Chương 46

Nhà Hoàng Xuân Mi ở lầu hai, hai phòng ngủ một phòng khách, mặc dù phòng ngủ và phòng khách đều rất nhỏ, nhưng ở niên đại này, có thể có căn nhà như vậy ở huyện thành đã coi như là gia đình trung lưu rồi.

Hoàng Xuân Mi nhìn đồ vật được Tô Nguyệt Hòa lấy ra, hai bao bánh kẹo, hai bao nấm dại tươi mới, bà ấy cười nói: "Con khách khí như vậy làm gì? Nhiều như vậy, nhà dì biết ăn đến khi nào mới xong?"

Tô Nguyệt Hòa nói: "Con chia ra hai phần, một phần cho nhà dì, một phần cho người giới thiệu tên chị Khâu gì đó..."

"Nhà các con chính là như vậy, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo. Bánh kẹo và nấm, tối nay dì sẽ đưa cho chị Khâu."

Hoàng Xuân Mi rót cho Tô Nguyệt Hòa một chén nước, "Hôm nay có thể chị Khâu sẽ rất bận, giới thiệu ba cặp đều là gặp mặt vào hôm nay, ban đầu chị ấy muốn sắp xếp mọi người gặp mặt chung một chỗ nhưng dì cảm thấy không tốt, quá ồn ào, các con muốn tìm hiểu nhau, nói nhiều một chút cũng khó khăn, dì liền nói với chị ấy chia ra hai địa phương. Chị ấy mang theo những người khác đến tiệm cơm Cẩm Tú, dì dẫn con đi tiệm cơm Thanh Thành. Như vậy mọi người đều thoải mái."

Tô Nguyệt Hòa tiếp nhận chén nước tráng men: "Con nghe dì sắp xếp."

Trước đó Hoàng Xuân Mi nghe chị Khâu nói tình huống nhà trai, chị Khâu lo lắng Lương Chính Phong là để qua loa lấy lệ với chị họ anh, đồng thời vì hoàn thành ‘nhiệm vụ’ tổ chức giao phó mới không thể không đồng ý xem mắt.

Nói cách khác, lần xem mắt này tỷ lệ thành công rất rất thấp.

Nhưng Hoàng Xuân Mi không tiện nói thẳng với Tô Nguyệt Hòa, sợ Tô Nguyệt Hòa không muốn đi, lại sợ cô đầy cõi lòng hi vọng đến, cuối cùng thất vọng mà về.

Hoàng Xuân Mi liền rào trước với cô: "Xem mắt ấy à, luôn có gia đình điều kiện không thích hợp, tính cách không hợp, hai bên không ưng ý nhau, cũng không sao, phải xem thêm mấy người, gặp mấy người, cuối cùng cũng có thể gặp được người thích hợp."



Tô Nguyệt Hòa cũng không ngốc, cô vừa nghe liền hiểu, dì Xuân Mi không coi trọng lần xem mắt này.

Cô thăm dò cười nói: "Dì, đồng chí Lương này điều kiện rất tốt, dì có chuyện không ngại nói thẳng, không sao cả."

Hoàng Xuân Mi không tiện đả kích tính tích cực của Tô Nguyệt Hòa: "Các con cứ nói chuyện đi đã, dì cũng không biết người ta. Dung mạo của con xinh đẹp, phải phát huy ưu thế của mình nhiều hơn."

Tô Nguyệt Hòa làm nữ đệ tử tông môn đúng là có ưu thế, đó chính là khi cô thích một người đàn ông, mà đối phương lại không thích cô, cô có thể thực hiện mị thuật với đối thương, đàn ông bình thường trúng mị thuật đều sẽ ngoan ngoãn nghe lời người thi cổ.

Nhưng mị thuật này có một khuyết điểm trí mạng, đó chính là, một khi áp dụng, cô nhất định phải hợp hoan với đối phương trước khi trăng tròn tháng sau.

Cho nên, cái ưu thế này của cô ở một mức độ nào đó mà nói cũng không có ích lợi gì.

Tô Nguyệt Hòa hi vọng tìm một đối tượng, là người thật lòng thật dạ thích cô, mà không phải trúng mị thuật, bởi vì ngoại lực mà thích cô.

Hoàng Xuân Mi lấy nấm dại mà Tô Nguyệt Hòa đem tới bỏ trong phòng bếp, "Đi thôi, hẹn mười một giờ, cũng sắp tới giờ rồi."

*

Từ quân doanh Nhạn Bắc lái xe đến huyện thành cũng chỉ hơn mười phút, bộ đội cố ý phái người lái xe, lái Jeep đưa nhóm "Nan giải" bọn họ đi xem mắt.

Lái xe đưa Lương Chính Phong đến tiệm cơm Thanh Thành trước mới đưa hai người khác đi một nơi khác.



Sau khi Lương Chính Phong xuống xe, mắt nhìn đồng hồ, mới mười giờ rưỡi, anh lên lầu hai, chọn một vị trí gần cửa sổ, tính kiên nhẫn chờ đợi.

Đợi đại khái nửa giờ, anh trông thấy Tô Nguyệt Hòa đi theo một người phụ nữ trung niên tới tiệm cơm.

Lương Chính Phong sửa sang cổ áo, xuống lầu đón người.

Bởi vì thời gian còn sớm, trong tiệm cơm cũng không có bao nhiêu khách hàng, anh vừa xuống lầu, Tô Nguyệt Hòa đã nhìn thấy anh, hai người không hẹn mà cùng mím môi nhìn nhau cười.

Hoàng Xuân Mi phản ứng chậm hơn chút, bà ấy thuận theo ánh mắt của Tô Nguyệt Hòa mới phát hiện một chàng trai tuổi trẻ đẹp trai, dáng người thẳng tắp từ trên cầu thang đi xuống, tinh thần diện mạo của người này hoàn toàn khác với tưởng tượng của bà ấy.

Bà ấy cười nghi hoặc hỏi: "Đồng chí Lương phải không?"

"Lương Chính Phong." Lương Chính Phong đoán được đối phương là ai, vội vàng gật đầu chào hỏi: "Chào dì, dì Hoàng."

"Tốt tốt tốt!" Hoàng Xuân Mi cười đến chỉ thấy lông mày không thấy mắt, "Chào đồng chí Lương!"

Trước kia bà ấy cũng đã làm người tiến cử, nhưng trước đó không khẩn trương, không biết vì sao, hôm nay lại cực kỳ khẩn trương.

"Dì giới thiệu một chút, dì giới thiệu một chút nhé, đây là đồng chí Tô Nguyệt Hòa, Nguyệt Hòa, Nguyệt Hòa, mau tới, vị này chính là đồng chí Lương - Lương Chính Phong."