Đôi mắt Cố Hảo cứng đờ: "Tôi không nói anh không bình thường."
"Nhưng khắp người anh đều không bình thường." Phong Dập Thần tiếp lời.
Cố Hảo ngẩn ra, nói: "Anh có gì mà không bình thường."
"Một người đàn ông bình thường lại nín nhịn nhiều năm như vậy ai mà chẳng phát bệnh, liệu có bình thường được không?" Phong Dập Thần kích động hỏi ngược lại.
Cố Hảo sững sờ, không biết tại sao lại tiếp lời: "Chuyện này sao lại trách tôi?"
"Không trách em, nhưng do em mà ra cả." Phong Dập Thần nói: "Từ sau đêm đó anh bắt đầu không được."
Cố Hảo: "..."
"Thậm chí anh còn cho rằng cả đời này sẽ không gặp được người phụ nữ nào khiến anh hồi phục như bình thường, kết quả lại gặp được em." Phong Dập Thần nói: "Em không chỉ là một người phụ nữ, mà còn là thuốc giải độc của anh. Em là nguồn căn bệnh, cũng là thuốc giải."
Cố Hảo cau mày, có hơi xấu hổ: "Phong Dập Thần, anh đừng có nói như thế được không?"
Da gà da vịt nổi hết lên rồi.
"Lời anh nói đều là thật, câu nào cũng thật, em hiểu không?" Phong Dập Thần nhìn Cố Hảo, nói: "Em không thể chỉ vào một người đàn ông rồi bắt người đó buông tha cơ hội tự cứu mình được, huống hồ những năm gần đây em là người duy nhất khiến anh có cảm giác. Anh nghĩ đây chính là duyên phận trời ban, để anh và em có thể ở bên nhau."
"Anh đứng dậy trước đi." Cố Hảo nói: "Chúng ta đứng dậy rồi nói chuyện tiếp."
Đứng dậy sao?
Không đời nào.
Phong Dập Thần cúi đầu nhìn Cố Hảo, đôi môi đỏ thắm, chiếc mũi cao yêu kiều và gương mặt trắng nõn đang ửng đỏ.
Hầu kiết ở cổ lăn lộn một lượt, không có dấu hiệu dừng lại. Phong Dập Thần cúi đầu chiếm lấy đôi môi kia.
Phong Dập Thần không tin chuyện mà quỷ, cứ thế hôn khoảng chừng ba phút.
Ba phút sau, Phong Dập Thần kết thúc nụ hôn, hơi nâng đầu kéo dài khoảng cách, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Hảo.
Khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở không ổn định, ánh mắt nhiều thêm vẻ mơ màng. Thấy Cố Hảo như vậy, Phong Dập Thần lập tức mất không chế.
Một khi cảm xúc mở ra thì sẽ không thể ổn định như trước được nữa.
Phong Dập Thần cảm thấy hôm nay bản thân sẽ không làm quân tử thêm được nữa.
"Xin lỗi em." Phong Dập Thần thở hổn hển nói: "Anh thực sự muốn làm quân tử, nhưng anh không thể làm được. Một khi gặp được em thì anh liền giống như sói đói thấy thịt."
Cố Hảo phát hiện người này thực sự định làm ở nơi này liền nói: "Phong Dập Thần, bây giờ là ba ngày, còn là bên ngoài nữa."
"Anh mặc kệ." Phong Dập Thần lắc đầu nói: "Hoặc là em đồng ý quay lại với anh, chúng ta sẽ bắt đầu lại, hoặc là anh sẽ không thả em ra mà trực tiếp bá vương ngạnh thượng cung*."
(*Bá vương ngạnh thượng cung: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với “cưỡиɠ ɠiαи”, mà “cưỡиɠ ɠiαи” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡиɠ ɠiαи”.)
Anh thực sự muốn làm ở đây.
Ánh mắt đó rất kiên định.
Cố Hảo thẩm hoảng hốt, cô cảm giác Phong Dập Thần thực sự muốn làm ở trong này.
Cô không thể tiếp tục hồ đồ làm mấy chuyện như này với anh được.
Điều cô muốn không phải như vậy.
Làm thế chỉ khiến cô càng thêm vô kỷ luật hơn thôi.
Cố Hảo lập tứ lạnh lùng nói: "Phong Dập Thần, đứng lên, anh kiềm chế lại đi."
"Cố Hảo, sao mà anh có thể kiềm chế được chứ." Phong Dập Thần khàn khàn nói: "Em là nguồn căn bệnh của anh, cũng là thuốc giải của anh, gặp được em thì sao anh có thể kiềm chế được nữa."
Thậm chí, Phong Dập Thần còn chứng minh bằng cách kéo tay Cố Hảo đặt vào, khiến Cố Hảo biết lời mà anh nói là thật.
Cố Hảo hoảng hốt, vội vàng rút tay ra, nói: "Phong Dập Thần, anh nghe tôi nói đi."
Phong Dập Thần hít một hơi thật sâu, nhìn Cố Hảo, nói nhỏ bên môi cô: "Cố Hảo, anh có thể nghe em nói, nhưng anh muốn em biết rằng anh không hề nói đùa, anh thực sự muốn ở bên em."
Cố Hảo không nhìn anh, nói: "Anh đứng dậy đi rồi chúng ta nói chuyện."
"Như này cũng có thể nói chuyện được." Phong Dập Thần nói: "Anh muốn kết quả nhưng em lại không nói được. Nên anh muốn làm ngay tại đây, làm tới khi nào em đồng ý mới thôi."
"Anh thật vô lý." Cố Hảo trợn mắt nhìn.
"Anh nói lý với em nhưng em lại không quan tâm anh thì anh cần gì phải nói lý thêm nữa." Phong Dập Thần không định nhịn, thẳng thắn thừa nhận: "Anh muốn làm trước nói sau, không chừng làm xong em lại cảm động, lấy lòng được em thì em sẽ đồng ý thì sao."
Tên này thật biết nghĩ.
Lấy lòng cô?
"Là lấy lòng anh mới đúng chứ?" Cố Hảo không nhịn được liền nói.
"Lấy lòng cả hai." Phong Dập Thần cười nói.
Cố Hảo trừng mắt nhìn.
"Cố Hảo, anh không thể nhịn thêm nữa." Phong Dập Thần nói: "Em đồng ý anh không? Không đồng ý thì anh sẽ dùng cách của mình để khiến em đồng ý mới thôi."
Cố Hảo sững sờ.
Phong Dập Thần cúi đầu hít mùi hương ở cổ Cố Hảo.
Hơi thở nóng bỏng vương vấn ở cổ khiến Cố Hảo trở nên khẩn trương.
Đầu cô vận đông, ngay lập tức, lí trí đã bị cảm tính đánh bại.
Cố Hảo nói: "Được, tôi đồng ý sẽ cân nhắc quay lại với anh, tiếp tục cố gắng thêm lần nữa."
Phong Dập Thần sững sờ, kích động nhìn cô rồi nói: "Em nói thật sao?"
Cố Hảo gật đầu, ánh mắt nhìn ra nơi khác, không nhìn Phong Dập Thần, nói: "Là thật, tôi sẽ cố gắng thêm lần nữa."
Vì con, cũng vì bản thân mình. Dĩ nhiên, cô càng không muốn lăn lộn với anh ở nơi này giữa ban ngày ban mặt.
Thực sự quá điên cuồng.
Huống hồ bây giờ cô không có tâm tình làm chuyện đó.
Phong Dập Thần nhìn chằm chằm vào mắt cô, thấy cô không nhìn mình thì cúi đầu hôn lên cằm.
"Anh đừng có làm loạn." Cố Hảo hoảng loạn nhỏ giọng ngăn lại.
Phong Dập Thần dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm cằm của Cố Hảo, sau đó nghiêm túc nói: "Cố Hảo, anh có thể không chạm vào em, nhưng tối nay em và Mộ Mộ hãy về cùng anh, anh muốn ba người chúng ta đoàn tụ."
Phong Dập Thần lập tức nhân cơ hội để ra điều kiện.
Gian thương!
Ấn tượng đầu tiên của Cố Hảo chính là cái này.
Phong Dập Thần là một doanh nhân chính thống.
Cố Hảo khẽ hừ một cái, nói: "Được, tôi đồng ý. Nhưng anh không được ra điều kiện gì cả."
Ánh mắt Phong Dập Thần hơi đảo, lập tức nhắc lại: "Anh không nhắc tới điều kiện, anh chỉ nói cho em biết mà thôi, đây là thỉnh cầu của anh, không phải là điều kiện. Anh cầu em, anh muốn gặp em và con, được không?"
"Phong Dập Thần, anh đừng có được voi đòi tiên." Cố Hảo bị anh làm cho bất lực: "Tôi đã đồng ý với anh rồi, anh đừng có yêu cầu quá đáng."
"Cố Hảo, em không thể hiểu được cảm xúc kích động của anh đâu." Phong Dập Thần sâu kín nói: "Giọt máu của anh, con trai của anh, khi anh nhìn thấy thằng bé thì anh rất kích động!"
"Anh có lúc nào không kích động sao?" Cố Hảo phản bác.
Không phải kích động cảm xúc thì chính là kích động thân thể.
Nghe vậy, Phong Dập Thần nhướn mày, ánh mắt nhiều thêm vẻ mập mờ.
"Ha, kích động sao?" Phong Dập Thần bật cười, nói: "Em lúc nào cũng chú ý tới anh kích động thế nào, Cố Hảo, có phải em có ý gì đúng không?"
Vừa nói, ánh mắt của Phong Dập Thần vừa thâm sâu hơn, cực kì nhiệt tình.
Cố Hảo cau mày, nhanh chóng nói: "Nếu anh thực sự muốn gặp con của anh và nhận lại thì tôi không có ý kiến gì cả, nhưng tôi sẽ không đi."
"Vậy không được." Anh lắc đầu nói: "Em phải đi cùng anh."
Cố Hảo cau mày, vươn tay muốn kéo xuống: "Anh đừng có mà được voi đòi tiên."
Phong Dập Thần lẩm bẩm trong lòng, anh không những đòi tiên mà còn muốn đòi cả thượng tiên nữa.
Nhưng khi nói, Phong Dập Thần lại rất cẩn trọng, nhỏ giọng nói: "Thằng bé còn nhỏ như vậy thì không thể rời khỏi mẹ được, hơn nữa em không muốn thấy thằng bé oán giận nói anh cho hả giận sao?"