Chương 47

Mấy bà dì ở trước tiệm cơm Quốc Doanh đều hiếu kỳ lại cười híp mắt nhìn bọn họ, thấy Tô Nguyệt Hòa có chút ngượng ngùng, cả khuôn mặt xấu hổ, mặt mày ửng đỏ cứ như hoa đào.

Lương Chính Phong cũng là lần đầu tiên gặp phải trường hợp này, sau khi bắt chuyện qua, anh chỉ vào menu trên bảng đen, đánh vỡ lúng túng nói: "Chúng ta gọi món ăn trước đi, đồng chí Nguyệt Hòa em thích ăn cái gì?"

Tiếng "đồng chí Nguyệt Hòa" này anh kêu cực kỳ tự nhiên, Hoàng Xuân Mi nghe xong vui mừng nhướng mày, đồng chí Lương này cũng không khó trị như chị Khâu nói nha.

Thấy hai người đều lộ vẻ mặt vui vẻ, Hoàng Xuân Mi đáy lòng lập tức dâng lên hi vọng: "Không cần gọi, hôm qua chị Khâu đã sắp xếp xong xuôi rồi, các con lên lầu ngồi, mười một giờ đúng có người mang thức ăn lên."

Lương Chính Phong vẫn hỏi quầy đồ ăn một tiếng: "Chị Khâu gọi món gì?"

Người bán hàng: "Một nồi hào huyết vượng và cơm."

Xem mắt ăn hào huyết vượng không quá nhã nhặn, Lương Chính Phong sợ Tô Nguyệt Hòa không thích, liền ân cần hỏi cô: "Em ăn được hào huyết vượng không? Có thể đổi món mà em thích."

Tô Nguyệt Hòa lớn lên ở nông thôn cũng không kén ăn: "Em ăn gì cũng được."

Lương Chính Phong lại lo lắng chỉ ăn hào huyết vượng, quá cay quá mặn, cô sẽ khát nước, "Vậy cho thêm một phần canh trứng măng sợi."

Người bán hàng vội nói được.

"Tổng cộng bao nhiêu tiền?"

Người bán hàng: "Không cần ngài thanh toán."

Đây là bữa cơm xem mắt của anh, Lương Chính Phong không muốn chiếm hời của bộ đội, anh liếc nhìn bảng đen, nhanh chóng tính toán xong, để tiền và phiếu cơm lên bàn.



Tô Nguyệt Hòa lúc đầu muốn tranh tính tiền, nhưng nhiều người nhìn như vậy, cô giành tính tiền cũng khó coi thế nên cô liền đứng không nhúc nhích.

Hoàng Xuân Mi đã nhìn ra, vị đồng chí Lương này là một người tinh ý, bà thức thời nói: "Các con lên lầu vừa ăn vừa nói chuyện, dì về nhà trước."

Nói xong bà ấy lại nhỏ giọng căn dặn Tô Nguyệt Hòa: "Các con cứ chậm rãi trò chuyện, dì ở nhà chờ tin tức tốt của con."

Hoàng Xuân Mi đưa mắt nhìn Tô Nguyệt Hòa đi theo Lương Chính Phong lên lầu, một nhân viên phục vụ quen biết bà liền nói chuyện phiếm với bà: "Hai người này, tướng mạo thật là xứng đôi!"

Hoàng Xuân Mi đắc ý nhướng mày: "Đúng vậy, là tôi giới thiệu, trai tài gái sắc."

Nếu quả thật coi trọng lẫn nhau, sau này phải tính sao?

Lương Chính Phong vừa nhìn là biết không khả năng ở rể, bà phải nghĩ biện pháp khuyên Trang Thuận Lan, từ bỏ đi, con gái gả cho người tốt mới quan trọng nhất.

*

Lầu hai ánh nắng và tầm nhìn đều rất tốt, lúc này, ngoại trừ bàn bọn họ thì không có khách khác.

Tối hôm qua vợ chồng Vạn Tú Mẫn ‘lên lớp’ cho Lương Chính Phong, bày anh cách làm sao tìm chủ đề nói chuyện với đối tượng mới không khiến người ta xấu hổ.

Lương Chính Phong bình thường chỉ là không thích nói chuyện, nhưng EQ của anh cũng không thấp, đặc biệt là lúc đối mặt với người mình thích.

"Em gái của em thế nào rồi? Khá hơn chút nào không?"

Tô Nguyệt Hòa nói: "Tốt hơn nhiều rồi, qua mấy ngày nữa là có thể cắt chỉ rồi."



Lương Chính Phong: "Hay là đến bệnh viện bộ đội bọn tôi cắt chỉ đi, anh lái xe đi đón các em."

Tô Nguyệt Hòa vội vàng lắc đầu cười nói: "Không cần phiền toái như vậy. Ông nội của tôi biết cắt chỉ."

Lương Chính Phong hơi kinh ngạc: "Ông nội em là bác sĩ?"

"Thầy lang, sau giải phóng cũng từng tham gia huấn luyện, những thứ đơn giản này ông ấy đều biết." Tô Nguyệt Hòa thuận theo chủ đề hỏi anh: "Ông nội của anh thì sao? Ông nội của anh làm gì?"

Đề tài này đã làm khó Lương Chính Phong rồi.

Ông nội của anh làm gì?

Ông nội của anh cũng xuất thân là quân nhân, lúc còn trẻ là lái xe kiêm thư ký của ông ngoại anh, năng lực cá nhân rất mạnh, được ông ngoại anh đề bạt từng bước bay cao lên.

Về sau, ông ngoại anh còn chọn trưởng tử của ông nội anh, cũng chính là cha Lương Chính Phong làm con rể, thành thông gia với nhau.

Ông ngoại anh đã qua đời rất nhiều năm rồi, mà ông nội anh cũng đã nghỉ hưu, Lương Chính Phong đã hơn mười năm không gặp ông ta.

Lương Chính Phong rót cho cô một chén trà, thản nhiên nói: "Ông nội của tôi trước kia là lái xe."

Tô Nguyệt Hòa bừng tỉnh đại ngộ: "Cũng là bộ đội?"

"Cái này cũng có thể đoán được." Lương Chính Phong không có trực tiếp khen cô, nhưng trong lời nói, tựa hồ cũng đều là tán dương, khen cô thông minh.

Tô Nguyệt Hòa cười ngọt ngào: "Tôi đoán mò thôi."