Chương 65

Bàn cờ đã mở ra, các quân cờ cũng đặt đúng vị trí của chúng.

Con người là động vật cấp cao thế nhưng luôn bị cảm xúc chia phối, chỉ có thể nhìn thấy cái trước mắt.

Lợi dụng nhau, lừa dồi nhau, có thể vì quyền lợi mà không từ thủ đoạn cho dù có tổn thương người khác đi chăng nữa.

Nam nhân đó ban đầu có bao nhiêu quả quyết nhưng bây giờ lại lựa chọn phản bội cậu ta, vì cái gì?....chẳng phải cũng là vì "lợi ích riêng" hay sao.

Hắn bảo: " Tôi lựa chọn phản bội cậu ấy còn hơn là......."

Nghiêm Tuấn đi lại cái tủ, đưa tay kéo một ngăn kéo, trong đó không có gì ngoài một cái hộp mà bên trong là hai sợi dây chuyền. Trên sợi dây là các khối hình vuông nhỏ mỗi khối khắc một chữ cái tạo thành một cái tên.

Cũng đã có người lựa chọn, con người đó đã không còn nữa.

Nghiêm Tuấn đóng tủ lại ngã ra gường, cậu đưa cánh tay che đi đôi mắt, miệng nở nụ cười khó hiểu.

**********

"Cậu Lãng à, làm phiền cậu quá." Hướng Khải có vẻ áy náy.

"Vậy phải trả ơn đấy." Cậu quyến rũ cười.

"Tôi khoẻ lắm nên cậu có gì cứ nói."

"Vậy chú nấu cơm đi, được chứ?"

"Tự gọi cơm đi." Nghiêm Hạo lướt qua.

"Hứ." Bắt bổn thiếu gia ngủ ngoài sofa, "Đại thúc, hay là tôi ngủ với chú nhé dù sao gường cũng lớn."

"Hả....ơ....vậy tôi trả gường cho cậu."

"Ngủ chung cũng được mà, cậu ta không ngại đâu."

"Dù sao cậu cũng không có khả năng làm cái gì." Nghiêm Hạo lại lướt qua.

Chết tiệt, cho cậu ta ăn cho cậu ta ở vậy mà lại bị mỉa mai thế này, thật thất thế, tối nay ra khách sạn ở vậy. Âu Dương Lãng bất mãn

Hướng Khải cầm ly trà ra sofa ngồi, Nghiêm Hạo cũng đi ra tự nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn. Một cánh tay khoác qua vai hắn một tay cầm điều khiển bấm tivi.

Cánh tay cậu có chút hơi kéo hắn về phía mình, Hướng Khải hơi nhăn mày chút bối rối mà dịch ra một chút, nhưng tay cậu vẫn trên vai hắn.

Âu Dương Lãng đi lại lấy điều khiển từ tay Nghiêm Hạo, cậu cúi người áp mặt mình gần cậu ta, tỏ vẻ ủy uất.

"Hạo Hạo, câu bỏ mặc tôi."

Hướng Khải nhìn hai người chăm chăm có chút bối rối, nhanh chóng tìm cách viện lý do.

"Tôi.....tôi đi lấy nước."

"Haha...đại thúc ngại sao? Thật thú vị......ấy....đừng lườm tôi như vậy. Hắn cũng có ghen đâu."

Âu Dương Lãng làm bộ dạng vô tội.

"Vì không đáng."

"Đau lòng thật, Nghiêm gia nổi giận rồi hahaha..."

"Nghe nói cậu bị theo dõi ở trường?" Nghiêm Hạo đổi đề tài.

Âu Dương Lãng thu lại vẻ đùa cợt của mình, chỉ nhún vai kiêu ngạo cười nhẹ một cái

"Tôi tự giải quyết được. Cậu ta cũng thú vị lắm." Lơ đãng nói một câu như thế sau đó cậu cũng đột ngột đổi đề tài. "Phải rồi, làm sao cậu biết được Nghiêm Tuấn sẽ biết chỗ đại thúc bị xử?"

Nghiêm Hạo quay đầu nhìn bóng lưng của Hướng Khải trong bếp và đang suy nghĩ gì đó.

Buổi tối, do không ngủ được mà Hướng Khải đi ra ngoài.

Ngủ không được là có lý do phụ mà thôi, cái chính là hắn không muốn ngủ chung với cậu thanh niên.

Khi cậu vào gường ôm lấy hắn, hắn sẽ không nói gì cũng không từ chối gì mà sẽ đợi, đợi thanh niên ngủ say hắn sẽ lén lút đi ra ngoài. Hắn đã như thế này từ khi được cứu về.

Hướng Khải cảm thấy rất bứt rứt cùng mệt mỏi, không biết phải duy trì tình trạng này bao lâu.

Nhớ lại cảnh trong nhà kho đó làm hắn run sợ, nếu lúc đó Nghiêm Hạo không tới sớm thì có lẽ hắn đã bị bọn kia....cưỡиɠ ɧϊếp mất. Chuyệt đáng xấu hổ đó mà xảy ra thì hắn phải đối mặt với cậu thanh niên kia thế nào đây?

Sau chuyện đó hắn đều suy nghĩ rất nhiều, không phải là oán trách Nghiêm Hạo hay hận gì cậu, hắn nhớ đến lời mà "cha" cậu nói với hắn lúc đó.

Hắn sợ.

Đêm nay quả thật không thể ngủ được, Hướng Khải dành tự đi pha cho mình ly trà định thần vậy.

Đang mãi chăm chú chờ nước sôi thì từ phía sau một bóng đen đến gần, giật mình chưa kịp quay lại đã rơi vào lòng ngực của ai đó.

Cậu thanh niên ôm lấy eo hắn, để cằm mình lên vai hắn, nói nhẹ.

"Nửa đêm không ngủ, làm gì?"

"Ngủ...ngủ không được." Hắn ấp úng.

"Ta còn chưa làm gì mà." Cậu cười.

"Cậu Hạo,... buông tôi ra trước có được không? Nước....nước sôi rồi."

Nghiêm Hạo tạm thời buông hắn ra.

Rót y ly trà Hướng Khải liền cầm ly lên vội vã quay đầu với ý định mau chóng ra khỏi phòng bếp, nới lỏng khoản cách với cậu.

"Ở lại một lúc được không?" Nghiêm Hạo nắm lại cánh tay hắn.

"......" Nam nhân muốn rút về nhưng bị nắm quá chặt.

Cậu bước lại cầm ly nước từ tay hắn ra để sang một bên, rồi quay vai hắn lại ôm chầm lấy hắn.

"Lần này, ta muốn ngươi ở bên cạnh ta. Chỉ cần có ngươi thôi.....Khải. Ta yêu ngươi." Nghiêm Hạo nhẹ nhàng nói lời nói chân thành.

Lời thổ lộ như nỉ non cũng rất nghiêm túc.

Nghiêm Hạo có thể là câu thanh niên lạnh lùng cùng tâm tình bất định thế nhưng khi đã xác định điều gì thì cậu rất nghiêm túc, chính chắn bày tỏ quan điểm của mình.

Dù phải dùng cả hành động hay nói những câu nói trái với tính cách của mình thì cậu vẫn sẽ làm, đúng hay sai, đạo lý luân thường kia có là gì.

Trong suy nghĩ của cậu là chỉ cần việc mình muốn thì cứ thế mà thực hiện thôi. Chuyện đó có thể đúng cũng có thể sai và có khi là trái đạo lý lẽ thường nhưng cậu vì bản thân mình mà sống chứ không phải sống vì người khác.

Nghiêm Hạo nhẹ siết lấy Hướng Khải.

"Đừng suy nghỉ nhiều. Chỉ cần biết ngay bây giờ và sau này trong lòng ta chỉ có ngươi."

Hướng Khải không nói một lời, ánh mắt hắn chỉ trực trào hai dòng lệ, là nước mắt của hạnh phúc hay đau khổ cũng chỉ có mình hắn biết.

Nghiêm Hạo cười nhẹ dùng tay lau đi nước trên gò má hắn rồi lại ôm lấy hắn, cậu khẽ thở dài một cái.

Tiếng nấc của nam nhân đã được lòng ngực ấm của thanh niên bao phủ.

Có thể không cần nói lời hoa mỹ thì cả hai cũng sẽ biết tâm sự của nhau, chỉ cần một vài hạnh động của đối phương thì cũng đã nhìn ra tâm tình của họ.

Đêm nay, như bao đêm bình thường khác.

Thế nhưng ở mỗi con đường, mỗi ngôi nhà, mỗi góc phòng, mỗi con người đều có tâm sự của riêng họ.

Chỉ là họ dùng bóng tối, dùng màn đêm che đi vết thương lòng mà thôi.

Rồi sáng mai sẽ bắt đầu lại.

*********

Từ khi Nghiêm Hạo bị đuổi khỏi công ty bị tịch thu tài sản thế nhưng cậu vẫn như cũ vẫn bận rộn. Đôi khi sẽ ngồi trước laptop soạn thảo gì đó cả đồng hồi, hay các cuộc gọi cuộc hợp thông qua điện thoại (kiểu như cắm tay nghe sau đó face time) với ai đó rất lâu.

Hướng Khải cũng như cũ lau dọn, nấu nướng cho cậu, mặc dù nhà Ngọc Tú nhỏ nhưng nó cũng đầy đủ và ấm áp với hai người.

Sau đêm hôm đó, Nghiêm Hạo sẽ đôi khi bất chợt ôm hắn, hôn hắn, hay vừa soạn thảo vừa ôm hắn ngồi cùng. Cậu vẫn rất muốn thân mật với hắn thế nhưng mỗi lần như thế hắn đều từ chối và cậu cũng chỉ cười nhẹ hôn lên tráng hắn rồi ôm hắn trong lòng đi ngủ, tuyệt không lấn hơn nữa.

Hướng Khải đã biết từ chối cậu, cậu cũng đã biết tôn trọng suy nghĩ cho hắn.

Cả hai dường như thay đổi rất nhiều, thế nhưng lại làm như không có gì, vẫn cứ như thế mà đối mặt với nhau.

Là cả hai đang học cách sống có nhau hay đang tự dằn vặt nhau?

"Cạnh." Tiếng của con dao đang cắt rau củ trên thớt.

Bên ngoài Nghiêm Hạo đang làm việc.

"Tại sao lại xảy ra vấn đề?" Cậu nói chuyện điên thoại đi qua đi lại.

"Tôi sẽ đến ngay, chúng ta sẽ bàn kĩ hơn." Cập cúp máy cầm áo khoác. "Tôi đi ra ngoài sẽ về đúng bữa cơm tối, em cứ nấu đi." Nói xong hôn lên má Hướng Khải rồi đi.

Hướng Khải thấy cậu đã đi, hắn mím môi mình bỏ con dao xuống đi vào lấy điện thoại gọi một người.

Không lau sau hắn cũng ra ngoài.

Hắn đi đến một nhà hàng gần đó đi vào bàn đã được đặt, ở đó người đợi không ai khác là Nghiêm Tuấn.

"Đã gần 2 tháng rồi chú mới tìm tôi, bận lắm sao?"

"Tôi biết được cậu ấy hợp tác với Thừa thị và họ đang thu mua gì đó."

"Thừa thị? Thú vị thật, hèn gì các hợp đồng lớn đều bị hất tay trên thì ra là có tay trong."

"Tôi đã sao chép mọi thứ trong máy của cậy ấy." Hắn đưa ra một phong tài liệu. "Việc của tôi đã xong còn lại là của cậu." Nói xong hắn đứng dậy.

"Tại sao chọn phản bội cậu ta?.....không sợ cậu ta hận?"

".....mục đích của tôi là vậy." Nói xong hắn đi ra.

*********

Chẳng mấy chóc trên mặt báo, các phương tiện truyền thông đều lan truyền chóng mặt tin tập đoàn Nghiêm thị đang trên bờ vực phá sản.

Từ một trong các tập đoàn lớn vậy mà lại bị phá sản rơi vào tình trạng khủng hoảng. Có tin là do có gián điệp bán thông tin hay do nợ ngân hàng quá nhiều.

Giờ đây giá cổ phiếu giảm đến mức báo động, các công ty con đều lần lượt đóng cửa. Lần này chẳng còn gì có thể cứu vãn Nghiêm thị đựợc nữa.

Chủ tịch Nghiêm Tuấn Hạo phải bán hết gia sản cũng không bù vào khoản lỗ kia.

"Chuyện này không thể xảy ra được, các người....các người mau giải quyết đi."

"Chủ tịch việc đã đến nước này e là công ty...."

"Cái gì! Đồ vô dụng, mau...mau liên lạc với các ngân hàng huy động vốn ngay."

"Thôi tin công ty chúng ta gặp khó khăn bị rò rỉ và lan truyền quá nhanh, các...các ngân hàng không cho công ty chúng ta mượn mà còn thúc ép trả những khoản nợ trước."

"Chẳng lẽ không còn cách nào khác...."

"Vẫn còn đấy chứ." Nghiêm Tuân hiên ngang bước vào.

"Mày chết ở đâu bây giờ mới về..." Nghiêm Tuấn Hạo đang rất tức giận.

"Tình hình bây giờ là bán công ty đi."

"Mày nói gì?"

"Nghiêm thị chỉ còn là cái vỏ rỗng. Các cổ đông kẻ rút lui người bán cổ phần. Với 25% còn lại của ông thì đủ làm cái trò gì nữa?" Cậu kéo một cái ghế thong thả ngồi xuống.

"Mày....mày âm mưu từ trước phải không? Là mày bày ra phá hoại công ty của tao, mày muốn độc chiếm nó phải không?"

"Hừ, công ty này đã phá sản rồi, ai có thể cứu nó nữa chứ. Bán nó đi may ra thì còn vài đồng sống qua ngày." Cậu cười khinh.

Hướng Khải cầm hợp đồng gì đó đi vào.

"Cái gì đây?" Ông giận tím mặt.

"Bản hợp đồng bán công ty, còn hắn hả? Hắn chỉ muốn xem kịch thôi."

"Ông nên hối lỗi vì những chuyện mình làm." Hướng Khải không lạnh không nóng nhìn người đàn ông đang giận tím mặt kia.

"Tao không ký. Sản nghiệp của tao sẽ không mất. Tao không tha cho mày đâu." Ông ta gào thét như một người mất lý trí.

"Haha, vậy sao? Cứ tới đi. Chẳng phải chuyện gì ông cũng dám làm sao? Chừa cho ông con đường sống đã là trả công 26 năm nuôi dưỡng đứa con không ruột thịt này."

"Cái gì???"

Hướng Khải cũng bất ngờ quay sang nhìn Nghiêm Tuấn đang cười.

"Buồn cười phải không, hahaha...."

"Mày....mày..." Ông run run chỉ về phía cậu.

Lúc này bên ngoài lại đi vào một vài người nữa, dẫn đầu là Nghiêm Hạo.

"Ông Nghiêm, chúng tôi đến thu mua lại công ty của ông." Thư ký tên Hàn Triết lên tiếng

"Không,...không..."

"Ô em trai, đến trễ rồi. Công ty này sẽ không bán mà sẽ được trả nợ cho ngân hàng."

"Tao còn chưa kí, mày dựa vào đâu?"

Nghiêm Tuấn ra hiệu cho mấy tên bảo vệ. Kẻ thì giữ chặt ông, kẻ thì cầm tay ông ép ông phải kí.