Chương 69: Vợ bảo gì cũng nghe

.

.

.

Một khoảng không im lặng bao trùm. Cái gì cơ, Kookie vừa nói em ấy có em bé. Thế nó là con mình. Thế mình lên chức papa rồi sao?

Nghĩ đến đó Taehyung ngớ người ra. Một câu cũng không thể nói cho hoàn chỉnh. Cảm giác lúc này ra sao nhỉ? Chính là sung sướиɠ đến tận trời xanh nha!

"EM NÓI THẬT SAO??"

"Em lừa anh thì có ích lợi gì?" cậu cười khúc khích. Để lộ ra hai chiếc răng thỏ xinh xinh.

"Ôi thần linh ơi, anh có con rồi sao?" Taehyung vừa nói, trong đầu vừa liên tưởng đến đứa bé mũm mĩm, xinh đẹp đáng yêu như anh và cậu là hai mắt lại bật sang chế độ đèn pha ô tô. Sau lại ôm chầm lấy bụng cậu mà hôn hít. Jungkook cười đau cả bụng, dùng tay đẩy cái đầu kia ra nhưng mãi anh vẫn không chịu buông. Cứ nói nhăng nói cuội miết.

"Cục cưng à!! Papa yêu con lắm. Mau mau ra nhé!! Papa cùng con đi chơi!"

"Phải rồi, bảo bối của papa thích ăn thứ gì nào? Con nói cho papa biết papa sẽ ép appa ăn vào cho con!!" Hai mắt Taehyung long lanh hình trái tim cưng chiều nhìn cái bụng nhỏ. Cưng con từ trong trứng, không biết sau này nó ra rồi còn đến mức nào được nữa.... Jungkook cũng không ngoại trừ việc mình bị cho ra rìa nha. Đối với Kim Taehyung thì chẳng có gì chắc chắn được hết!

"Nè, cái gì mà "ép" hả? Ý anh là như nào đây?" Jungkook đanh mặt.

"Cái đó là anh nói đại khái thôi. Ý là chỉ cần bé con của anh muốn ăn, cho dù em không thích anh cũng sẽ "ép" tới cùng!" Taehyung nói xong, lại quay xuống xoa xoa bụng cậu.

"Bảo bối của papa là trai hay gái nè? Báo động cho papa một tiếng để papa biết đường tính chuyện tương lai coi!" Taehyung ngả ngớn dụi dụi cái bụng. Chẳng biết khuôn mặt xinh xắn của ai kia đã trở nên hắc ám tự bao giờ.

Kim Taehyung, tổng tài bá đạo. Chính thức biến mất khỏi chốn nhân gian này...

Mới một phút ba mươi giây trước còn kêu cậu bảo bối của anh các thứ. Ấy mà bây giờ, cả người cậu, trừ cái bụng cậu thì các phần còn lại đều chẳng đáng một cân.

Thôi được, coi như là anh đang khiêu chiến em đi Kim Taehyung!

"Buông!" hất mặt anh ra khỏi bụng mình một cách vô tình. Cũng phải, Jeon Jungkook bây giờ chính là đang bật sang chế độ "nô ɭệ chủ nô".

"Ơ? Cho anh tâm sự mỏng với bảo bối một lát. Dù sao mấy bữa nay hai cha con anh cũng đâu được gần nhau!" Taehyung bày ra bộ mặt tiếc của.

"Tém lại đi! Như thế là lố rồi. Không chừng con sẽ bị anh làm hư mất!"

"Anh có làm gì sao? Chỉ là tâm sự mà!"

"Không được! Người ta hay bảo "dạy con từ thuở nằm nôi, dạy chồng từ thuở nó còn chưa dạy mình" em phải "chỉnh" cho con với cả anh nữa. Phải biết kiềm chế cảm xúc để không làm hư nhau!"

Taehyung nuốt ực nước bọt. Biểu cảm đúng nghĩa một đấng nam nhi..... đã có vợ! Đây cũng có thể gọi tắt là chế độ độc tài của Jeon Jungkook. Bảo bối lớn nhà anh sắp đảo chính lên ngôi. Với cái chân tật nguyền này thì anh còn có thể làm được gì?! Thôi thì đành chiều vợ mấy hôm, không lâu nữa khi cái chân chết tiệt này lành rồi, anh sẽ "chỉnh" lại cậu sau. Cứ chờ đấy!

"Thôi được rồi, vợ nói gì anh cũng nghe! Giờ thì nhích lại đây!" anh vẫy vẫy cậu lại chỗ trống cạnh mình. Nói gì thì nói chứ vợ anh anh còn lạ gì? Là đang ghen tị với cục cưng đây mà! Jeon Jungkook thì vẫn mãi là Jeon Jungkook thôi, vẫn là con người đáng yêu đến mức làm anh chết mê chết mệt.

"Xí!" Jungkook vờ làm dỗi, nhưng cuối cùng cũng chịu nhích lại cho anh ôm. Đùa một chút thôi chứ nghe một tiếng "vợ" của anh là tim cậu..... tan như kẹo đường gặp nước rồi.

Trừ mấy trăm phòng bệnh còn lại ra, trừ luôn cả phòng bệnh bên cạnh chưa biết có tiềm năng gì, có thể thấy, phòng 153VIP:TH này có ánh sáng màu hồng phát ra rồi. Hồng đến độ nhìn thôi cũng đủ thấy ngọt rồi.

Trước khi đi ngủ, Jungkook có ghé sang phòng bên cạnh một lần nữa, để chắc rằng Hoseok và Yoongi hyung vẫn ổn. Đi lại bên giường bệnh của cả hai, cậu nhìn họ với ánh mắt tràn ngập yêu thương cùng biết ơn.

"Xin lỗi vì em đã đẩy hai người vào nguy hiểm! Nhưng cám ơn vì hai người đã đến cứu em và chăm sóc Taehyung thay cho những ngày em không ở cạnh. Hai người mau khỏe lại nhé! Em có tin tốt rồi đây!" nói rồi Jungkook lại nở nụ cười vô cùng lạc quan. Trước khi ra khỏi phòng, cậu còn không quên điều chỉnh nhiệt độ máy sưởi, đắp chăn thật kĩ cho hai người họ.

"Có nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần cũng không thể chối bỏ rằng, Min Yoongi cùng Jung Hoseok ở chung một chỗ thực sự rất xứng đôi!"

Ba hôm sau..

Lúc này Jungkook đang bận dọn dẹp hành lí cho Taehyung, Hoseok và Yoongi hyung. Nói gì thì nói, được về nhà vẫn thích hơn chứ nhỉ. Mùi bệnh viện nghe mãi cũng phát điên. Với lại, có góc riêng tư để vợ chồng người ta còn tình cảm nữa chứ.

"Này, để anh làm được rồi! Em về phòng lo chuẩn bị cho Taehyung đi!" Hoseok giật lấy cái túi trên tay Jungkook.

"Đúng rồi Jungkook. Bọn anh hai người, bên kia Taehyung có một mình, em sang chuẩn bị cho cậu ấy đi, bọn anh cũng xong ngay mà!" Yoongi cũng không kém, cũng xua xua tay ý bảo Jungkook về phòng mình.

Cậu nghe xong, cười một cái rồi chống tay lên hông nhìn hai người họ.

"Hai người nhìn hai người kìa. Tay còn chưa hồi phục hẳn, để hai người làm thì biết khi nào mới được xuất viện đây! Cứ để em giúp cho, đằng nào em cũng là đứa khỏe nhất mà! Còn Taehyung bên kia, anh ấy không bị tay nên chắc cũng dọn được một ít rồi, không sao đâu, đồ của anh ấy cũng không nhiều mà!" Jungkook vừa nói lại vừa chăm chú xếp đồ. Cậu đã khăng khăng như vậy, hai người kia cũng đành nghe theo.

Sau khi taxi đưa Hoseok và Yoongi về đến nhà họ, Jungkook và Taehyung lại đi tiếp về ngôi biệt thự thân quen. À mà quên, trước khi qua Úc, Hoseok và Yoongi đã chuyển vể chung một nhà rồi. Mọi chuyện bây giờ chỉ có thể miêu tả bằng hai từ suôn sẻ.

Bước chân vào tổ ấm thân quen, đã gọi là tổ ấm thì dù có đi lâu gấp mấy, hơi thở hạnh phúc và những kỉ niệm của ngày trước vẫn còn tinh tươm như chỉ mới ngày hôm qua. Một tay đỡ vai Taehyung đi vào trong nhà, mở cánh cửa gỗ ra lại là một bất ngờ lớn khác.

"Taehyung, nhà chúng ta...." Jungkook ấp a ấp úng nhìn mấy thứ đồ chơi trẻ em khắp nơi. Giấy dán tường và cả nội thất đều được tỉ mỉ bố trí lại. Nhìn đâu đâu cũng thấy một màu sắc của trẻ thơ.

"Nhà chúng ta như vậy từ khi nào?" cậu đỡ anh ngồi xuống ghế, tiện thể quay sang hỏi.

"Hôm qua anh đã điện cho người tới dọn dẹp lại!"

"Hôm qua sao? Sao em không biết nhỉ!"

"Anh chính là chờ em ra khỏi phòng mới gọi điện mà, chủ yếu là tạo bất ngờ cho em! Em thấy sao? Chúng đáng yêu chứ?" Taehyung cưng chiều ôm lấy vai cậu, tay trái nhân tiện nhặt con thỏ bông bên cạnh lên.

Cậu mỉm cười, nhướn người hôn một cái rõ kêu lên môi anh. Sau cùng vẫn không quên vòng tay ôm lấy thắt lưng săn chắc kia.

"Tae à, anh biết không. Bây giờ em thực sự đang rất hạnh phúc. Chỉ muốn khóc thôi!"

"Hạnh phúc thì phải cười chứ ai lại khóc hử?" anh nhéo lên chóp mũi nhỏ xinh có chút ửng đỏ vì khí lạnh ngoài trời.

"Em không biết đâu, anh làm em hạnh phúc muốn phát khóc rồi đấy. Bắt đền!" giọng điệu mang chút hờn trách nhưng khóe miệng lại cong lên một nụ cười đơn thuần, xinh đẹp tinh khiết tựa như giọt sương sớm.

"Giờ anh chỉ có tấm thân này thôi, lấy ra đền cho em em có lấy không?"

"Không cho em cũng lấy!" cậu lúc này còn siết chặt vòng tay hơn. Mãn nguyện ngồi trong vòng tay được anh ôm trọn.

Taehyung xoa xoa mái tóc vương chút bụi tuyết của người trong lòng, đáy mắt chứa đầy yêu thương không nói nên lời.

Tất cả của anh sẽ chẳng bao giờ là đủ khi không có em, Jeon Jungkook...

Cúi thấp người, anh hôn nhẹ lên gò má trắng nõn mát lạnh của cậu, sau đó dời nụ hôn ấm áp xuống bờ môi mềm mọng vì trời lạnh mà có chút đỏ kia. Hôn lấy nó, nhẹ nhàng từng chút một như nâng niu một thứ gì đó quý giá lắm. Jungkook nhắm nghiền mắt, tận hưởng cái ấm nóng đang bao trọn bờ môi cùng chiếc lưỡi ma mãnh từ bao giờ đã đi vào trong khoang miệng cậu. Cả hai cùng quấn lấy nhau mà mυ"ŧ hết thảy bao nhiêu vị ngọt lịm. Từ lúc nào, Jungkook đã trèo lên ngồi trên thắt lưng anh, cảm nhận từng cái tê dại của da thịt nơi hai bàn tay của ai kia chạm đến. Luồn tay vào trong chiếc áo len, bàn tay to lớn miết lấy chiếc eo thon mịn cả đầu nhũ đang dần bị kí©h thí©ɧ của cậu. Jungkook choàng cánh tay ôm lấy cổ anh, chợt mỉm cười khi cảm nhận được hạ thân của Taehyung bắt đầu có phản ứng. Anh rê hai bàn tay xuống bờ mông đầy đặn của cậu xoa nắn. Jungkook cầm lấy hai bàn tay đó, cắn cắn môi anh một chút sau đó luyến tiếc rời ra.

"Làm sao vậy Jungkook?" Taehyung nói với chất giọng khàn khàn. Không thể chối bỏ được cơ thể anh đang bắt đầu nóng ran.

"Bây giờ thì không được rồi!" cậu lắc lắc đầu nhỏ, mặc dù trong thâm tâm cũng đang rất muốn chuyện đó.

"Tại sao chứ? Kookie, em muốn gϊếŧ anh sao? Không phải bây giờ thì là khi nào?"

Nhìn khuôn mặt đầy ham muốn của anh, cậu không biết nên cười hay nên khóc, không biết nói thế nào bây giờ. Thật ra cậu chính là lo cho đứa bé. Nhỡ đâu ảnh hưởng tới cục cưng thì sao? Suy nghĩ là vậy, nhưng đột nhiên lời nói phát ra từ miệng cậu lại không phải là như thế...

"Lấy em đi đã!"

END CHAP 69..

#JungMi aka DL