Chương 4: Câu dẫn thất bại

Thấy Cố Thừa Châu vẫn luôn nhìn bữa trưa của mình, Quan Tuệ Nguyệt cho rằng anh muốn ăn, rất hào phóng mà đẩy đồ chiên và canh bổ về phía anh, “Tổng tài, anh muốn ăn thì ăn đi, tôi sẽ không để ý, canh bổ này, anh nhất định phải uống.”

“Không cần.” Cố Thừa Châu ăn cơm giảm mỡ, một bộ vô dục vô cầu.

Ở phương diện ăn uống, anh tựa hồ không có nhu cầu gì, đủ dinh dưỡng, lành mạnh, anh sẽ ăn.

Quan Tuệ Nguyệt thầm nghĩ, trách không lại là son môi nam, ăn lành mạnh như vậy, thanh đạm như vậy, kê kê nhỏ sao có thể có du͙© vọиɠ lớn được?

Cũng may cô không ngại.

Có cái mất có cái được, bởi vì tính tự giác, tổng tài lớn lên cao lớn uy mãnh, dáng người cũng cực kỳ cân xứng, đường cong cơ bắp hoàn mỹ xinh đẹp, bụng còn có khối cơ bụng tám múi, tràn ngập mỹ cảm lực lưỡng.

Vẫn rất đẹp mắt.

Quan Tuệ Nguyệt vẫn chưa từ bỏ ý định, chỉ vào bát canh bổ kia, “Tổng tài, anh làm việc vất vả như vậy, uống chút canh bổ lót dạ đi, nếu không anh kiệt sức, công ty của chúng ta phải làm sao?”

Quan Tuệ Nguyệt vừa nói, vừa chậm rãi ăn đồ chiên.

“Không vì thân thể của anh mà suy nghĩ, thì cũng suy nghĩ cho toàn bộ công ty chúng ta, đúng không nào? Không có anh, công ty chúng ta hoạt động như thế nào ……”

Quan Tuệ Nguyệt chi chi tra tra nói huyên thuyên một đống, Cố Thừa Châu chỉ cảm thấy thật ồn ào, giương mắt nhìn cô một cái, Quan Tuệ Nguyệt lập tức im miệng.

“Bên trong canh bổ đều là piu-rin, cũng không có tác dụng bồi bổ thân thể, tôi khuyên cô cũng đừng uống, chỉ làm tăng thêm gánh nặng cho thân thể.”

Ném xuống những lời này, Cố Thừa Châu liền bưng salad rời đi, để lại một mình Quan Tuệ Nguyệt.

Đồng nghiệp đang chú ý chặt chẽ đến bên này vội vàng đi tới, “Tuệ Nguyệt, tổng tài đây là đơn phương cự tuyệt ăn chung với cô sao?”

Quan Tuệ Nguyệt đột nhiên uống một hơi hết sạch bát canh bổ, “Không biết.”

Cô mới không thừa nhận sự thật là tổng tài không muốn ăn cơm cùng cô.

Đồng nghiệp cũng không hỏi nhiều.

Hai bát canh bổ, toàn bộ đều vào bụng Quan Tuệ Nguyệt, cô ợ một hơi, thu dọn đồ ăn còn thừa, chờ khi đói lại ăn tiếp.

Giữa trưa có hai giờ để nghỉ ngơi, Quan Tuệ Nguyệt ngủ một giấc rồi dậy, nữ đồng nghiệp đều đang hỏi cô hôm nay dùng má hồng màu gì, cô trả lời là một nhãn hiệu nào đó, khi đi vệ sinh, mới biết được nguyên nhân là gì.

Má cô ửng hồng, bởi vì bôi kem chống nắng và tán phấn phủ, che đi một phần khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì uống canh bổ.

Không chỉ vậy, Quan Tuệ Nguyệt còn cảm thấy rất nóng, rõ ràng vẫn là cuối xuân, lại khô nóng khó chịu giống như ngày hè, cái miệng nhỏ nào đó dưới thân còn cảm thấy ngứa ngáy, nghĩ muốn đồ gì đó thọc vào.

Loại khô nóng này giằng co thật lâu, khi làm việc, khuôn mặt Quan Tuệ Nguyệt đều đỏ bừng, đồng nghiệp đều cảm thấy quá khoa trương, cho rằng cô đánh má hồng quá đậm.

Quan Tuệ Nguyệt cũng không giải thích gì.

3 giờ chiều, Cố Thừa Châu dùng điện thoại nội bộ gọi Quan Tuệ Nguyệt cầm tư liệu vào.

Cho đến khi Cố Thừa Châu ngẩng đầu, liền phát hiện mặt Quan Tuệ Nguyệt đỏ bừng, cô còn lén cởi cúc áo trên cùng, lộ ra làn da trắng nõn, còn loáng thoáng nhìn thấy khe ngực.

Quan Tuệ Nguyệt quá nóng, đặc biệt là khi nhìn thấy Cố Thừa Châu, cảm giác khô nóng từ trong ra ngoài càng trở nên tồi tệ hơn, sự xao động khiến toàn thân cô tê dại.

Cô cố gắng khống chế ngọn lửa tà ác kia, cố nén sự xúc động muốn đẩy ngã người đàn ông kia, đem văn kiện giao cho Cố Thừa Châu.

Cố Thừa Châu cúi đầu nhìn văn kiện, xem nhẹ cô nhân viên không ngừng nuốt nước miếng nào đó, vô tình nói: “Cài lại cúc áo trên của cô đi, nếu để tôi phát hiện cô lại cởi ra, trừ 3000 tệ tiền lương!”

3000 tệ?

Quan Tuệ Nguyệt rùng mình, vội vàng cài cúc áo lại, so với du͙© vọиɠ, hiện tại vẫn là tiền quan trọng hơn, Cố Thừa Châu nhìn cô cài cúc áo lại, lúc này mới vừa lòng, bảo cô đi ra ngoài.