Chương 35: Em Là Thuốc Giải Của Tôi (H)

Đặt cô xuống giường, anh an ủi lần nữa.

“Y Nguyệt, đây là nhà riêng của tôi, sẽ không ai có thể hại cô đâu. Đừng lo. Tôi cần phải giải quyết một số chuyện, ở yên đây nhé.”

Y Nguyệt vẫn còn đang run sợ, cô ôm lấy đầu gối, cúi mặt xuống gật đầu. Hiện tại cô đang rất mỏng manh, vừa cảm thấy thất vọng, lại cảm thấy vô cùng lo sợ…

Lúc này, Cố Duật Hoành đang cảm thấy có thứ gì đó khác lạ trong cơ thể. Nơi này không nóng lắm, mà lại còn có điều hòa nhưng sao anh cảm thấy rất khó chịu, như có ngọn lửa đang thiêu đốt trong người.

Đầu óc bắt đầu hơi choáng váng, Duật Hoành nhanh chóng sai đám thuộc hạ đi điều tra thêm, còn mình thì có khăn tìm tới nhà vệ sinh. Cơ thể anh lúc này vô cùng khó chịu, đầu óc quay cuồng, hai tay và chân đều như nhũn ra.

Vội vàng đi tới chỗ hành lang, gặp phải vài cô gái ở đó. Nhìn thấy họ như nhìn thấy thuốc, chỉ cần không cẩn thận kiềm chế là anh đã phạm tội.

Cố Duật Hoành lắc đầu. Hình như là tác dụng của thuốc kí©ɧ ɖụ©. Đúng vậy, không sai, chứ chẳng tự nhiên cơ thể lại rạo rực thế này. Anh cố gắng chen qua đám yêu tinh ấy, nhưng lại bị họ lôi kéo vào một căn phòng.

Căn phòng này khá to, bên trong như đã được chuẩn bị sẵn, mùi hương trong đó hình như cũng bị tẩm thuốc. Cố Duật Hoành tuy bị hạ thuốc nhưng anh vẫn có thể khống chế hành động của mình, không để bất kì nữ nhân nào chạm vào người.

Anh hiện tại đang bị đẩy vào động bàn tơ, những con yêu tinh nhền nhện vây quanh chật cứng. Thuốc trong người cộng với mùi hương trong phòng càng làm ngọn lửa trong người anh bừng bừng cháy.

Tâm trí mách bảo anh phải rời ngay khỏi đây. Dùng toàn bộ sự tỉnh táo cuối cùng, anh hét lớn.

“Muốn sống thì tốt nhất cút đi cho tôi. Cố Duật Hoành này không phải kẻ dễ động. Nếu còn dám ve vãn đến gần tôi, hậu quả sẽ không phải tự mình gánh. Tôi có đủ năng lực để cho gia đình mấy cô từng người từng người chết dưới tay cô.”

Trước sự dọa dẫm của Duật Hoành, bọn họ có hơi lo sợ. Họ cũng biết Cố Duật Hoành là ai và rốt cuộc anh uy lực thế nào. Một cô gái hét lên, cô còn gia đình, người thân, không thể vì chút tiền mà hại cả gia đình được. Cô ấy vội chạy ra khỏi phòng, những người khác thấy vậy cũng lần lượt chạy đi.

Cố Duật Hoành ôm cái nóng rạo rực khắp cơ thể đi trên con đường hẻo lánh. Anh không bắt taxi, với bộ dạng như thế này liệu ai có thể chứa nổi?

Nhưng cũng thật may, Lưu Chí Vũ từng có một căn nhà nhỏ, hiện tại đang không có người ở nên anh sẽ tới đó một đêm, chứ không thể nào đem tình hình này trở về nhà.

Khó khăn men theo những bức tường mát lạnh, Cố Duật Hoành thân thể nóng bừng bừng, hạ bộ rạo rực tới khó chịu. Anh dừng chân lại trước một ngôi nhà nhỏ, vội vã mở nó ra rồi chạy thẳng vào phòng.

Bây giờ, nước lạnh là thứ anh cần, nếu ngâm mình trong nước có lẽ sẽ vơi bớt đi phần nào. Cánh cửa trong căn phòng duy nhất mở toang, ánh sáng đèn điện từ bên ngoài ùa vào trong, phủ lên gương mặt người con gái đang sợ hãi ngồi dưới đất.

“Chậc!”

Cố Duật Hoành đập tay vào thành cửa. Là Tần Y Nguyệt, tại sao cô lại ở đây?! Anh không muốn về nhà chính là không muốn gặp cô ấy, bởi vì anh sợ ngọn lửa du͙© vọиɠ trong cơ thể sẽ không khống chế được mà “ăn sạch” cô ấy.

Y Nguyệt đáng thương ngước lên nhìn, trải qua sự việc ở quán bar, cô vô cùng sợ hãi. Hiện tại cô chỉ muốn trách anh tại sao lại không đến cứu cô, tại sao lại giao cô cho lão già năm mươi tuổi hành hạ!

Khuôn mặt Y Nguyệt ửng lên có vài phần cám dỗ, Cố Duật Hoành đã muốn lảng tránh nhưng thứ thuốc ngự trị trong cơ thể anh không ngừng thôi thúc anh tiến tới.

Cố Duật Hoành lắc đầu, tâm trí mơ hồ không rõ, anh thở hổn hển, tháo chiếc cà vạt trên cổ, ném đi cái áo dày cộp cản trở. Anh nhìn người con gái trước mắt, không chịu nổi mà tiến tới, mãnh liệt và dứt khoát, đặt lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng.

Y Nguyệt giật mình chưa kịp nói gì đã bị anh khóa chặt môi, cô vô thức đẩy anh ra, ánh mắt hoang mang như thú con sắp bị ăn thịt.

“Tên biếи ŧɦái chết tiệt anh làm cái quỷ gì…”

Không để cô nói hết câu, Cố Duật Hoành lại tiến tới, xâm chiếm đôi môi đỏ mọng của cô. Anh điên cuồng cho lưỡi đi dạo trong khuôn miệng, tham lam chiếm hết lấy toàn bộ dịch ngọt ấm áp.

Mặc cho Y Nguyệt có giãy dụa, anh vẫn không kìm nổi du͙© vọиɠ trong mình. Cô hiện tại như một liều thuốc giúp anh giải độc. Dường như nụ hôn quyến luyến ấy không đủ để thỏa mãn Cố Duật Hoành, anh bế cô ném lên chiếc giường lạnh lẽo. Y Nguyệt vô cùng sợ hãi Cố Duật Hoành lúc này, anh như một con thú hoang khiến cô không ngừng run sợ.

“Duật Hoành… anh… làm gì vậy? Bình tĩnh một chút… Chúng ta ở với nhau là vì hợp đồng, anh đừng có quá đáng.”

Y Nguyệt cố trấn an bản thân để đối diện với anh, nhưng dưới tác dụng của thứ thuốc bẩn thỉu kia cộng với dáng vẻ yêu nghiệt hiện tại của cô đã làm du͙© vọиɠ được kí©h thí©ɧ.

“Y Nguyệt, em nói xem… Tự mình yêu nghiệt như vậy, tôi không quá đáng thì tôi đâu phải đàn ông?”

“Còn… còn nhớ điều kiện của tôi chứ? Anh sẽ không được chạm vào tôi dù bất kì hoàn cảnh nào.”

Cố Duật Hoành run run, tự mình đã không kiểm soát được hành động, tới lời nói của Y Nguyệt cũng không nghe lọt, anh chỉ biết lắc đầu, chăm chăm nhìn người con gái trước mặt.

“Giúp tôi…”

Anh như người khác còn lý trí, cởi bỏ chiếc sơ mi vướng bận trên cơ thể, đầu gối quỳ xuống giường.

“Cố Duật Hoành, đừng mà… đừng chạm vào tôi… xin anh…”

“Á!!!”

Lời cầu xin nỉ non của cô không thể khống chế được Duật Hoành, anh thẳng tay xé rách chiếc áo bên ngoài, lộ ra vùng núi nhấp nhô trắng ngần được bao bọc bởi lớp áσ ɭóŧ màu đen quyến rũ. Y Nguyệt giật mình sợ hãi che đi thân thể ngọc ngà như bản năng nhưng lại bị Cố Duật Hoành tàn bạo xâm chiếm.

Anh dùng cà vạt để trói lại đôi tay hư hỏng của cô, Y Nguyệt không ngừng rêи ɾỉ van xin. Càng như vậy, khuôn mặt của cô càng đỏ ửng, lại càng khiến anh bộc phát thú tính.

“Y Nguyệt… xin lỗi… hãy giúp tôi…”

Nói lời xin lỗi ấy cũng đủ hiểu tiếp theo anh sẽ làm gì. Y Nguyệt chính là liều thuốc duy nhất làm dịu đi du͙© vọиɠ trong người anh. Cố Duật Hoành khẽ cắn lên vành tai khiến cho Y Nguyệt run rẩy, một cảm giác rất lạ và khó tả.

Anh mơn trớn trườn xuống xương quai xanh của cô, nhẹ nhàng đóng lên đó một dấu hôn. Bàn tay hư hỏng dạo quanh cơ thể, không báo trước mà giật tung mảnh vải cuối cùng làm vùng ngực trắng muốt lộ ra.

Anh say mê trêu đùa nó, dùng bàn tay mình nhào nặn thành những hình thù khác nhau, khéo léo vân vê hạt ngọc nhỏ làm chúng cứng lên…

“Tên súc sinh… thả tôi ra!”

Cơ thể Y Nguyệt vặn vẹo, đường cong hoàn hảo cứ thế mà phô bày trước mặt anh, để anh tự do chiếm hữu. Đầu lưỡi ấm nóng của anh trượt xuống phần bụng khiến Y Nguyệt không ngừng thở dốc, mạnh mẽ chống trả nhưng lại bị anh chi phối bởi cảm giác đê mê quái lạ.

Chiếc váy cạp caro bị anh xé một cách hung bạo, vòng ba ẩn hiện trong đêm tối càng làm tăng ngọn lửa trong cơ thể anh. Chiếc qυầи ɭóŧ bảo vệ phần dưới cũng bị anh lột cho sạch sẽ. Những ngón tay thon dài liên tiếp tiến thẳng vào trong làm cho Y Nguyệt run run, như có thứ gì đó chạy quanh cơ thể khiến cô không ngừng phát ra tiếng kêu kì lạ…

“Ưm… đừng mà… tha cho tôi… cầu xin anh…”

Giọt nước mắt trên khóe mi lăn dài xuống má, đau khổ đến tuyệt vọng. Tiếng rêи ɾỉ ám muội bao quanh khắp căn phòng. Bây giờ nó nóng như một cái lò nướng, có thể khiến người ta đê mê không dứt.

“Y Nguyệt… giúp tôi… cho tôi được không?”

Lời nói của anh ấm áp vô cùng, hơi nóng phả vào mặt cô cùng với chút mùi rượu cay nồng. Y Nguyệt chưa kịp phản ứng đã bị anh lật người lại, dị vật to dài tiến thẳng vào bên trong. Cảm giác đau khôn xiết xâm lấn toàn bộ lý trí nhưng lại mang tới kɧoáı ©ảʍ đặc biệt.

Giọt nước mắt không ngừng nhỏ xuống chiếc nệm trắng tinh, cô dù có vùng vẫy tớ đâu vẫn bị anh khống chế…

“Đau… dừng lại đi mà… tôi cầu xin anh!”

Mặc cho những lời rêи ɾỉ nỉ non, Cố Duật Hoành vẫn cứ tiến sâu vào bên trong. Thật chặt… cơ thể của Y Nguyệt làm cho anh như phát điên, không quan tâm đến lời cầu xin của cô mà tiếp tục vận động.

Anh nắm lấy hông cô chuyển động ra vào, chiếc giường đã lâu không ai sử dụng nên phát ra tiếng kêu cọt kẹt ám muội. Phần trên cũng bị anh tham lam chiếm lấy, ra sức nhào nặn. Y Nguyệt càng lúc càng đau, nhưng lại sung sướиɠ đến kì lạ.

“Đau quá! Tôi đau lắm… cầu xin anh… làm ơn dừng lại! Á!!!”

Tiếng kêu tuyệt vọng tới thảm thiết vang lên trong không gian tĩnh lặng, cô hổn hển thở dốc, bị cảm giác mãnh liệt chi phối.

“Thả lỏng… tôi sẽ rất nhẹ nhàng.”

Y Nguyệt đau đớn vặn vẹo cơ thể đôi tay bị siết chặt không ngừng run lên, chiếc cà vạt bị những cử động mạnh mẽ làm nới lỏng ra. Hai tay của cô trượt xuống như không còn sức lực.

Phần thân dưới lại bị Cố Duật Hoành đẩy ra đưa vào, nỗi đau cứ bám riết mãi không thôi, đôi tay mịn màng của cô bấu chặt lấy từng tấc thịt, mỗi cử chỉ của anh lại khiến Y Nguyệt vô thức cào lên cơ thể, để lại nhiều những vệt dài màu đỏ.

Rõ ràng là cô rất hận anh lúc này, rất hận thứ dịch màu trắng đυ.c liên tục tiết ra, nhưng cô càng hận bản thân mình hơn, tại sao cô lại có phản ứng, tại sao lại có thể chấp nhận thứ bẩn thỉu ấy… điều này nhục nhã vô cùng.

Nước mắt cô cứ thế tuôn ra khôn xiết, những lời cầu xin đã hoàn toàn vô dụng. Cơ thể bị anh xâm chiếm tới mềm nhũn, hiện tại cô không còn một chút sức lực nào để chống trả, nỗi đau điếng sắp làm cô phát ngất

Cố Duật Hoành vẫn đang chìm đắm trong du͙© vọиɠ, cho tới khi kɧoáı ©ảʍ được thỏa mãn, anh mới nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má.

“Cố Duật Hoành tên khốn…”

Cô không còn bất cứ từ ngữ nào để diễn tả nỗi hận anh lúc này, sự tuyệt vọng đã khiến cô bỏ cuộc, cơn đau lại nhói lên trong tích tắc, khuôn mặt cô đã ướt đẫm mồ hôi, những lọn tóc dính trên mặt khiến cô càng thêm vài phần quyến rũ.

Nhìn thấy bộ dạng dở sống dở chết của cô hiện tại, du͙© vọиɠ của Cố Duật Hoành tuy vẫn dâng trào nhưng anh đã biết điểm dừng. Người con gái bị anh giày vò tới nỗi ngất đi, để lại một giọt lệ hận thù và đau khổ.