Chương 70: Cưới thôi!

.

.

.

Cuối thu, đầu đông, có lẽ là thời khắc chuyển giao mùa thật xinh đẹp. Cái se se giờ đây còn làm cho da thịt có chút tê tái. Cảm giác thư thái yên lành khi mở bật khung cửa sổ đã phủ kín một tầng hơi nước mỏng, phả vào trong khí lạnh một làn khói trắng nhàn nhạt nhưng ấm áp.

Seoul vào thời điểm chuyển giao này nhiệt độ cứ đều đặn xuống thấp, sương mù dày đặc cả những con đường sớm. Ngày ngày trôi qua, thời gian cứ thế nương theo những chiếc lá vàng rụm rơi đầy khoảng sân trước, biến cho cơn gió mát rượi của cái cuối thu trở thành những luồng gió lạnh tê cóng vào đầu đông. Con đường nhộn nhịp mọi ngày từ khi nào đã lắng đọng đi những tiếng ồn ào rộn rã, thay vào đó, chính là sắc tuyết trắng xóa, rất băng giá, nhưng cũng rất đẹp...

Vào thời khắc mà đáng nhẽ ra mọi công việc phải được xếp gọn sang một góc để thời gian nghỉ ngơi cuối năm được kéo dài, thì ở đâu đó, khoảng thời gian này, mới chính là gấp rút. Tại sao ư? Chính là để thuộc về nhau...

Ngồi trên ghế sopha, tay mân mê tái tóc thơm thoang thoảng mùi hoa nhài của Jungkook, anh đôi lúc lại giương khóe miệng thành nụ cười hết mực ôn nhu, nhìn từng biểu hiện đáng yêu của người nhỏ hơn. Cậu nằm gối đầu lên chân anh, xem phim truyền hình. Có lẽ sướt mướt lắm nên lâu lâu lại thấy cậu sụt sịt đưa tay lên quệt mắt.

Còn một điều chính nữa. Chân của Taehyung đã khỏi hẳn từ một tuần trước rồi. Từ giờ có thể đi lại bình thường, tự mình tắm rửa, tự mình làm mấy công việc nặng như đào đất trồng hoa theo yêu cầu của Jungkook. Thậm chí còn có dư sức để đè con người kia ra cả một ngày nữa kìa. Nhưng hẳn là có lí do nên anh mới chỉ ngồi đấy khoe mẽ thay vì trực tiếp thực hành. Thật ra là vì vấn đề mấy tuần nay vẫn đang gấp rút hoàn thành nha. Anh vẫn chưa có cưới cậu! Vẫn còn đang trong thời gian chuẩn bị cho lễ cưới. Nhưng cũng phải có một khắc nào đó, con người ta đạt tới giới hạn chịu đựng chứ nhỉ.

"Lại định làm gì?" Jungkook quệt nước mắt tèm lem trên mặt, liếc mắt sang nhìn Taehyung, nhân tiện kéo bàn tay ranh ma kia ra khỏi áo len mỏng.

"Xem em có lạnh không thôi!" ngụy biện một cách đầy giả tạo.

"Đừng dối lòng!"

"À..... thật ra là sờ con một chút. Xem con đang ngủ hay đang quấy appa của nó!" Taehyung nở nụ cười còn giả tạo hơn gấp bội.

"Anh thôi đi Taehyung, em là ai hả? Anh không qua mặt được em đâu!" Jungkook vừa nói vừa ôm chéo hai tay trước ngực.

Không thể nào cười nổi, anh đanh mặt thắc mắc.

"Lúc trước anh với em cũng đã cưới đâu! Nhưng cái gì của em anh cũng đã nhìn qua hết rồi còn che thân lại làm chi?!"

"Lúc trước là do em còn non nớt lắm mới bị anh đè, còn bây giờ..... phải cưới đã!"

Tuần sau hôn lễ mới cử hành, thế là phải chờ đến tuần sau kia á? Không được rồi, đã hơn một tuần rồi không được động đến "miếng thịt" nào. Anh tuy rất băng lãnh cao cao tại thượng nhưng chí ít, điều cơ bản nhất, anh vẫn là một con người đúng nghĩa. Các bộ phận phát triển lành mạnh trên cơ thể đã chứng minh điều đó. Và con người, nếu không trong thời kì giảm cân thì có bao giờ tự động nhịn đói?

"Nhưng hiện tại anh chính là đang rất muốn em, không chờ được nữa! Em cũng thấy mà!" Taehyung khổ sở chịu đựng cái nóng đến bỏng rát ở phía dưới. Cậu đương nhiên có thể nhìn thấy cái phản ứng dữ dội kia, nhưng không được vẫn là không được. Có thai, tốt hơn hết không nên quan hệ.

"Nhưng....."

"Kookie à, em cho anh ăn chay hơn một tuần rồi đấy! Làm sao anh chịu được?" nhìn thấy vẻ mặt tha thiết này của anh, cậu cắn môi lưỡng lự.

"Thôi được!!" nói rồi Jungkook ngồi xổm xuống hai chân Taehyung, tay không nhanh không chậm mở khóa quần người đối diện.

"Em tính làm gì đấy?" anh thoáng chút ngạc nhiên.

"Để em giúp!"

Phía dưới được bàn tay mềm mại mát lạnh của Jungkook chạm vào, anh suýt nữa thì phụt hết ra ngoài. Khó chịu cực độ, trán thấm đẫm mồ hôi mặc cho tiết trời ngoài kia vẫn cứ đang xuống thấp. Lấy cự vật đang trướng to ra khỏi lớp qυầи ɭóŧ, Jungkook lập tức dùng miệng mình bao bọc hết chiều dài của nó. Đầu lưỡi bên trong bắt đầu đùa bỡn với đỉnh đầu có chút ươn ướt.

"Aggh.... Jungkook..." Taehyung khổ sở đến mức chỉ hận không thể phát tiết ngay trong cái miệng nhỏ ấm nóng kia. Đây là lần đầu tiên cậu khẩu giao cho anh, ai ngờ được nó lại có cảm giác này chứ?

Jungkook bắt đầu di chuyển vật thô to ấy ra vào trong khoang miệng, dù có chút khó khăn vì thứ này quá lớn. Nhìn thấy mái đầu đen nhánh nhấp nhô lên xuống ngày càng nhanh, anh không chịu được bật ra tiếng thở dốc dồn dập. Từ khi nào Kookie lại có thể làm tốt chuyện này như vậy? Chết tiệt mà.....

"Arghh...." sắp đến cao trào, Taehyung cẩn thận nắm lấy tóc gáy Jungkook ấn vào sâu hơn, mạnh mẽ hơn. Sau vài lần nhấp mạnh, anh gồng mình, bắn hết dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng sâu trong khoang miệng Jungkook, sau đó ngửa người ra sau thở hổn hển. Cậu sau khi nuốt trọn chất lỏng đó vào, lại ngồi tựa vào anh, cũng mệt mỏi nhắm mắt lại. Lần đầu tiên làm điều này, cậu đã nhớ lại những gì khi trước Taehyung làm cho cậu, sau đó thì thực hiện theo. Và Jungkook nghĩ cậu đã làm tốt rồi.

"Tuyệt lắm Kookie!" Taehyung cúi người hôn lên gò má phiếm hồng của người nhỏ hơn.

Cậu chỉ mỉm cười, sau đó là nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của anh.

Đối với Taehyung, một trận kí©ɧ ŧìиɧ qua đi vẫn chưa đủ để giải tỏa hết ham muốn hơn một tuần qua. Người ta thường nói, bệnh chỉ hết khi dùng đúng thuốc, với cái miệng nhỏ kia thì chỉ là cho nhu cầu nhất thời thôi. Không lâu được.

Với lấy chiếc điện thoại trên bàn, có lẽ là gọi người của anh.

"Chuẩn bị hôn lễ tới đâu rồi?"

"Vâng, hôn lễ sẽ được tổ chức đúng như dự kiến của ngài là tuần sau ạ!"

"Tôi đổi ý rồi! Tôi muốn kết hôn ngay ngày mai. Hủy hết khách khứa đi, rách việc. Khách mời cần thiết tí nữa tôi gửi anh. Lễ đường vẫn phải đúng như kế hoạch!"

"Vâng, tôi bảo mọi người khẩn trương ngay!"

Ném chiếc điện thoại lại trên sopha, quay sang bên cạnh liền bắt gặp ngay ánh mắt to tròn đen láy tia lên người mình. Taehyung giật bắn.

"Gì thế?"

"Anh nói gì? Anh muốn ngày m-mai cưới?" Kookie lắp bắp. Hẳn là ngạc nhiên rồi. Tại sao Kim Taehyung luôn luôn là người làm theo ý mình thích như vậy ha? Cảm thấy tội cho ai xin được vào Kim thị mà trúng ngay vào lực lượng sai vặt của Kim tổng. Người ta cũng là con người mà. Anh thay đổi như cái máy như thế thì ai mà theo cho kịp?

"Anh không chờ được, cưới nhanh còn "ăn" nữa!!" Taehyung cười cười, sau đó liền nhận lấy một cái đánh từ cậu lên bả vai.

"Anh thực không đứng đắn một chút nào!" Jungkook bĩu môi.

"Từ khi gặp được em, Kim Taehyung này đã vứt hai chữ đấy ra khỏi từ điển rồi!" nói xong liền hôn chụt lên đôi môi anh đào đỏ mọng.

Nhanh như thế này sao? Jungkook bắt đầu hồi hộp rồi đây....

***

Tổ ấm của HoGi...

Tối đến, sau khi đã cơm nước xong, cả hai định lên giường chăn ấm nệm êm thì ngoài cửa có tiếng chuông vang lên. Hoseok đang tắm vội la lớn.

"Yoongi, mở cửa hộ anh! Anh đang bận trong này rồi!"

Yoongi cười cười sau đó xỏ dép bước xuống giường.

"Em biết rồi!"

*cạch*

Nhẹ nhàng ló đầu ra nhìn người bên ngoài.

"Cho hỏi anh tìm ai?"

"Chào cậu, tôi là người của Kim tổng, được lệnh chuyển thϊếp mời đến tận tay cậu và cậu Jung."

"Thϊếp mời gì?" Yoongi khẽ nhíu mày.

"Là lễ cưới của Kim tổng cùng cậu Jeon. Ngài ấy rất mong hai người có thể đến tham dự."

"À được, cũng tối rồi, cậu liền trở về đi kẻo trời tối nguy hiểm lắm!"

"Vâng!"

Yoongi nở nụ cười vô cùng đẹp, chớp chớp mắt, đứng tiễn người nọ rời đi. Sau đó, một phát dập cánh cửa gỗ lại, bước vội vào trong.

"Seokie à, chuyện lớn rồi!! Chuyện lớn rồi!!" Yoongi vừa mở tấm thiệp bên trong ra xem, vừa chạy vội lên cầu thang.

"Cái gì lớn?? Có chuyện gì sao?" Hoseok đúng lúc vừa bước chân ra khỏi phòng tắm.

"Mai Jungkook cùng Taehyung làm lễ cưới rồi?" Yoongi vừa nói vừa chìa tấm thϊếp mời ra trước mặt.

"MAI?? Sao nghe thằng bé nói tuần sau cơ mà??"

"Em cũng bó tay!"

---

Nơi khác...

*kính coong*

*Cạch*

"Ai thế ạ?" Eunhye mở cửa, hình như cô vừa ngủ được một giấc rồi.

"Cô Song, đây là thϊếp mời tới dự lễ cưới của Kim tổng và cậu Jeon. Tôi được lệnh chuyển tận tay cô!"

"Gì??" lời nói như sét đánh ngang tai. Cô vội cầm lấy thiệp mời rồi đi vào trong. Thật sự chưa chuẩn bị gì cả. Đầu tóc, giày dép, quần áo!! Chết mất. Nghĩ thế, cô lại phải chạy ngược vào phòng, thay đồ khác rồi ra ngoài đi mua sắm. Dù lúc này cũng đã gần nửa đêm.

---

Kim Taehyung, dù là bất cứ thời điểm nào, quyết định của anh vẫn làm người khác tá hỏa không ít. Nói chung, ở gần anh, phải tập quen dần đi là vừa!

END CHAP 70..

#JungMi aka DL