Chương 34: Mắc Bẫy

Chín giờ tối, quán bar BBA.

Không gian ồn ào xen lẫn bản nhạc rock, ánh sáng huyền ảo bao trùm lấy tất cả nơi này. Hộp đêm BBA, nơi mà những con người của giới thượng lưu tụ họp.

Cố Duật Hoành ngồi trên ghế, vắt chân chéo lịch lãm, tay cầm ly rượu vang sóng sánh lắc qua lắc lại. Đêm nay anh đến đây không phải vì thú vui đồi trụy mà đến đây để điều tra một người.

Hắn ta có liên quan tới cái chết của mẹ anh. Chuyện này anh biết được cũng là do thông báo của Cao Đỉnh Quan. Hiện tại hắn đang trong quán bar này, và đang trong tầm ngắm của Cố Duật Hoành.

Ông ta tên Dực Công Đằng, chủ tịch của công ty chìm LG. Ông hiện nay đã hơn năm mươi tuổi, béo lùn xấu xí nhưng được cái có nhiều tiền, ngày đêm chơi bời trong quán bar. Mỗi ngày sẽ cặp một vị phu nhân.

Cũng không hiểu con gái thời nay thế nào, rõ ràng là tuổi mười tám đôi mươi rất đẹp lại để nó chôn vùi chỉ vì tiền tài và danh vọng, buông những những lời nịnh nọt hay thậm chí qua đêm với lão già ấy để nhận tiền! Thật kinh tởm.

Cố Duật Hoành nói với người của ông ta, Dực Công Đằng đành buông bỏ hai mỹ nữ bên cạnh, tới chỗ của Cố Duật Hoành.

Ông biết anh, nhưng đối mặt với một người đầy quyền vị lại không hề tỏ ra nao núng và sợ hãi.

“Cố tổng, muốn nói chuyện gì với tôi sao? Tốt nhất là nhanh lên một chút, họ còn đang đợi tôi.”

Từ trước tới giờ rất ít người nói chuyện khó nghe với anh như vậy, nhưng lão già họ Dực này lại gan to, ăn nói ngông cuồng không phép tắc.

Ông ta tuy ham mê nữ sắc nhưng cũng gọi là hiểu biết, vì Cố Duật Hoành là người trong quân đội, hơn nữa lại làm ở chức vụ cao nên việc chấp hành quân luật và pháp luật luôn là điều tất yếu. Vì thế ông ta không lo mình sẽ bị làm gì.

Cố Duật Hoành cũng biết chuyện này, anh chỉ cười, gật đầu cho sự ngạo mạn của ông ta. Đặt xuống bàn một vài tài liệu và mấy tấm ảnh, Cố Duật Hoành đi ngay vào chủ đề.

“Dực tổng biết người này chứ?”

Ông ta cầm lên, đọc lướt qua một chút. Chợt vài tia biểu cảm lóe lên khuôn mặt, ông ta đặt tài liệu xuống, vắt chân lên điệu bộ rất cao ngạo.

“Đây không phải người mẹ kính yêu của Cố tổng sao? Anh là muốn nói gì?”

“Tôi muốn biết cái chết năm đó của bà ấy.”

Dực Công Đằng bật cười lớn: “Đùa tôi à? Tôi đâu có gϊếŧ bà ấy, hơn nữa càng không biết chuyện gì về cái chết đấy cả.”

Cố Duật Hoành thừa biết ít nhiều gì thì chuyện này cũng liên quan tới ông ta, vì trong bức thư cuối cùng của bà ấy có viết sẽ đến tiệm đồ chơi, và cũng chính Công Đằng biết chuyện này.

Ánh mắt của Duật Hoành đủ để khiến cho ông có chút nao núng, nhưng muốn moi thông tin từ ông thì cần phải có chút lệ phí.

“Thôi được, xem ra tôi không giấu được anh. Nhưng mà… cái gì cũng có giá của nó. Tôi dạo này chơi chán các em mới lớn rồi, bọn chúng mùi vị đều như nhau, cho nên… hiểu ý tôi chứ?”

“Chỉ cần ông nói, tôi đã chuẩn bị sẵn rồi.”

Dực Công Đằng sáng khoái ha hả cười. Ông ta thích nhất là cách làm việc thẳng thắn, và cũng biết Cố Duật Hoành là loại người giữ chữ tín nên ông không ngần ngại nói ra.

“Năm ấy tôi còn là thanh niên trẻ khỏe nên đã tự mở được tiệm thuốc. Lúc ấy vào buổi sáng, Lam Hạ Dung bà ta có ghé vào cửa hàng đồ chơi, sau đó thì lên cơn đau tim. Bà ấy tới chỗ cửa hàng của tôi, cứ chới với xin cứu thật sự rất xui xẻo. Hôm đó tôi vừa mới mở cửa đã thấy bà ta, sợ vận xui đeo bám nên đã từ chối bán thuốc.”

“Nhưng cách ngày hôm đó gần một tuần bà ta mới chết nên tôi không liên quan gì đến chuyện này.”

Ông ta kể lưu loát, rất rõ ràng. Chưa biết thông tin này có đúng không nên Cố Duật Hoành tạm thời bỏ qua, nhưng linh cảm mách bảo người đàn ông này vô cùng kì quái.

Theo lời hứa, Dực Công Đằng sẽ nhận được thứ ông cần. Nhưng trước khi đi, ánh mắt của ông ta với thuộc hạ rất mờ ám.



Y Nguyệt hiện tại đang trên đường đi tới quán bar. Vì Cố Thụy Ẩn vô cùng tức giận nên cô đã nhận lời đi tìm. Chỉ không ngờ một người luôn cao ngạo như anh lại vào chốn ăn chơi sa đọa này.

Dừng xe trước hộp đêm lộng lẫy, Y Nguyệt bước vào trong, không gian ồn ào tới choáng cả đầu, nam nam nữ nữ điên cuồng nhảy nhót, Duật Hoành nghĩ sao mà lại vào cái nơi thế này?

Y Nguyệt phải vất vả đeo kính râm trong cái nơi tối tăm mờ ảo chỉ có mỗi chút ánh đèn lấp lánh này, vì cô sợ ngộ nhỡ có người nhận ra thì cô sẽ hoàn toàn bị sụp đổ hình tượng.

Nhưng mà một nơi rộng lớn thế này biết tìm đâu bây giờ? Y Nguyệt len lỏi qua đám người, liếc nhìn qua lại nhưng mãi vẫn chẳng thấy Cố Duật Hoành đâu cả. Cô mệt mỏi ngồi xuống bàn, uống một chút nước lọc.

Đột nhiên có hai cô gái lạ mặt từ đâu đi tới, bọn họ âm thầm nhìn nhau rồi gật đầu.

“Cô là Tần Y Nguyệt sao?”

Đùa gì vậy? Đã bịt kín thế này rồi mà vẫn có người nhận ra cô sao? Y Nguyệt cố tình lảng tránh, giả vờ như không nghe thấy. Hai cô gái lại nhìn nhau, kiên nhẫn hỏi lại.

“Cô có phải Tần Y Nguyệt không? Cố tiên sinh đang đợi cô ở phòng.”

“Cố Duật Hoành?”

“Đúng vậy.”

Sao bọn họ lại biết Cố Duật Hoành, và sao Cố Duật Hoành lại biết cô ở đây mà tìm? Y Nguyệt đầu óc rối mù, nhưng trước hết phải tìm thấy anh cái đã.

Cô đồng ý đi theo hai cô gái kia, tình cờ lúc này Lưu Chí Vũ cũng nhìn thấy, thân ảnh có chút quen thuộc. Anh tới đây cùng Duật Hoành để điều tra tên Dực Công Đằng, không ngờ lại bắt gặp Y Nguyệt đi cùng với hai cô gái lạ.

Đã đi xa khỏi nơi ồn ào huyên náo, tới hành lang, nơi trải dài những căn phòng nghỉ ngơi. Y Nguyệt được đưa tới căn phòng ở cuối hành lang.

Cô vừa mới bước chân vào phòng, cánh cửa đột nhiên đóng sầm lại, bên ngoài có tiếng dặn.

“Chút nữa Cố tiên sinh sẽ tới. Phiền cô đợi một lát.”

Y Nguyệt ngơ ngác. Vừa nãy không phải nói là đang đợi cô sao? Kệ vậy, dù sao cũng tới rồi, cô ngồi trên giường, nhàm chán chờ đợi.

Khoảng mười lăm phút sau, cô có chút mất kiên nhẫn, vừa định ra ngoài thì cánh cửa mở ra. Cô phấn khích đứng dậy.

“Cố Duật…”

Ngừng lại lời nói, đây là ai? Không phải là Cố Duật Hoành mà là một lão già năm mươi tuổi. Ông ta tới gần, bị nhan sắc của Y Nguyệt làm cho mê mẩn.

“Đúng là nữ nhân của tổng tài, tuyệt thật.”

Y Nguyệt nhìn bộ mặt thú tính đấy của lão liền hơi chút sợ sệt, lùi lại đằng sau.

“Ông là ai? Duật Hoành đâu?”

“Lão gia Dực Công Đằng còn không biết sao? Duật Hoành? Cậu ta đi rồi, sẽ không tới đây đâu. Công nhận đồ của Cố tổng chuẩn bị, quả thật hấp dẫn hơn các em mười tám nhiều.”

Nghe tới bốn từ “Cố tổng chuẩn bị”, Y Nguyệt như chết lặng, cô còn tưởng mình nghe nhầm chứ? Đồ của Duật Hoành chuẩn bị là ý gì? Cô bắt đầu cảnh giác lão già này, lùi về đằng sau.

Sức hút của cô như một thanh nam châm thao thức lão tới gần. Trong lòng lão nóng ran như lửa đốt, vội cởi bỏ chiếc áo ngoài ra, hung hãn chạy tới chỗ cô như một tên điên. Y Nguyệt sợ hãi tránh né, cô hét lên.

“Tên già chết tiệt ông bị điên à? Mau cút đi.”

Từng lời nói cứng rắn của cô càng làm cho lão hứng thú, căn bản từ trước tới giờ không ai từ chối lão như vậy. Y Nguyệt bây giờ chỉ càng khơi gợi bản tính chiếm hữu của ông ta mà thôi.

Dực Công Đằng tuy đã hơn năm mươi nhưng khí thế vẫn hừng hực. Căn phòng này nhỏ đủ để hai người chơi trò mèo vờn chuột. Ông rất hứng thú, chạy tới bắt lấy cô.

Y Nguyệt chỉ biết vùng vẫy, nhưng ông ta quá khỏe, hai tay ôm chặt lấy cơ thể cô, mân mê từng tấc da mịn màng trên cổ tay, bị mùi hương trên cơ thể làm mù mịt tâm trí.

Y Nguyệt cố gắng giãy giụa, nước mắt của cô đã bắt đầu tràn ra, cô cảm thấy vô cùng kinh sợ trước người đàn ông này. Tiếng khóc của cô to dần, cơn sợ hãi cũng vì vậy mà tăng theo.

Y Nguyệt thở hổn hển lấy hơi, lợi dụng chút mánh khóe của bản thân, giả vờ như đã bị thuần phục, nói với lão.

“Dực tổng… chúng ta làm ở đây… hình như không hợp lắm… nếu như ở trên giường sẽ tốt hơn.”

Ông ta thấy cô ngoan ngoãn liền rất vui vẻ, gật đầu đồng ý nhưng vẫn ôm cô không rời, mải mê hít thứ mùi hương kia. Y Nguyệt cố gắng kìm nén sự kinh tởm, cô dẫn hắn gần tới đầu giường, lén cầm lấy chiếc bình hoa rồi đập thẳng vào đầu ông.

Một dòng máu tuôn dài từ trên trán, lọ hoa cũng bị vỡ vụn rơi xuống đất. Y Nguyệt run lẩy bẩy lùi về phía sau. Dực Công Đằng hình như vẫn chưa bất tỉnh, ông ta chỉ đang ôm đầu đau đớn chửi.

“Con tiện nhân!”

Y Nguyệt nhân lúc này hoảng loạn chạy ra ngoài mở cửa, nhưng cánh cửa đã bị khóa từ lúc nào, cô vặn mãi cửa vẫn không mở trong khi lão già kia đang dần lấy lại ý thức.

“Có ai không? Cứu với!”

“Có ai không? Mau mở cửa ra!”

Y Nguyệt run rẩy đập cửa, nhưng bên ngoài lại không có ai. Dực Công Đằng lúc này vô cùng phẫn nộ, ông ta chạy tới chồm lấy cô, mân mê khuôn mặt cô.

“Chỉ là một con ngành cũng dám làm lão tử bị thương. Ông đây sẽ cho mày biết thế nào là lợi hại.”

Rồi cô bị ông dí chặt vào tường, Y Nguyệt không ngừng vùng vẫy để thoát khỏi lão. Lúc này đây, cô luôn hi vọng Cố Duật Hoành sẽ tới cứu mình, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, cô sắp không trụ nổi nữa rồi…

Đột nhiên cánh cửa bên ngoài bị một lực lớn đạp tung ra, Y Nguyệt vẫn còn nghĩ trong đầu người ấy là Duật Hoành. Nam nhân trước cửa đạp bay Dực Công Đằng ra phía sau, đánh cho ông ta chảy máu miệng rồi tới đỡ Y Nguyệt.

“Duật Hoành…”

Cô vô thức gọi tên người ấy, nhưng người bảo vệ cô lúc này lại là Lưu Chí Vũ. Cơ thể cô run run, trái tim quặn thắt lại. Lưu Chí Vũ xoa đầu, nhẹ nhàng trấn an cô.

“Đừng lo, không sao nữa rồi.”

Không hiểu tại sao khi nghe thấy câu nói này Y Nguyệt lại rất muốn khóc. Cô vội ôm chặt lấy cổ anh khóc nức nở, chưa bao giờ cô cảm thấy an toàn như lúc này.

Anh cởϊ áσ khoác ngoài của mình ra, khoác lên người cho cô rồi bế cô rời khỏi nơi này. Y Nguyệt tinh thần còn đang bất ổn nên anh không dám để cô về nhà, chỉ đành đưa cô tới nhà riêng của mình.