Quyển 2 - Chương 2

3.

Tôi theo Nghiêm Sâm về nhà.

Khi anh ta bước vào thì phát hiện biệt thự hoàn toàn tối om.

Trước đây dù muộn thế nào tôi cũng sẽ đợi ở phòng khách, ngoan ngoãn hỏi anh có đói không?

Anh ta bật đèn lên, bước vào phòng ngủ nhưng vẫn không thấy bóng dáng tôi đâu.

Anh ta liền mở điện thoại lên và gửi tin nhắn cho tôi: "Tống Chỉ Ninh, cô đi đâu vậy? Sao lại không ở nhà?"

Mười phút sau không thấy tôi trả lời, anh ta lại nhắn thêm một tin: "Nếu như không xuất hiện trước mặt tôi trong vòng nửa tiếng, tôi sẽ ly hôn với cô."

Lúc trước, mỗi khi anh ta gửi tin nhắn cho tôi, dù có đang làm gì thì tôi cũng trả lời ngay lập tức.

Điều tôi sợ nhất là nghe anh ta nói đến chuyện ly hôn.

Tuy nhiên, hiện tại chiêu thức đặc biệt này đã vô dụng.

Nghiêm Sâm có vẻ rất kích động nên lại gọi điện thoại cho tôi nhưng không ai trả lời liền tức giận ném điện thoại vào tường.

Lúc nửa đêm Nghiêm Sâm tỉnh dậy, theo bản năng nói: “Tống Chỉ Ninh, tôi đói, nấu cho tôi một bát mì đi.”

Nhưng chờ một lúc, vẫn không thấy có người dậy, anh ta liền bật đèn lên, nhìn thấy bên cạnh trống không thì mới nhớ ra tôi không có nhà.

Anh ta trực tiếp tắt đèn rồi lại nằm xuống.

Nếu bữa tối Nghiêm Sâm không ăn nhiều thì nửa đêm hay bị đói, lúc đó tôi sẽ chủ động xuống bếp nấu mì cho anh ta. Đáng tiếc, đừng nói là nấu mì, bây giờ đến cả cốc nước cũng không có ai rót cho anh ta.

Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Sâm thức dậy, theo thói quen với tay tới bàn bên cạnh nhưng cảm thấy trống rỗng, mở mắt ra nhìn thì thấy không có cốc nước ấm mỗi sáng hay đặt ở đó.

Khi tìm quần áo, anh ta không thể tìm được bộ đồ mình muốn. Nghiêm Sâm lại gọi cho tôi nhưng vẫn không có ai trả lời.

Cuối cùng anh ta cười lạnh nói: "Tống Chỉ Ninh, nếu cô có bản lĩnh thì cô đừng bao giờ quay lại đây."

Nghiêm Sâm mang theo đầy sự tức giận đến công ty. Khi thấy trợ lý thì lời đầu tiên liền nói: “Dừng mọi hợp tác với nhà họ Tống.” Trợ lý mặc dù thấy khó hiểu nhưng vẫn tuân theo mệnh lệnh.

4.

Vào ngày thứ ba sau khi tôi chết, bố tôi đến gặp Nghiêm Sâm.

Đối với tôi thì luôn coi thường ra lệnh nhưng trước mặt Nghiêm Sâm thì lại ngoan ngoãn như cháu trai.

“Nghiêm Sâm, chuyện hợp tác giữa hai công ty chúng ta có vấn đề gì sao? Nghe nói cậu đã tạm ngừng, là Chỉ Ninh khiến cậu không vui sao? Nếu thực sự là do con bé đấy thì cứ đánh nó là được, tại sao lại ngừng hợp tác?”

Tôi cảm thấy buồn cho chính bản thân mình, bố thì bảo người khác cứ ra tay với tôi, chồng tôi thì lừa dối tôi về mặt tình cảm.

Nghiêm Sâm lạnh lùng nhìn bố tôi: “Nếu ông đưa Chỉ Ninh về nhà, tôi lại hợp tác với ông.”

Ha ha, hóa ra đây là thỏa thuận.

Đáng tiếc, Nghiêm Sâm, anh sai rồi.

Nếu tôi thực sự quay về nhà bố mẹ tôi, không cần anh ép buộc, bố tôi cũng sẽ trói tôi lại và đuổi về.

Bố tôi nghe xong cau mày nói: “Chỉ Ninh không hề về nhà.”

Nhưng Nghiêm Sâm hoàn toàn không tin: “Nếu tối nay về nhà tôi không nhìn thấy Tống Chỉ Ninh thì việc hợp tác giữa chúng ta sẽ chấm dứt.”

Nói xong liền kêu người tiễn bố tôi ra khỏi công ty.

Vương Hạo từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Nghiêm Sâm như vậy liền hỏi: “Sao vậy? Sáng sớm sao lại tức giận như vậy?”

Nghiêm Sâm kéo mạnh cà vạt, tỏ vẻ khó chịu.

“Tống Chỉ Ninh không biết đang làm cái quái gì, đã ba ngày liền cô ta không về nhà.”

Vương Hạo thản nhiên ngồi xuống, nghe Nghiêm Sâm nói vậy không khỏi cười lạnh: "Tống Chỉ Ninh bỏ nhà đi? Cô ta không nghĩ tới chuyện sau khi bỏ nhà đi thì anh sẽ đi tìm cô ta phải không? "

Nhất thời sắc mặt Nghiêm Sâm tối sầm lại, bởi vì quả thực anh ta đang tìm tôi.

Vương Hạo lại nói: “Nghiêm Sâm, nghe tôi, cậu căn bản không cần phải tìm, ai cũng biết Tống Chỉ Ninh yêu cậu đến chết đi sống lại, cô ta làm thế chỉ để thu hút sự chú ý của cậu thôi, có thể buổi tối sẽ tự động quay về.”

Nghiêm Sâm liếc nhìn Vương Hạo: “Mới sáng sớm cậu làm gì ở đây?”

Vương Hạo nhún vai: “Tôi bị kéo đến đây, Minh Châu kêu tôi tới, cô ấy muốn làm trợ lý cho cậu nhưng sợ cậu không đồng ý nên kêu tôi tới thuyết phục. Mà thật ra cũng không cần làm vậy, một khi cô ấy mở lời, cậu có thể không đồng ý sao?”

Nghiêm Sâm là một người có nguyên tắc, nhưng trước mặt Giang Minh Châu, những nguyên tắc của anh ta đều bằng không.

Giang Minh Châu tinh nghịch từ ngoài cửa đi vào, trên tay cầm bữa sáng.

“A Sâm, em cố tình mua thứ này từ cửa hàng anh thích, mau đến thử đi!”

Tôi xem qua, quả thật trước đây Nghiêm Sâm rất thích ăn món này nhưng sau nửa năm cưới tôi, anh ta không còn ăn bữa sáng ở cửa hàng này nữa vì mỗi buổi sáng tôi đều dậy sớm để cố gắng làm một bữa sáng thật ngon cho anh ta.

Nghiêm Sâm cắn vài miếng rồi đặt sang một bên.

Giang Minh Châu nhìn thấy thế, hai mắt cô ta có chút đỏ lên: “A Sâm, anh không muốn ăn đồ em mua sao?”

Nghiêm Sâm lau nước mắt cho cô ta: “Đừng suy nghĩ nhiều, sáng nay anh đã ăn rồi.”

Nói dối!

Mấy ngày nay anh ta chưa ăn sáng.

Vương Hạo ở bên cạnh chua chát nói: “Này, hai người có thể thương cho cẩu độc thân này được không? Mới sáng sớm, bữa sáng có sẵn còn chưa kịp ăn đã phải ăn cơm chó trước.”

Giang Minh Châu mỉm cười đôi mắt còn ngấn lệ, vùi mặt vào ngực Nghiêm Sâm để ngăn Vương Hạo trêu chọc cô ta.

Ôm người đẹp trong lòng, Nghiêm Sâm có vẻ không vui vẻ cho lắm.

“Tôi nói này Sâm ca, Minh Châu đã trở về, khi nào thì cậu mới ly hôn với Tống Chỉ Ninh? Cậu thực sự không định cho Minh Châu một danh phận để đi với cậu à? Anh em chúng tôi sẽ không để cho cậu làm vậy đâu.”

Giang Minh Châu là cô gái trẻ nhất và duy nhất trong nhóm của họ, tất cả đều coi cô ta như viên ngọc quý trong lòng bàn tay, thế nên họ không muốn để cô ta phải chịu đau khổ.

Anh ta nói như thể một người vợ hợp pháp là tôi đã trở thành tiểu tam phá hỏng mối quan hệ của họ.

Nghiêm Sâm nhướn mày không kiên nhẫn: “Chờ Tống Chỉ Ninh trở về rồi nói.”

Sau đó, anh ta buông Giang Minh Châu ra, bảo họ đợi ở đây, anh còn có một cuộc họp.

“Này, cậu biết gì chưa, hôm nay tôi nghe nói một thi thể nữ được vớt lên từ đáy biển ở công viên Tân Thành, còn nghe nói hầu hết toàn bộ thi thể đã bị cá ăn”

“Ngày hôm đó, một người bạn của tôi cũng có mặt tại hiện trường nói người cô ấy bị trói vào một hòn đá. Thật là đáng thương.”

5.

Tôi lướt qua để xem điện thoại di động của bọn họ, mặc dù bức ảnh được làm mờ nhưng nhìn thoáng qua tôi cũng có thể biết đó là thi thể của tôi.

Tôi đi theo Nghiêm Sâm mấy ngày nay nên không biết thi thể mình có bị ăn mất hay không.

Nghiêm Sâm đi ngang qua thì nghe thấy mấy nhân viên đang thảo luận những vấn đề không liên quan đến công việc.

Bình thường anh ta có thể giả vờ như không nghe thấy, nhưng bây giờ anh ta đang cực kì khó chịu nên nói với họ: “Mấy người có vẻ rảnh nhỉ? Đã hoàn thành xong công việc chưa?”

Những nhân viên nghe thấy vậy vội trở lại chỗ ngồi của mình, không dám lên tiếng.

Rất nhanh, điện thoại di động của Nghiêm Sâm vang lên: “Xin chào, đây có là số của anh Nghiêm Sâm phải không? Hôm nay chúng tôi đã vớt được một thi thể nữ dưới đáy biển công viên. Sau khi xét nghiệm ADN, thông tin của cô gái đã được so sánh là trùng khớp với thông tin của vợ anh là Tống Chỉ Ninh, anh có thời gian đến đồn cảnh sát để xác nhận thi thể không?”

Đồng tử của Nghiêm Sâm đột nhiên giãn ra, sau đó nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu.

Anh ta nhìn chằm chằm vào điện thoại, lạnh lùng nói: “Phương thức lừa đảo của anh quá kém.”

Anh ta không nghe đối phương nói gì tiếp mà trực tiếp cúp điện thoại.

Bởi vì cuộc điện thoại này mà dường như Nghiêm Sâm càng bực bội hơn, trong lúc họp thì lơ đãng, thỉnh thoảng lại nhìn vào điện thoại.

Đột nhiên điện thoại của anh rung lên, tôi nhìn thấy tên của bố tôi.

Hiếm khi con rể trực tiếp ghi tên bố vợ.

Có lẽ trong lòng anh ta, tôi chưa bao giờ là một người vợ nên bố tôi đương nhiên cũng không xứng đáng làm bố vợ anh ta.

Nghiêm Sâm vội vàng nghe điện thoại, đi ra khỏi phòng họp mà không giải thích với nhân viên.

Tôi đi đến bên cạnh anh ta, nghe bố tôi nói: “Nghiêm Sâm, Chỉ Ninh, con bé chết rồi!”

Chắc chắn là bố tôi không hề khóc và giọng ông cũng không hề thay đổi.

Ngay sau đó, ông ấy tiếp tục nói: “Con xem, nếu việc này tính là tìm được Chỉ Ninh, thì việc hợp tác của chúng ta...”

“Câm miệng!”

Nghiêm Sâm đột nhiên lên tiếng, tôi có thể nhìn thấy sự tức giận trên mặt anh ta. Nghiêm Sâm rất tức giận, l*иg ngực phập phồng rất nhiều.

Bố tôi hạ giọng: “Cảnh sát không gọi cho con sao?”

Nghiêm Sâm kéo mạnh cà vạt của mình: “Đây là dối trá, Tống Chỉ Ninh sao có thể chết, kẻ tai họa như cô ta sao có thể chết được?”

Tôi ngây người nhìn anh ta tự biến bản thân thành kẻ ngốc.

Ý thức chống lừa đảo rất tốt, tốt đến mức không muốn tin đây là sự thật.

“Nghiêm Sâm, là thật, ta đã đi xem, thật sự là Chỉ Ninh. Ôi, con bé bị cá ăn thịt đến mức không thể nhận ra, Chỉ Ninh tội nghiệp của ta.”

Không cần tận mắt nhìn, tôi cũng có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của bố tôi xấu xí đến mức nào.

Các khớp ngón tay của Nghiêm Sâm đang buông thõng ở một bên đã trở nên trắng bệch vì nắm quá chặt.

Anh ta không nghe bố tôi nói nữa, không quan tâm đến những nhân viên đang đợi trong phòng họp, thậm chí cũng không nhớ đến Giang Minh Châu vẫn đang đợi trong văn phòng của anh ta mà vội vàng lao ra ngoài.

Hình như tôi thấy mắt Nghiêm Sâm đỏ hoe, anh ta vì tôi mà khóc sao?

Sau đó tôi lại lắc đầu phủ nhận, Nghiêm Sâm muốn tôi chết đi, làm sao có thể vì tôi mà khóc.

Tôi nghĩ chắc chắn anh ta đã bị gió và bụi làm cay mắt.

Trong hầm để xe, Nghiêm Sâm nhanh chóng khởi động xe, dọc đường vượt qua mấy cái đèn đỏ.

Thật là tội lỗi, chắc điểm của anh ta sẽ bị trừ rất nhiều.

Khi đến đồn cảnh sát, bố và mẹ kế của tôi đều ở đó, nhìn thấy Nghiêm Sâm, mắt họ sáng lên và đứng dậy đón anh ta.

“Nghiêm Sâm, cậu tới rồi, con gái của tôi thật đáng thương.”

Bố tôi chắc muốn khóc lắm, nhưng cảm xúc của ông không đặt đúng chỗ nên không khóc được.

Kỹ năng diễn xuất của mẹ kế tôi rất tốt, nước mắt đã rơi.

Thật giống như người bạo hành tôi khi còn nhỏ không phải là bà ta.

Nghiêm Sâm không để ý tới bọn họ, trực tiếp đi vào.

“Tôi là chồng của Tống Chỉ Ninh.”

Giọng anh khàn khàn, không còn bình tĩnh như trước.

Cảnh sát nhìn anh ta một cái rồi dẫn anh ta vào.

Vừa bước vào, tôi đã nhìn thấy một thi thể được phủ một tấm vải trắng.

Nghiêm Sâm đang đi rất nhanh đột nhiên chậm lại, hình như đang sợ hãi.

Nhưng khoảng cách còn lại khá ngắn, dù có đi chậm đến đâu thì anh ta vẫn đến bên thi thể của tôi run rẩy nhấc tấm vải trắng lên.