Chương 71: Hai mảnh ghép - một thế giới (Hoàn)

.

.

.

Sáng sớm tinh mơ, không khí trong lành mát lạnh mang theo mùi hương của băng tuyết đọng lại nơi cánh mũi. Cái khô lạnh này, khi đưa tay vừa xông hơi nóng, liền áp vào hai bên gò má, sự thoái mái ấy khiến con người ta khó tả thành lời.

Trưa đến, những tia ánh mặt trời nhè nhẹ trượt trên những phiến băng tuyết đọng trên lá non, băng tuyết biến thành những giọt nước nhỏ li ti, lấp lánh rơi xuống rồi vỡ tan trên nền tuyết dày đặc.

Từ cổng của ngôi biệt thự rộng lớn nhưng vô cùng ấm áp, một chiếc xe hoa mở cửa sẵn sàng để chờ đợi vị chủ nhân của nó bước lên.

Xe hoa trắng, cảnh sắc trắng, biệt thự trắng, nhưng một bức tranh có đẹp hay không chính là điểm nhấn được tỉ mỉ thêm vào. Từ sau cánh cửa gỗ nâu đang từ từ hé mở, là một chàng trai, hay đúng hơn là một thiên sứ với nụ cười cùng ánh mắt trong veo khiến người ta mê đắm. Cậu bước ra với bộ âu phục trắng muốt, tưởng như hòa hợp với khung cảnh lúc ấy. Nhưng không! Cậu chính là điểm nhấn để bức tranh hoàn hảo đó chớp mắt đã trở thành một cực phẩm. Không phải là gam màu đỏ chói lọi tương phản với gam màu trắng mà chính là vầng sáng như có như không chiếu sáng mỗi bước đi của cậu, Jeon Jungkook.

"Em thật xinh đẹp đó em trai nhỏ của chị!" Eunhye mặc bộ váy hồng nhạt sang trọng một cách dịu dàng, khoác thêm chiếc áo lông đứng ngay cửa xe. Dùng ánh mắt có một chút yêu thương nhìn cậu em nhỏ sau biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra mà cô đã được kể lại, cuối cùng cũng đã tới ngày được hạnh phúc.

Jungkook chỉ nhìn chị cười gượng rồi mau chóng lên xe hoa. Cậu giờ phút này đã chẳng thể suy nghĩ gì hơn. Hạnh phúc bấy lâu nay mơ ước đang ở trước mắt, nếu có thể, cậu muốn bản thân mau chóng đến nơi đó một chút. Cậu muốn được nhìn thấy anh mặc vest với tư cách là một chú rể, muốn được nhận bó hoa xinh đẹp từ tay anh và được tự mình thốt lên những lời yêu thương trong tận đáy lòng. Hơn thế nữa, cậu còn muốn cho bé con trong bụng nhìn thấy, papa của chúng hoàn hảo ra sao.

Đồng hồ ở nhà thờ điểm đúng 11h cũng là lúc chiếc xe hoa của Jungkook dừng bánh trước khoảng sân rộng lớn. Tài xế mở cửa, Eunhye đã ở một bên nắm lấy tay Jungkook bước xuống xe. Nhìn vào cánh cửa đang khép hờ kia mà lòng cậu bỗng rạo rực. Thời gian trôi nhanh lắm, chỉ chớp mắt nữa thôi cậu sẽ làm vợ của anh rồi.

"Em sẫn sàng chưa Jungkook? Chúng ta vào thôi!"

"Vâng!"

Sải bước đều đặn tiến về phía cánh cửa, là ranh giới của hạnh phúc kia. Cậu có nhiều cảm xúc và suy nghĩ đến nỗi mọi thứ đều trở nên trống rỗng. Thôi thì, cứ để thuận theo tự nhiên vậy.

Buông tay Jungkook, Eunhye đứng sang một bên, đẩy nhẹ cánh cửa nâu sẫm. Từ bên trong, ánh sáng chói lọi từ mặt trời hay họa chăng là từ chính Jungkook chiếu vào. Sáng đến chói lóa. Khi cửa đã mở hết, Jungkook mới từng bước từng bước tiến vào lễ đường trên chiếc thảm đỏ xa hoa. Trên ghế của khách mời, không có nhiều người nhưng chính là đầy đủ những người cậu yêu thương nhất. Yoongi hyung, Hoseok hyung, chị Eunhye. Còn có cả Mia và Jimin cũng vừa về nước.

Chưa hết, người con trai đứng ở nơi xa nhất kia, người mà đối với cậu là cả một thế giới. Anh đứng đó, chờ cậu, mỉm cười với cậu rồi ôn nhu nhìn cậu, cho cậu biết tình yêu của anh to lớn như thế nào chỉ qua ánh mắt. Kim Taehyung từ lâu đã bỏ đi cái vẻ ngoài băng lãnh lạnh lùng, để giờ phút này, anh trước mắt cậu hiền từ dịu dàng đến mê hoặc. Anh như một đấng tối cao tỏa ra hào quang để khi nhìn vào, mọi người có thể cảm nhận rằng bản thân đang được thứ ánh sáng đó che chở bảo vệ.

Đưa tay to lớn đón lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cậu, anh mỉm cười ngọt ngào rồi trao cho cậu bó hoa ly thơm ngát. Cả hai cùng nhau tiến về phía cha xứ trong ánh nhìn chúc phúc và vui mừng của tất cả mọi người.

"Hôm nay vợ anh đẹp lắm!" Taehyung khẽ thì thầm, đủ cho người bên cạnh có thể nghe thấy rồi lặng lẽ đỏ mặt.

"Hai con là Kim Taehyung, Jeon Jungkook?" tiếng cha xứ bắt đầu vang lên.

"Vâng thưa cha!" cả hai không nhanh không chậm, cùng đáp lại.

"Hôm nay chính là ngày trọng đại của các con. Là ngày mà từ nay trở về sau, các con sẽ là của nhau. Ta có thể thấy trong mắt các con là một niềm hạnh phúc to lớn đang dâng trào. Chính là một cuộc hôn nhân vô cùng tự nguyện và không có bất kì sự ép buộc nào. Bây giờ, ta sẽ đọc lời thề. Các con hãy suy nghĩ thật kĩ. Đồng ý và có thể từ chối. Nhưng với bất kì quyết định nào, các con cũng phải tự mình chịu trách nhiệm với lời đã nói.

"Thưa cha!" tiếng Taehyung đột ngột vang lên.

"Con muốn nói điều gì?"

Anh mỉm cười, nghiêng đầu sang nhìn vào ánh mắt xinh đẹp của Jungkook.

"Thưa cha, những lời nói quan trọng ấy, chúng con muốn được tự mình nói ra. Mong cha có thể chấp thuận cho chúng con."

Lúc này, cậu nhìn anh mỉm cười, sau đó nhìn vào cha xứ mà khẽ gật đầu, thay cho lời muốn nói rằng chính cậu cũng muốn làm như thế.

"Vậy hai con có thể bắt đầu!" cha xứ nói rồi cười hiền, đứng đó chăm chú nghe những lời ngọt ngào chuẩn bị thốt ra như chứng giám cho tình yêu của hai người họ.

Taehyung quay sang, nắm lấy hai bàn tay Jungkook rồi cả hai mặt đối mặt.

"Jungkook!"

"Vâng!"

"Trước hết, anh chính là muốn được một lần cuối cùng xin lỗi em. Một lời xin lỗi trọn vẹn nhất. Lúc trước, có phải do tính chiếm hữu của anh quá lớn, nên đã dùng cách thực không đứng đắn để giữ em lại bên cạnh. Dằn vặt, dày vò em, đã làm em đau đớn và phải chịu sự ràng buộc không đáng có. Nhưng đó là vì tình yêu của anh đối với em, nó điên cuồng đến nỗi nó không cho phép anh cam chịu khi nhìn em cùng với người khác. Xin lỗi vì đã cho em một bắt đầu thực quá đỗi đau đớn. Và cũng cảm ơn em đã cho anh cơ hội để chứng minh tình yêu của mình, được chăm sóc, được cùng em đứng đây lúc này và nhất là được trở thành một người cha đúng nghĩa. Anh đã thất hứa với em quá nhiều nên lúc này đây, để tiếp tục nói ra một lời hứa nữa đối với anh thực khó khăn lắm. Thế nên, anh sẽ chỉ dùng những năm tháng còn lại, lấy hành động để chứng minh, anh yêu em hơn bất cứ thứ gì trên thế gian. Anh không chắc tình yêu của mình là lớn nhất nhưng anh dám khẳng định rằng, nó đủ bao la để che chở em suốt quãng đời còn lại! Hôm nay, có cha và tất cả mọi người ở đây chứng giám, tôi Kim Taehyung, đồng ý lấy Jeon Jungkook làm vợ."

Vẫn là ánh mắt bá đạo của một người con trai, vẫn là cái nét kiên quyết nhưng xen lẫn ôn nhu mà Jungkook cả đời không thể nào quên được. Cậu hạnh phúc nhìn anh như hiểu thấu được tất cả. Siết chặt lấy bàn tay to lớn của anh hơn, giọng cậu nhẹ nhàng ngọt ngào như một viên kẹo đường, làm người ta xao xuyến.

"Taehyung, em cũng muốn được nói với anh một lời xin lỗi cuối cùng, lời xin lỗi trọn vẹn nhất. Mặc dù lúc trước, anh đã tha thứ cho em vì đã xem anh là một người khác để yêu thương, nhưng anh có biết không? Mỗi một khi anh chăm sóc em, ôm em trong lòng như một đứa trẻ, hay là khi như một vị thần xuất hiện kịp thời và cho em một chỗ dựa vững chãi, tim em như bị cái gì đó bóp nghẹn. Đau đớn lắm. Những lúc như thế, em lại tự hỏi bản thân tại sao khi đó lại quá ngu ngốc làm ra một việc dằn vặt chính tâm can mình và làm anh tổn thương. Em không biết, em cho rằng đó là một định mệnh được sắp đặt sẵn, để em tự nhận ra chính mình đã quá hi vọng về một tình yêu đã không còn tồn tại bất kì ràng buộc nào và để em nhận ra, em yêu anh từ lúc nào không hay biết. Có cha và mọi người chứng giám, em, Jeon Jungkook, đồng ý lấy Kim Taehyung làm chồng. Dẫu cho sau này anh có thể không còn thứ gì trong tay nữa, em vẫn sẽ bên anh và trở thành tất cả những gì anh cần. Hãy bỏ qua cho nhau quá khứ tồi tệ đó và bắt đầu một cuộc sống mới anh nhé!"

Lời nói mà cả hai lần lượt thốt ra như làm cả không gian trở nên nghẹn ngào. Bên dưới, bọn họ đã khóc, khóc vì được chứng kiến và chứng giám cho một tình yêu quá chân thành, đẹp đẽ. Đến với nhau đã khó, bên nhau lâu dài còn khó hơn. Nếu được, xin cho chúa trời đừng bao giờ giáng xuống cho họ bất cứ nỗi đau nào nữa. Họ thương nhau, yêu nhau, điều đó không còn phải thử thách nữa. Những gì cần làm đó chính là dõi theo và mỉm cười với hạnh phúc của họ mãi mãi về sau!

"Nhân danh cho chúa trời, ta xin tuyên bố hai con chính thức trở thành vợ chồng!" lời của cha xứ vừa kết thúc cũng là lúc hai con người lộng lẫy kia trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào. Kết thúc chuỗi ngày tháng cũ quá đau buồn, xóa nhòa đi những hiểu lầm và tổn thương để bắt đầu lại một hành trình mới có nhau và yêu nhau trọn vẹn.

-Hoàn-

#JungMi