Quyển 2 - Chương 3

6.

Khoảnh khắc nhìn thấy thi thể của tôi, anh ta đã khóc.

Tôi cũng khóc.

Tôi thật sự thích cái đẹp, thi thoảng có thời gian tôi sẽ chăm sóc da mặt của mình, tôi đã bỏ ra biết bao nhiêu tiền cho khuôn mặt của mình vậy mà giờ lại bị cá cắn mất, lộ ra xương trắng.

Nếu cảnh sát không nói thì không ai có có thể nhận ra đó là tôi được.

Nước mắt Nghiêm Sâm rơi xuống mi mắt tôi, kèm theo đó là một âm thanh nghẹn ngào khó có thể bỏ qua.

Tôi sửng sốt, đây thật sự là Nghiêm Sâm sao?

Hóa ra ngoại trừ Minh Châu, anh ta cũng có thể khóc vì tôi.

“Sau khi được bác sĩ pháp y xác định sơ bộ, nạn nhân hẳn đã chết cách đây ba ngày, nguyên nhân tử vong là do ngạt thở, nhưng chúng tôi lại phát hiện trên đầu nạn nhân lại có nhiều dấu vết bị đánh, bước đầu xác định là do bị gϊếŧ, cậu có thể cho tôi biết, ba ngày qua cậu đã ở đâu, làm những chuyện gì hay không?”

Nghiêm Sâm nhìn thấy thi thể của tôi, sau đó lại bị cảnh sát đưa ra ngoài tra hỏi.

Nghe tin tôi chết cách đây ba ngày trước, anh ta khóc càng to hơn.

Tôi nhớ lại, ba ngày trước tôi chợt nghe tin Giang Minh Châu sắp về nước, trong lòng rất bất an, nên lập tức đi tìm khuôn mẫu giấy thỏa thuận ly hôn để in ra xong yêu cầu Nghiêm Sâm ký tên.

Nghiêm Sâm ngơ ngác cầm tấm ảnh mà anh ta và Giang Minh Châu chụp chung, thấy tôi bước vào phòng, anh ta liền quát lớn: “Ai cho cô vào? Chẳng phải tôi đã nói với cô là không được phép vào đây rồi sao?”

Tôi theo bản năng co rúm người lại, nhưng đã sắp ly hôn rồi thì tôi cần gì phải sợ anh ta?

Tôi cố lấy hết can đảm đặt tờ giấy ly hôn trước mặt anh ta.

“Nghiêm Sâm, tôi nghe nói người anh thích sắp trở về, chúng ta ly hôn đi, tôi sẽ từ bỏ vị trí của mình, như vậy hai người có thể danh chính ngôn thuận mà ở bên nhau.”

Tôi có thể chắc chắn rằng đây là lần đầu tiên Nghiêm Sâm nhìn thấy tờ ly hôn này, trên mặt anh ta hiện rõ nét bối rối.

Nhưng rất nhanh anh ta đã tỏ ra thái độ chán ghét.

Anh ta nói: “Tống Chỉ Ninh cô làm như vậy là muốn tất cả mọi người hiểu nhầm Minh Châu là người bức ép cô sao? Cô thật độc ác, lại còn muốn hủy hoại danh tiếng của cô ấy.”

Tôi: cái gì cơ???

Không phải chứ, anh ta nhất định là có bệnh! Tôi một lòng muốn từ bỏ, ở trong mắt anh ta lại là đang hủy hoại thanh danh của Giang Minh Châu.

“Tôi không có, tôi thật sự muốn ly hôn.”

Đã ba năm trôi qua, tôi cũng đã rất mệt mỏi trong cuộc hôn nhân này rồi.

Nhưng anh ta không tin, lại còn nói: “ Trừ phi cô chết, tôi nhất định sẽ không tin cô.”

Sau đó như anh ta mong muốn, tôi thật sự đã chết.

Tôi nhớ rất rõ Nghiêm Sâm rời khỏi nhà không lâu, tôi đi đến khu vườn nhỏ định hái vài bông hoa cắm lên bàn ăn.

Vừa mới đi vào, đã có người dùng gậy đập mạnh vào đầu của tôi.

Đáng tiếc là, tôi không thể nhìn thấy kẻ đã đánh tôi.

Khi tỉnh lại thì tôi đã ở dưới đáy hồ.

“Ba ngày trước, tôi đã cãi nhau với vợ một trận, sau đó lái xe đến quán bar của bạn tôi để uống rượu.”

Sau đó, Giang Minh Châu xuất hiện, sau đó bọn họ đến khách sạn, làm tất cả mọi việc trừ bước cuối cùng.

Tôi thầm nói thêm ở bên cạnh.

Nghiêm Sâm đại khái muốn rời khỏi những chuyện anh ta đã làm, giải thích điều gì đó, lời nói cứ run run.

“Cậu đã ở trong câu lạc bộ từ lúc đó đúng không?”

Cảnh sát hỏi.

Mí mắt Nghiêm Sâm run rẩy “Không, không có, sau đó tôi và một người bạn rời khỏi câu lạc bộ.”

“Đó là ai?”

“Đó là mối tình đầu của tôi.”

“Hai người đã đi đâu?”

“Khách sạn lộng lẫy.”

Nghe thấy Nghiêm Sâm nói lời này, nữ cảnh sát ghi chép lại lộ ra vẻ mặt khinh thường.

Nghiêm Sâm cúi đầu, tôi không thể nhìn rõ biểu cảm khuôn mặt anh ta lúc này, nhưng dựa vào sự run rẩy của vai anh ta, có thể thấy anh ta vẫn đang khóc.

Nghiêm Sâm dẫn cảnh sát về nhà, trong nhà từ phòng ngủ và phòng vệ sinh tất cả đều được lắp đặt thiết bị giám sát.

Sau khi cảnh sát điều tra theo dõi thì mới biết lời Nghiêm Sâm nói là sự thật.

Bọn họ cũng nhận thấy rằng, sau khi tôi vào vườn hoa liền không thấy trở ra.

“Cho nên, cô ấy là bị người khác sát hại đúng không?”

Trong phòng cưới của hai chúng tôi, một nơi giống như cái l*иg, bị đánh cho bất tỉnh, sau đó tay chân bị trói chặt, tôi chìm xuống đáy biến với những tảng đá quấn quanh eo, vĩnh viễn từ biệt với thế giới này.

“Rất có thể.”

Sau khi cảnh sát nói xong, Nghiêm Sâm trở về phòng, anh ta như cái xác không hồn, hai mắt trống rỗng ngã xuống giường.

Sau đó tôi thấy anh ta cuộn tròn như một đứa trẻ, và anh ta đã khóc thành tiếng.

Tôi không thật sự cảm động, chỉ cảm thấy mỉa mai, tôi chết rồi, anh ta khóc có ích lợi gì chứ?

Nghiêm Sâm vùi đầu vào gối của tôi “Thực sự xin lỗi, nếu ngày đó anh không ra ngoài, có lẽ em sẽ không phải chết?”

Hóa ra đang tự trách mình.

Quả thực, nếu anh ta không ra ngoài, có lẽ người kia sẽ không dám ra tay.

Sau khi nhìn vào cơ thể trong suốt, tôi hẳn cũng sẽ không như vậy.

Không chỉ đi ra ngoài, lại còn cùng mối tình đầu đi vào khách sạn.

Những hành động anh ta làm ngay lúc này chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm!

Di động của Nghiêm Sâm rung lên, là Giang Minh Châu gọi cho hắn.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta cúp điện thoại với Giang Minh Châu.

7.

Một lát sau Giang Minh Châu và Vương Hạo cũng tới.

Mật mã khóa nhà là ngày sinh nhật của Giang Minh Châu nên cô ta dễ dàng vào nhà của tôi và Nghiêm Sâm.

Ngựa quen đường cũ liền tiến tới gần Nghiêm Sâm, cũng chính là phòng của chúng tôi.

Thấy Nghiêm Sâm như vậy, trong mắt Giang Minh Châu hiện lên dáng vẻ không vui.

Bởi vì cô ta biết Nghiêm Sâm như vậy là vì tôi.

Nhưng rất nhanh cô ta đã chuyển sang vẻ mặt lo lắng: “Sâm ca, anh không sao chứ? Em nghe nói cô Tống xảy ra chuyện, em biết chuyện này khiến anh rất đau buồn.”

Vương Hạo bày vẻ mặt khinh thường, thậm chí còn có chút vui sướиɠ nói: “Thật tốt khi Tống Chỉ Ninh đã chết, đúng lúc nhường chỗ cho Minh Châu của chúng ta. Sâm à, ngay cả ông trời cũng đang giúp hai người giải quyết chướng ngại, cậu cũng không thể để Minh Châu của chúng ta thất vọng được.”

Tôi biết từ lâu Vương Hạo đã thích Giang Minh Châu, nhưng tôi không ngờ anh ta lại vô liêm sỉ đến thế, vừa mới biết tôi chết liền có thể nói những lời như thế này trong phòng của tôi và Nghiêm Sâm.

Giang Minh Châu thẹn thùng nở nụ cười và nói: “Ôi trời, Hạo ca, cô Tống vừa mới mất, anh đừng nói những lời như vậy.”

Giây tiếp theo, Nghiêm Sâm đang vùi mặt dưới gối đột nhiên ngồi dậy.

Nhìn về phía Vương Hạo với ánh mắt như muốn gϊếŧ anh ta.

“Sâm à, cậu…”

“Cút!”

Giang Minh Châu còn chưa nói xong, đã nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Nghiêm Sâm.

Lúc này, cô thành thật kêu lên: “ Sâm ca, anh đang nói gì thế?”

Vương Hạo nhìn thấy Giang Minh Châu khóc liền nhịn không được đứng ra bảo vệ cô, “Sâm ca, sao cậu có thể làm như vậy với Minh Châu? Cậu không thấy cô ấy đang khóc sao?”

Vương Hạo vừa mới nói xong, Nghiêm Sâm đã chộp lấy chiếc di động bên cạnh ném xuống đất.

“Tôi nói, hai người cút khỏi đây cho tôi, tất cả đều cút cho tôi, đừng lầm bầm trong phòng của tôi và Ninh Ninh.”

Giang Minh Châu sửng sốt cả người, nước mắt lưng tròng, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Thấy bọn họ còn ở đây, Nghiêm Sâm trực tiếp cầm cây đèn bên cạnh ném về phía bọn họ.

“A!”

Giang Minh Châu bị dọa cho sợ hãi mà hét to.

Vương Hạo thấy tình hình không ổn, vội vàng kéo Giang Minh Châu đi ra ngoài.

Tôi đi theo bọn họ ra đến ngoài cửa.

Nghe thấy giọng nói đáng thương của Giang Minh Châu: “Hạo ca, không lẽ Nghiêm Sâm anh ta đã thích Tống Chỉ Ninh. anh ta không cần em nữa sao? anh ta thật sự không cần em nữa.”

Sau đó tôi liền nhìn thấy Giang Minh Châu được Vương Hạo ôm lấy, cô ta không hề giãy giụa mà ôm chặt Vương Hạo.

Vương Hạo vẻ mặt đau lòng, lấy tay lau nước mắt cho cô ta: “Minh Châu, em yên tâm đi, Tống Chỉ Ninh đã chết. Nói gì là một người, cho dù con chó thân thiết ngày đêm của cậu ấy chết đi, Nghiêm Sâm cũng sẽ đau lòng cho nên hiện tại cậu ấy đau buồn là chuyện bình thường, nếu cậu ấy một chút thương tâm cũng không có, anh không dám để cậu ấy lấy em làm vợ.”

Đúng vậy, lời nói của Vương Hạo giải thích rất rõ ràng tại sao Nghiêm Sâm lại như vậy.

Một sớm một chiều ở chung, lại còn hầu hạ anh ta giống như bảo mẫu, đột nhiên bây giờ biến mất, khóc một chút cũng là điều bình thường.

Giang Minh Châu ngẩng đầu, nghẹn ngào hỏi: “ Thật vậy sao? Sâm ca vẫn còn thích em đúng không?”

Vương Hạo cho cô một lời khẳng định chắc nịch.

Giang Minh Châu nín khóc mỉm cười: “Vậy chúng ta về trước, ngày mai lại quay lại thăm Sâm ca.”

Tôi còn tưởng nếu tôi theo họ ra ngoài thì có thể nghe được tin tức gì đó về kẻ gϊếŧ người.

Theo thường lệ, hai người này rất có thể đã thuê sát thủ gϊếŧ tôi, nhưng họ lại không chút bất an gì về chuyện này.

Tôi cam chịu số phận trở về phòng, không biết tại sao Nghiêm Sâm lại mở tủ quần áo, cầm vài món đồ của tôi ra.

Anh ta ôm lấy quần áo của tôi ngửi như một kẻ điên, trông thật kinh tởm.

Nghiêm Sâm không tắm, cơm cũng không ăn, cứ như vậy ôm quần áo của tôi nằm trên giường, cái gì cũng không làm.

Ngay cả công ty cũng không muốn quản.

Ngoại trừ khi cảnh sát đến và hỏi về tên gϊếŧ người thì anh ta chỉ nằm trên giường trong trạng thái bàng hoàng.

Đến cả Giang Minh Châu hứa sẽ quay lại vào ngày hôm sau, đã ba ngày không nhìn thấy bóng dáng của anh ta.

Ba ngày nay Nghiêm Sâm không ăn không uống chỉ nhốt mình trong phòng, thật sự giống như kẻ si tình đã khiến cho người mình yêu phải chết.

[Rầm] cánh cửa phòng ngủ đã bị đá văng ra.

Sau đó tôi liền thấy mẹ chồng bước vào, bên cạnh còn có hai tên vệ sĩ cao lớn đi theo.

Bà tức giận đi về phía Nghiêm Sâm đang nằm trên giường.

“Các cậu, kéo cậu chủ lên.”

Nghiêm Sâm ba ngày liền không cạo râu, không tắm rửa, nhìn về phía bà ấy với đôi mắt không một chút cảm xúc.

Sau khi vệ sĩ kéo anh ta dậy, mẹ chồng tôi đã tát anh ta hai cái mà không nói một lời.

Sau đó còn tiếp tục nói: “Khi con bé còn sống mỗi ngày con đều ghét bỏ nó Nay người đã mất con lại giả vờ thâm tình. Nếu Chỉ Ninh nhìn thấy, con bé chỉ cảm thấy ghê tởm, nếu ngay từ đầu con đối xử tốt với con bé thì bây giờ đã không xảy ra chuyện như này? Nghiêm Sâm nếu con còn là nam nhân, thì ngay lập tức đứng lên, đừng quên kẻ sát hại Chỉ Ninh còn chưa bắt được, con bây giờ chẳng có tư cách gì để khóc lóc ở đây.”

Nghiêm Sâm bị đánh cho choáng váng, lời nói cũng lờ mờ, chắc anh cũng không thể ngờ có một ngày mẹ có thể nói được nhanh như vậy.

Tiếp theo bà lại tát một cái nữa khi nhìn thấy khuôn mặt kia của Nghiêm Sâm: “Con giống hệt như cha con, nói cho mẹ biết, con có ở cùng với Giang Minh Châu vào cái ngày mà Chỉ Ninh bị gϊếŧ hay không?”

Nghiêm Sâm cúi đầu âm thầm thừa nhận.

“Con không thấy mình đê tiện lắm sao, nếu biết con giống cha con, ta sẽ không để Chỉ Ninh dây dưa với kẻ nóng nảy như con.”

Nghiêm Sâm đột nhiên ngẩng đầu lên: “Mẹ, chuyện hôn nhân của con là do mẹ sắp đặt sao?”

Bà ấy đang cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình: “ Đương nhiên, lúc trước con bị bác sĩ phán đoán sẽ trở thành người thực vật, mối tình đầu nhảm nhí của con ngày hôm sau đã thu dọn đồ đạc rời đi, ta nghĩ nên tìm người nào đó chăm sóc con, sau khi tính toán, ta phát hiện Chỉ Ninh đối với con một lòng một dạ thật sự rất xứng đôi.”

“Không phải ban đầu mẹ chọn chị kế của cô ấy sao? Không phải cô ấy đã có bạn trai yêu nhau đã lâu rồi sao? Cô ấy đã đá bạn trai của mình vì nghèo, sau khi biết nhà chúng ta giàu có cô ta đã lừa chị mình, nhân cơ hội cướp đoạt cuộc hôn nhân này sao?”

Tôi hoàn toàn không nói nên lời.

Chỉ số thông minh của Nghiêm Sâm có thực sự ổn không vậy?

Mẹ chồng là người thay tôi nói “ Đầu óc con thật sự có vấn đề phải không? Con đã điều tra chưa? Người khác nói gì con liền tin đúng không? Đừng nghĩ tới chuyện đó, lúc đó bác sĩ nói con cả đời cũng không thể tỉnh lại, con nói Chỉ Ninh đang muốn tìm hiểu điều gì về con? Hay đang cố gắng tìm hiểu về kẻ đang sống thực vật như con, mỗi ngày như thế đều phải chăm sóc con?”

“Chỉ là con có vấn đề với Chỉ Ninh, con lại không muốn tin Giang Minh Châu người con thích chính là người như vậy, cho nên mới đi tin những lời nói thiếu sót của người khác, giống như con, hiện tại chẳng có tư cách gì ngồi khóc cả? Con thật sự xứng với Chỉ Ninh sao?”

Sau khi nghe xong những lời này, Nghiêm Sâm sắc mặt vốn đã xấu hổ nay lại càng suy sụp, cơ thể gần như bị rút cạn sức lực.

Dù sao cũng là con ruột của mình, bà ấy dù có oán hận cha Nghiêm Sâm đến thế nào, cũng nhờ tôi chăm sóc anh ta khi anh ta gặp nạn, tại sao bà ấy không đến để đánh thức anh ta chứ?

Trước khi đi bà ấy có để lại một câu: “Ngày mai là tang lễ của Chỉ Ninh, đi hay không tùy con.”

Sau khi mẹ chồng tôi rời đi, Nghiêm Sâm cầm một bức ảnh mà anh ta tìm được ở đâu đó, liên tục nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

Cứ như thế anh ta đột nhiên yêu mến tôi, và không ngừng cầu xin tôi tha thứ.

anh ta nhanh chóng tỉnh táo và đứng lên.

Đi vào tắm rửa, cạo râu, ngoại từ hai vết tát in trên mặt, anh ta dường như lại trở thành Nghiêm tổng vô cùng tàn nhẫn.

Anh ta cứ thế tùy tiện ăn chút gì đó rồi lái xe đi đến nhà bố tôi.

Sau khi vào nhà, bố tôi bọn họ một nhà ba người đều vô cùng hào hứng, nhiệt tình tiếp đãi Nghiêm Sâm.

“Nghiêm Sâm, hôm nay con tới đây là muốn thương lượng với ta chuyện hợp tác sao?”

Nghiêm Sâm không nhìn bố tôi mà lại nhìn chằm chằm vào em gái kế của tôi là Tống Chỉ Lan.

Tống Chỉ Lan bị anh ta nhìn cho đến phấn khích vui vẻ trong bụng, dù đã thoa một lớp phấn dày thế kia cũng không thể ngăn được vẻ mặt phấn khích.

“Sâm ca, sao anh lại nhìn em như vậy?”

“ Lúc trước cô nói chị cô vì không thích nghèo hèn lại mê giàu sang, nên mới cướp đi hôn sự của cô đúng không?”

Tống Chỉ Lan trên mặt hiện rõ vẻ luống cuống: “ Sâm, Sâm ca, sao đột nhiên anh lại nhắc tới chuyện này?”

Bố và mẹ kế tôi nhìn nhau, phát hiện Nghiêm Sâm đến đây lại chẳng có gì tốt lành.

“Nghiêm Sâm, lúc trước Chỉ Ninh cũng là nhất thời hồ đồ nên mới làm ra loại chuyện này, nay con bé đã đi rồi, con có thể đừng truy cứu được không?”

Giữa tôi và em gái trong lúc này, bố tôi lại một lần nữa đứng về phía Tống Chỉ Lan, cho dù tôi có chết, ông ấy cũng muốn bôi nhọ thanh danh của tôi.

Mẹ kế tôi cũng hùa theo, đúng vậy, không còn ai ở đây nữa.

Tống Chỉ Lan như tìm tìm được chỗ dựa, “Đúng vậy, Sâm ca, em biết chị ấy làm như vậy là không đúng, để đền bù, em có thể thay chị gả cho anh, coi như chuộc lại lỗi lầm.”

Nghiêm Sâm đột nhiên đứng lên, nắm lấy cằm Tống Chỉ Lan, giọng nói lạnh lùng “Cô muốn gả cho tôi?”

Tống Chỉ Lan nghĩ mình đã có cơ hội, “ Đúng vậy, Sâm ca, em từ nhỏ đã rất thích anh, nếu không phải chị ấy…”

“Gả cho tôi, cô xứng sao? Vợ của tôi chỉ có duy nhất là Tống Chỉ Ninh, cô nghĩ mình là ai?”

Nụ cười trên khuôn mặt của ba người bọn họ đột nhiên đông cứng lại.

Anh ta quay đầu về phía bố tôi: “Phòng của Tống Chỉ Ninh ở đâu?”

Bố tôi ấp úng nói không nên lời.

Nơi này sớm đã không còn chỗ cho tôi, sau khi mẹ kế vào nhà, phòng của tôi đã bị Tống Chỉ Lan lấy đi.

Trong nhà có rất nhiều phòng, mẹ kế đã sắp xếp cho tôi ở căn phòng chứa đồ.

“Nói!”

Bố tôi bị dọa hoảng sợ: “Phòng Chỉ Ninh, phòng Chỉ Ninh…”

“Phòng Chỉ Ninh đã được dùng để làm nhà kho chứa đồ, sau khi con bé kết hôn, trong nhà có rất nhiều đồ đạc, không thể bỏ xuống được…”

Nhìn thấy ánh mắt Nghiêm Sâm ngày càng lạnh lùng, mẹ kế không thể nói nên lời.

8.

Nghiêm Sâm lấy món đồ cuối cùng của tôi trong căn nhà này ra khỏi phòng chứa đồ.

Anh ta gọi trợ lý của mình đến trước mặt bố tôi và nói: “Dừng mọi hợp tác với Tống gia, đem chuyện này công bố ra ngoài.”

Nói xong, anh ta khởi động xe rời đi mặc kệ bố tôi ở đằng sau gào hét..

Khi mẹ tôi còn ở đây, công ty của gia đình đều do bà quản lý. Nhưng sau khi mẹ mất thì công ty liền tụt dốc không phanh.

Lúc mẹ chồng đến tìm tôi, bố tôi liền yêu cầu tôi nhảy vào cái hố lửa này bởi vì với nguồn tài chính của nhà họ Nghiêm, chỉ cần vung tay một chút tiền cũng đủ cho họ sống cả đời.

Nghiêm Thần cắt đứt quan hệ hợp tác với nhà Tống, bảo người tung tin ra ngoài đồng nghĩa với việc tuyên bố muốn cho nhà Tống phá sản, không ai được phép can thiệp vào.

Sau khi về nhà, Nghiêm Sâm hôn lên ảnh của tôi: "Ninh Ninh, anh đã mang hết đồ đạc của em về rồi. Chẳng bao lâu nữa, nhà họ Tống sẽ không còn gì. Em có vui không? Nếu vui thì hãy vào trong giấc mơ của anh để anh gặp em được không?"

Tôi trợn mắt nói không.

Không nói đến việc tôi không biết cách vào trong giấc mơ mà dù có biết thì tôi cũng không muốn nói chuyện với anh ta.