Chương 5: Nghĩ đến tổng tài tự an ủi ( hơi h )

Công việc của Cố Thừa Châu rất bận, khi thì đi gặp khách hàng, khi thì lại đến cửa hàng mới xem xét, cả ngày hôm nay Quan Tuệ Nguyệt đều đi theo anh, mỗi lần đơn độc ở cùng Cố Thừa Châu, Quan Tuệ Nguyệt luôn trộm kẹp chân.

Thật vất vả mói đến sáu giờ, Quan Tuệ Nguyệt tựa hồ là chạy như bay đến thang máy.

Cố Thừa Châu từ văn phòng đi ra, chỉ nhìn thấy mái tóc của Quan Tuệ Nguyệt.

Công ty bọn họ không khuyến khích tăng ca, đều là đúng giờ tan tầm, trừ phi có hạng mục rất gấp, nếu không, đều là đúng 6 giờ tan tầm.

Bởi vì đây là thời gian Cố Thừa Châu đến phòng tập thể dục.

Chị Quyên cùng mấy đồng nghiệp cũng bị tốc độ ánh sáng của Quan Tuệ Nguyệt làm cho kinh ngạc, gia hỏa này được lắm, đàn ông tiết sớm cũng không nhanh bằng cô.

“Tuệ Nguyệt vội vã tan tầm đi đâu vậy?”

“Chẳng lẽ là đi hẹn hò với bạn trai?”

“Phi, Tuệ Nguyệt độc thân từ trong bụng mẹ, lấy đâu ra bạn trai?”

……

Cố Thừa Châu đem đối thoại này ném lại phía sau, bước vào thang máy, đi đến phòng tập thể dục.

Quan Tuệ Nguyệt ngồi xe taxi về nhà, vốn tưởng rằng xe taxi sẽ nhanh hơn, nhưng lúc này là giờ cao điểm tan tầm, trên đường đều là xe, cô đã bị kẹt lại trên đường.

Anh tài xế còn đang khoác lác với cô, thấy Quan Tuệ Nguyệt gấp đến độ sắp khóc, vội trấn an cô, “Cô gái, tôi biết cô rất gấp, nhưng cô đừng vội, có phải trong nhà có chuyện gì hay không?”

Quan Tuệ Nguyệt lắc đầu, “Không phải.”

Là cô quá muốn.

Hai chén canh bổ giữa trưa kia quá mạnh, hiện tại Quan Tuệ Nguyệt đang trong trạng thái đứng trong dục hỏa đốt người.

Xe cuối cùng cũng di chuyển.

Trước 7 giờ, Quan Tuệ Nguyệt cuối cùng đã về đến căn phòng thuê.

Quan Tuệ Nguyệt ở trong một căn chung cư, một ngủ một khách, môi trường và ánh sáng đều rất tốt.

Vừa vào cửa, Quan Tuệ Nguyệt liền cởϊ qυầи áo ra, chỉ để lại qυầи ɭóŧ, nằm trên giường, từ dưới gối đầu lấy ra một cây dươиɠ ѵậŧ giả rồi liếʍ mυ"ŧ.

Qυầи ɭóŧ của cô ướt đế ngượng ngùng, khi cởi ra, thậm chí còn có thể kéo sợi.

Quan Tuệ Nguyệt cuối cùng nhịn không được, đem dươиɠ ѵậŧ giả đã liếʍ mυ"ŧ nhắm ngay âm đế, khởi động chốt mở.

“Ong ong ong” chấn động, làm ngón chân Quan Tuệ Nguyệt cuộn tròn lên.

Tay phải cô cầm dươиɠ ѵậŧ giả, tay trái ôm lấy đầṳ ѵú mình xoa nhẹ.

Nhắm mắt lại, trong đầu ảo tưởng Cố Thừa Châu đang hút đầṳ ѵú cô, xoa hoa đế cô.

Khuôn mặt cấm dục và dáng người khiến người ta phun máu mũi của tổng tài.

Chỉ nghĩ thôi, kɧoáı ©ảʍ đã xông thẳng lên đầu, “Tổng tài…… Thật thoải mái.”

Không đến một phút, Quan Tuệ Nguyệt đã cong eo, trong miệng ngâm nga, “Ưm a, tổng tài đại nhân, muốn… ư… Sắp cao trào.”

Dứt lời, lượng lớn ái dịch phun ra, Quan Tuệ Nguyệt thở hổn hển, vẫn cảm thấy không đủ, bởi vì cái tiểu huyệt chảy nước còn đang thèm thuồng.

Có lẽ là muốn đồ gì đó tiến vào.

Nhưng Quan Tuệ Nguyệt không dám, theo như lời giới thiệu của bạn tốt Chu Tiếu Tiếu, Quan Tuệ Nguyệt mua một món đồ chơi nhỏ, nhưng mua lâu như vậy, cô chưa bao giờ dùng qua.

Bởi vì cô không dám, cô sợ đau.

Một nơi nhỏ như vậy, khi cô đi tắm cũng không dám duỗi tay vào, càng đừng nói dùng mấy món đồ chơi đâm vào, cô không hạ thủ được.

Mỗi lần du͙© vọиɠ tiến đến, cô đều xoa xao chút, liếʍ mυ"ŧ dươиɠ ѵậŧ giả để giải quyết.

Nhưng tối nay, Quan Tuệ Nguyệt vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó, nếu tổng tài đại nhân ở trên giường cô thì tốt rồi.

Nghĩ như vậy, Quan Tuệ Nguyệt lại ấn mở dươиɠ ѵậŧ giả, để lên hoa đế.

Khi gần đến cao trào, điện thoại trên tủ đầu giường lại vang lên, Quan Tuệ Nguyệt đang vào thời khắc mấu chốt, đột nhiên bị cuộc gọi này đánh gãy, tâm tình vô cùng khó chịu.

Cho đến khi nhìn thấy người gọi đến, sắc mặt cô mới tốt chút, thở phì phò nhận cuộc gọi, giọng nói cũng mang theo sự quyến rũ, “Tổng tài đại nhân ~ tìm tôi có chuyện gì vậy~”