tránh làm phiền cô nghỉ ngơi.

Họ cứ như vậy không gặp nhau trong cả một ngày. Y Nguyệt thì cứ suy nghĩ mãi tới câu nói của Cố Duật Hoành. Cô đột nhiên cảm thấy có chút tự luyến, vừa lâng lâng vui sướиɠ nhưng cũng có chút ân hận.

Cố Duật Hoành trở về phòng, Khả Khả không nói một lời làm anh cũng thấy có lỗi. Đáng ra câu nói đó không nên để cô nghe thấy, anh kích động như vậy cũng chỉ vì lo Y Nguyệt mất trí nhớ thật. Anh đã cố giải thích cho Khả Khả, nhưng cô ấy vẫn mỉm cười, không oán trách anh.

Trong vài ngày ở lại tĩnh dưỡng, trên tivi cũng tràn lan tin tức đính hôn của hai người. Vì chuyện xảy ra đột ngột nên lễ đính hôn cũng bị trì hoãn.

Hôm nay là ngày họ xuất viện. Trong bệnh viện đãi ngộ vô cùng tốt vì vậy ai cũng tươi tắn trở về, trong người cũng không còn dư cặn bã gì của loại thuốc kia.

Điều đầu tiên Cố Duật Hoành làm khi xuất viện là phải gặp được tên bắt cóc đó. Anh phải dạy dỗ hắn cẩn thận, những thành phần nguy hiểm này để pháp luật trừng trị chưa bao giờ là đủ.

Chiếc xe dừng lại ở trại giam quen thuộc. Trong đây có lẽ còn khá nhiều người từng hãm hại cô. Cố Duật Hoành và Tần Y Nguyệt đột nhiên chạm mặt nhau, mục đích của hai người có lẽ như nhau, cũng muốn gặp tên bệnh hoạn ấy.

Bọn họ có vào trại giam hỏi tình hình, chắc nịch rằng hắn ta sẽ phải bị giam rất lâu cho tội án của mình. Nhưng quản ngục lại nói hắn được một người phụ nữ bảo lãnh hắn trong thời gian điều tra và có thể sẽ phải ở tù trong thời gian là ba năm.

Cố Duật Hoành càng thêm hoài nghi, anh hỏi họ.

“Người phụ nữ đó là ai?”

“Bà ấy không nói tên mình.”

“Bà ta mặc váy đỏ?”

“Có lẽ vậy.”

Người phụ nữ mặc váy đỏ tại sao lại xuất hiện ở đây? Quan trọng là mỗi lần Y Nguyệt xảy ra chuyện, bà ta đều liên quan tới hung thủ. Rốt cuộc bà ấy có liên quan gì đến Y Nguyệt cơ chứ?

Cho tới bây giờ… người phụ nữ mặc váy đỏ ấy vẫn còn là một ẩn số.

Y Nguyệt tìm kiếm trong phòng giam, nhưng hắn ta đều không có ở đó, nhìn kĩ lại chỉ thấy một bóng đen đang chui rúc trong xó tường lãnh lẽo âm u, hắn không lên tiếng hay cử động khi Y Nguyệt tới.

Có lẽ… hắn không còn mặt mũi nào để nhìn cô được nữa.

Y Nguyệt đành cùng Cố Duật Hoành trở về, đi qua một căn phòng giam, cô chợt dừng chân lại.

“Sao vậy?”

“À… anh về trước đi, tôi còn có chuyện nên về sau.”

“Tôi đợi cô.”

“Không cần đâu, tôi tự về được mà.”

Cố Duật Hoành lưỡng lự một chút rồi cũng trở về. Đợi anh đi khuất, Y Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm. Cô liếc nhìn về phía căn phòng giam ở cuối, rồi rảo bước tới phòng chờ.



Bách Cảnh Hiên được đưa đến phòng gặp người thân, anh suýt thì chùn bước trước sự xuất hiện của Y Nguyệt. Nhưng khi thấy cô bị băng một phần ở cánh tay, anh vội vã hỏi.

“Y Nguyệt, em bị sao vậy?”

Đưa tay ra phía Y Nguyệt, anh bị cô né tránh. Không ngờ khoảng cách bây giờ giữa cô với anh đã xa vời như vậy. Bách Cảnh Hiên biết điều, ngồi xuống.

“Xin lỗi…”

“Anh không cần xin lỗi tôi. Tôi chỉ muốn xem anh sống chết thế nào thôi.”

Bách Cảnh Hiên cắn răng, anh rất muốn nói ra, nhưng lại không được.

“Là anh sai rồi… anh xin lỗi.”

Bộ dạng đó của anh làm Y Nguyệt có thể không kìm lòng được. Cô cầm túi xách đứng dậy, bước ra khỏi cửa. Trước khi đi, cô còn dừng lại, nói với anh.

“Thực ra… lúc tôi tỉnh lại trong bệnh viện, tôi đã tha thứ cho anh rồi. Đây coi như là tình cảm cuối cùng tôi dành cho anh trước khi chúng ta trở thành người dưng.”

Nói xong câu ấy, Y Nguyệt đi hẳn, để lại Bách Cảnh Hiên một mình trong căn phòng u ám. Có lẽ cả đời này anh cũng không quên được câu nói ấy.



“Phạm nhân 726, có người gọi điện đến.”

Cai ngục mở khóa phòng giam, đưa tên bắt cóc Y Nguyệt đó ra ngoài. Hắn ta nhận được một cuộc gọi điện thoại từ số lạ.

“Alo?”

“Diên Khánh, em trai của Diên Hựu?”

Giọng nói quen thuộc tới ám ảnh này làm hắn ta có vài phần tức giận.

“Bà gọi cho tôi có việc gì?”

“Anh trai cậu không cảnh cáo cậu trước sao? Tôi đã nói với cậu ta rồi, không được động vào người con gái tên Y Nguyệt!”

“Bà nói với anh tôi, liên quan gì đến tôi? Đừng quên, anh tôi mới là người biết hết sự thật đằng sau trò chơi dơ bẩn của bà.”

Diên Khánh mạnh miệng chỉ trích như đang cố ý nắm lấy thóp của bà ta. Điệu bộ của hắn dường như không hề run sợ, ngược lại còn khiến cho bà ta phải tức giận.

“Cậu ta không có quyền, cũng không có đủ năng lực! Nên nhớ, cậu chỉ là một tên khoa học vô dụng, thứ thuốc rởm đó gây ra không ít tai họa. Đừng để sự ngu ngốc của mình làm hỏng việc của anh cậu và tôi.”

Khóe môi bà ta cong cong, nói một câu đe dọa.

“Tôi đã nói rồi, Cố Duật Hoành và Tần Y Nguyệt, cấm được đυ.ng tới họ. Hah, tôi có thể để anh trai cậu sống trên đỉnh vinh quang được cũng có thể khiến cậu ta chết dí dưới vực thẳm!”