Chương 4: Anh đào và vani

Anh đào và vani

Tác giả: tired_stick

Tóm lược:

Không phải AOB chỉ liên quan tới tập tính của người sói thôi nha

Lời tác giả: tui dùng google dịch cho phần tiếng Hy Lạp, nếu có sai sót thì xin đừng ném đá ạ 😭

----------------------------------

Chương 1

Mọi chuyện bắt đầu khi Wednesday ở ngoài muộn hơn thường lệ. Cũng chẳng có gì là lạ - khi quái vật Hyde đã bị bắt - Wednesday thường sẽ trở về kí túc xá lúc mười giờ, vậy nhưng trong vài ngày vừa qua, điều đó có chút thay đổi.

Cô ấy ra ngoài muộn hơn, trở về lúc nửa đêm hoặc thậm chí là sáng sớm hôm sau.

Enid cũng không quá lo lắng. Sau tất cả, cô ấy là Wednesday Addams cơ mà, và thỉnh thoảng Enid sẽ đi tìm cô ấy.

Nhưng ngay cả Bàn Tay cũng không biết cô ấy đã đi đâu nữa. Bàn Tay. Bàn Tay mà Wednesday sẽ không bao giờ thừa nhận rằng cô rất quan tâm. Nếu đến ông ấy còn không biết cô gái đó đã trốn đi đâu, thì Enid có thể tìm thấy cô ấy sao?

Vào một buổi tối nọ, Wednesday trở về phòng sớm hơn so với nhiều ngày trước đó. Và cô ấy có mùi. Không phải mùi hôi, không, nhưng đó không phải mùi của Wednesday.

Gỗ thông và nhựa đường. Enid đã ngửi thấy mùi này ở đâu rồi thì phải?

"Bạn cùng phòng à~" Enid mở lời khi Wednesday cởϊ áσ khoác ra. "Chạy quanh rừng có vui không?"

Wednesday đáp qua cho Enid cái nhìn vô cảm như thường ngày. "Vui. Nhưng nếu phải miêu tả tôi sẽ không nói là chạy, đi dạo thì đúng hơn"

Wednesday đi dạo á? Lạ à nha, hồi trước còn nói là đi ẩn nấp cơ mà. Thế hợp với cậu ấy hơn.

"Ồ? Với ai cơ?"

"Tôi đi với ai không phải việc của cậu. Tôi thấy cậu đang bận đăng những thứ vô bổ lên blog cá nhân thì phải," Wednesday liếc mắt về phía màn hình điện thoại của Enid.

"Không phải!"

"Ừ"

Enid không đăng blog. Cô đang nhắn tin cho Yoko để hối lộ (đe doạ) ép cô bạn thân đáng thương phải đi theo dõi Wednesday mỗi khi cô ấy lẻn đi mất.

Trong khi đó Wednesday lượn vào phòng tắm vài phút rồi khi trở ra, trên người cô đã mặc vào bộ đồ ngủ. Sau đó cô leo lên giường và nằm xuống, hai tay đặt chéo trước ngực.

Enid nhướng mày. "Cậu không tập đàn cello à? Với một giờ viết tiểu thuyết hàng ngày đâu rồi?"

"Tôi không hiểu tại sao phải làm những việc đó khi tôi đã hoàn thành chúng vào sáng sớm nay trong lúc cậu vẫn đang ngủ." Wednesday trả lời.

Enid nheo mắt nhìn Wednesday đang dần thả lỏng trên giường.

Ting!

Nhìn trở lại màn hình điện thoại, khoé môi Enid nở một nụ cười toe toét.

yoko: okay tớ biết rồi mà, đừng bắt nạt tớ nữa

enid: cảm ơn nha bạn yêu <3

yoko :<3

-----------------

Enid ngồi xuống bàn ăn trưa, đối diện Yoko và bên cạnh Wednesday. Cô gõ gõ ngón tay lên mặt bàn và huýt sáo.

Wednesday ngước lên từ cuốn sách, liếc nhìn Enid. "Chuyện gì?"

"À không có gì, không có gì. Ờmm, Wednesday," Enid chuẩn bị nói gì đó, nhưng bị một tiếng gọi to cắt ngang.

"Yo, Wednesday!"

Wednesday trông rất khó chịu, lông mày nhíu lại. Đáng ra gương mặt đó phải dành cho Enid mới đúng

Một người sói chạy tới, và ồ. Anh ta. Với hai má lúm đồng tiền và một nụ cười toe toét, khuôn mặt vuông vức bao quanh bởi mái tóc đen cắt ngắn và một cái trán mọc đầy mụn trứng cá.

Enid cảm thấy khoé môi cô giật giật. Jason.

"Wednesday, Wednesday, Wednesday, ê này!" Jason đặt một tay lên vai cô ấy nhưng ngay lập tức bị hất ra một cách thô bạo.

"Cậu có cần nghe tiếng còi chó để hiểu lời tôi nói không hả?" Wednesday quát. "Tôi đã nói là đừng có chạm vào tôi. Lông của cậu làm hỏng quần áo của tôi là đủ lắm rồi."

Enid ngồi thẳng lưng lên và ưỡn ngực ra, cố gắng doạ nạt thằng nhóc người sói kia, nhưng Jason không nhìn cô. Chính xác hơn là phớt lờ cô.

"Sắp tới trăng tròn rồi. Cậu vẫn muốn xem tớ hoá sói lần nữa chứ?"

Miệng Enid há thành hình chữ O.

Bên kia bàn ăn, Yoko quan sát tất cả qua cặp kính râm màu đen siêu to khổng lồ. Cô ấy đang nhấm nháp một túi máu O, lông mày ngày càng nhướng cao lên.

"Enid," Yoko rít lên ngay khi cô nhả ống hút ra. "Đủ rồi đấy. Muốn gì thì nói đại đi. Cậu ngu quá tớ hết chịu nổi rồi."

Enid định cãi lại, nhưng rồi cô ngửi thấy mùi đó. Cái mùi chết tiệt đã bám lấy phòng cô và phỉ báng cô mấy ngày qua.

Gỗ thông và nhựa đường.

"Có lẽ tôi sẽ đưa cậu xem một số văn học cổ điển trong thư viện. Tôi vẫn chưa hiểu cách hoạt động của cái thứ gọi là...thiết bị di động này," Wednesday đứng dậy khỏi băng ghế và ôm cuốn sách trước ngực. "Hoặc là điện thoại, như mấy cậu thường gọi. Tuy nhiên, có rất nhiều quyển sách viết bằng hàng những ngôn ngữ khác nhau. Ít nhất cậu biết một ngôn ngữ khác ngoài tiếng Anh, phải không?"

Jason tiến thêm một bước về phía Wednesday. "Đương nhiên! Θεέ μου, θέλω πολύ να σε πάρω ραντεβού," [Chúa ơi, tớ không thể chờ đến khi hẹn hò với cậu được.]

Mặt Enid nóng bừng lên. "Cái gì cơ?!"

Wednesday quay lại nhìn Enid. "Ồ? Tôi không biết cậu hiểu được ngôn ngữ khác đấy, Enid,"

"Hoặc là, tôi không nghĩ não cậu đủ to để học một thứ tiếng khác thì đúng hơn,"

End đứng phắt dậy và chen vào giữa Wednesday và Jason. Cô trừng mắt nhìn thằng nhóc người sói kia, nhe răng ra. Tại sao...con chó thối tha này dám xâm phạm lãnh thổ của cô chứ!

"Oa, Enid, bình tĩnh nào," Jason lùi lại. Giơ hai tay lên và cười toe toét, nhưng đằng sau đôi đồng tử xanh lục đang nhìn cô chằm chằm đó, nó ẩn ẩn một tia kì quái. "Cậu sẽ hoá sói trước cả giờ giải lao mất - cũng tuyệt đấy - nhưng không cần phải sồn sồn lên thế đâu. Bình tĩnh lại đi, nếu không tôi cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu."

Enid nheo mắt. "Eίναι απειλή?" [Đe doạ tôi à?]

"Η κλήση σου," [Tuỳ cậu nghĩ thôi.]

Âm thanh lách cách nổ ra trong l*иg ngực Enid và tràn lên cổ họng cô, biến thành tiếng gầm gừ âm trầm. Ngay lập tức, những người ở các bàn khác (cụ thể là người của nhóm Furs) và bàn của chính cô quay đầu qua nhìn Enid.

Mắt Jason mở to có chút hoảng hốt. Anh ta loạng choạng lùi lại và cụp đuôi chạy mất.

Enid thở hắt ra, tỏ vẻ hài lòng.

"Thú vị đấy," Enid chậm rãi quay lại khi nghe tiếng Wednesday vang lên. "Tôi đã khá mong chờ một cuộc chiến xảy ra ở sân Vuông vậy mà—"

"Wednesday," Enid ngắt lời. "Cậu hôi quá."

Lông mày Wednesday co giật. "Cái gì?"

Yoko đưa một tay lên che mặt và thở dài.

Bỗng nhiên Enid chộp lấy Wednesday và kéo cô ấy đi. Bước thật nhanh tới một phòng chứa đồ nhỏ ở phía Đông trường Nevermore, dứt khoát đẩy Wednesday vào trong, theo sau là cô rồi khoá chặt cửa.

Wednesday ném cho Enid một cái liếc xéo và giật mạnh cổ tay ra khỏi người kia. Cô đặt cuốn sách lên nóc một chiếc xe đẩy rồi vuốt thẳng lại bộ đồng phục trên người.

"Kéo tôi ra khỏi chỗ đông người để thực hiện âm mưu gϊếŧ người giấu xác à? Phải công nhận, tôi đã đánh giá thấp trí thông minh của cậu đó, Enid." Cô lẩm bẩm. "Chúng ta đang ở đâu?"

Nhưng Enid chỉ nhìn cô chằm chằm, vẫn im lặng.

"Tôi không đánh giá cao việc cậu im lặng đâu Enid, nó không hợp với cậu."

"Cậu hôi quá,"

"Vừa nãy cậu nói rồi, nhưng ngoài dầu tắm bình thường ra thì tôi chẳng bôi gì khác lên người cả"

Đột nhiên Enid bước lên một bước, Wednesday lùi lại một bước. Vậy nhưng căn phòng chật chội quá, lưng Wednesday đã chạm tường còn Enid vẫn cứ tiến đến gần. Cô trở nên căng thẳng hơn khi Enid nghiêng người về phía trước và đưa mũi ngửi ngửi mái tóc đen.

"Cậu làm gì vậy?" Wednesday khó hiểu mà càu nhàu. Cô hơi giật mình khi một bàn tay ấm áp đặt lên hông cô.

"Cậu hôi quá, Wednesday" Enid nhắc lại. "Mùi này không giống cậu."

"... Tôi e là tôi không hiểu ý cậu là gì."

"Tại sao cậu lại đi với Jason?" Enid nghiêng người tới, trong mắt ánh lên chút nguy hiểm. "Cậu ta là người xấu."

"Hấp dẫn đấy." Wednesday nói. "Nói tôi nghe xấu chỗ nào?"

Enid lắc đầu và thở dài.

"Với lại chẳng phải cậu ta cùng là thành viên trong bầy đàn với cậu sao? Tôi cũng không thấy có gì nguy hiểm khi xem mấy người đó đau đớn quằn quại dưới đất khi hoá sói cả, dù sao thì cũng không phải tôi tiếp cận cậu ta trước,"

Giờ thì Enid hoàn toàn mất kiểm soát rồi.

Cô tiến tới, áp cả người lên Wednesday, nhẹ nhàng xoa dịu cô ấy khi cơ thể nhỏ bé trở nên cứng đờ vì sự tiếp xúc đột ngột. Má áp lên cái tai đỏ ửng của Wednesday, một tiếng gầm gừ trượt khỏi cổ họng Enid khi cô cảm thấy người kia đang dãy dụa, cố gắng thoát khỏi sự vây hãm bất ngờ.

Wednesday vô thức rùng mình trước âm thanh đó.

Cô giật nảy lên khi Enid nắm lấy cái cằm nhỏ, xoay mặt cô qua một bên. Đầu ngẩng cao, làn da thì đỏ ửng, râm ran và bỏng rát khi hơi thở của Enid phả lên.

"N-Này...!" Giọng Wednesday như vỡ ra từng chút một.

"Yên lặng nào..." Enid kéo cô lại gần hơn.

Wednesday không biết Enid đang thực hiện nghi lễ cổ xưa gì, nhưng xúc cảm kéo dài trên da và tiếng gầm gừ bên tai đang khiến chân cô mềm nhũn. Cô thậm chí phải nắm lấy vạt áo của Enid để giữ thăng bằng.

Hơi thở ấm áp của Enid phả lên vành tai cô, khiến tim cô đập mạnh.

"Enid..."

Sao giọng cô run và khàn đến vậy chứ?

"Wednesday..." Enid thở dài vào tai cô. Lùi lại một chút, đôi mắt xanh mở to. Chóp mũi giật giật.

"Cậu..." Wednesday vắt óc tìm cho ra từ ngữ để miêu tả những gì vừa mới xảy ra. "...làm loạn đủ chưa?"

Không thèm đáp lời, Enid lại cúi xuống ép Wednesday vào tường. Cô rúc sâu hơn vào hõm cổ người kia, hai tay sờ soạng bên hông.

Cả người Wednesday đã đỏ bừng. Cái cổ mảnh mai cong lên và những tiếng thở dài run rẩy bật ra từ môi cô.

Sau khi cọ nhẹ chóp mũi lên phần tóc mái của Wednesday, cuối cùng Enid cũng dừng lại. Tay cô luồn vào trong chiếc áo khoác đen, nhẹ nhàng xoa bóp, cúc áo đã bung ra từ lúc nào.

Căn phòng trở nên nóng bức với những tiếng thở hổn hển thút thít và tiếng gầm gừ thoả mãn. Sự gần gũi của hai người lúc này chỉ khiến nhiệt độ tăng cao.

"Xin lỗi cậu." Enid nói cộc cằn nhưng vẫn có chút hối lỗi. Cô lại ôm Wednesday thêm lần nữa. "Tớ biết cậu không thích bị chạm vào."

Nhưng cô không lùi lại.

Wednesday mở mắt ra, bắt gặp đôi đồng tử xanh dương của End. Con sói đó đang nhìn cô chằm chằm trong im lặng, rồi đưa tay lên chạm vào làn da vẫn đang ửng hồng. Các đốt ngón tay lướt qua sườn mặt Wednesday rồi lòng bàn tay ôm trọn lấy cả khuôn mặt cô. Hơi thở Wednesday hơi giật nảy, hơi thôi, nhưng với thính giác của sói, Enid nghe thấy rất rõ.

"Chúa ơi, Wednesday" Môi Enid cong lên biến thành một nụ cười tươi rói. "Cậu dễ thương quá!"

Wednesday đáp lại bằng một cái lườm nguýt, nhưng Enid chỉ cảm thấy cử chỉ đó khiến cô dễ thương hơn nữa. Có lẽ là do ánh hồng trên má làm nổi bật lên những nốt tàn nhang của cô ấy — và chết tiệt, sao Enid có thể bỏ qua những nốt tàn nhang đó chứ? Có lẽ là do mái tóc rối bời mà Enid vừa dụi vào, những sợi tóc dựng lên và xoắn lại nhìn vừa dễ thương lại buồn cười.

"Tôi thà uống thạch tín còn hơn." Wednesday mỉa mai.

"Tuỳ cậu thôi,"

Wednesday giật mình khi Enid đem cả người cô ôm vào trong lòng. Thế quái nào mà Enid cao hơn cô nhiều thế chứ? Chẳng phải hai người họ cao bằng nhau sao?

"Wednesday..." Một tiếng gầm gừ vang lên, một lời cảnh báo.

Cảm nhận được đôi môi đang lướt dọc cổ họng cô, Wednesday nuốt xuống một ngụm nước bọt. "S-Sao?"

"Đừng lại gần Jason." Dừng một chút. "Xin cậu đấy."

Cổ họng Wednesday đã khô khốc tới nỗi không phát ra được âm thanh nào, vậy nên cô đành thận trọng mà gật gật đầu. Tay siết chặt áo khoác của Enid.

"Không."

"Sao cơ?" Wednesday khó hiểu, cô giãy dụa muốn thoát ra ngay khi Enid lùi lại một lần nữa. "Tớ không cần cậu trả lời."

"Không, tớ uh...Không," Enid giải thích. "Jason không ở trong bầy của tớ. Bầy của tớ là bạn của tớ."

Wednesday chớp mắt.

"Nghĩa là bao gồm cả cậu nữa đấy, ngốc ạ." Enid cười khúc khích.

"Tôi không hiểu. Không phải cậu thuộc hội Furs ư?"

"Hội ở trường thôi, thì đúng là thế, nhưng tớ không thoải mái quanh những người đó, vậy nên tớ tự tạo ra bầy của riêng mình," Đôi mắt xanh của cô dịu dàng hơn. "Và cậu là thành viên mới đó, Ta-da~!"

Đầu óc Wednesday trở nên quay cuồng khi Enid buông hẳn cô ra. Bỗng dưng có chút mất mát. Cô ghét bản thân mình vì có cảm xúc đó.

"Vậy thôi, tớ có tiết học rồi, gặp cậu sau nha bạn yêu!" Enid lại kéo Wednesday vào lòng, ôm chặt một cái và hôn lên má cô rồi phi ra khỏi phòng chứa đồ.

Với bàn tay vẫn còn run run, Wednesday vuốt thẳng bộ đồng phục đã hơi sộc sệch và cài các nút áo lại. Tất cả những gì trong đầu cô lúc này là tiếng gầm gừ trên da và đôi đồng tử xanh dương đang nhìn chằm chằm vào cô.

"Đồ ngốc đó. Dám kéo tôi vào tủ chứa đồ lại còn dụi vào người tôi" Wednesday chỉnh lại bím tóc và thở dài. "Tiết học tiếp theo không ở bên phía Đông của trường, phí công đi bộ rồi. Thù này tất báo, cậu cứ chờ đấy Enid."

Khoảng khắc Wednesday bước ra từ phòng chứa đồ, tất cả người sói ở hành lang đứng hình mất 5s, đồng loạt quay qua nhìn cô. Và khi cô bắt đầu bước đi, đám người sói tự động tách ra như Biển Đỏ để nhường đường cho cô.

Có chút lơ đãng, Wednesday đưa tay áo lên mũi và ngửi thử. Thực sự rất hôi sao? Cô thường không để ý ánh mắt mọi người, cũng chẳng bao giờ tự ti về bản thân, nhưng vẫn không khỏi có chút chạnh lòng khi nhìn đám người sói nép vào tường, tránh cô như tránh tà.

Jason chậm rì rì tiến đến gần cô, hai đầu gối có chút run rẩy. "Cậu uh...cậu có mùi khác."

"Nghĩa là sao?" Wednesday bực bội lên giọng.

"Mùi như là..." bỗng cậu ta nhìn thấy gì đó, gương mặt tái mét. "Mùi anh đào! V-Và vani! Xin lỗi cậu, tớ phải đi đây!"

Khi Jason quay đầu định bỏ chạy và vấp ngã túi bụi, Enid bỗng xuất hiện. Cô trừng mắt nhìn cậu ta.

"Μείνε μακριά αλλιώς θα λυπηθείς όταν σε δω την επόμενη πανσέληνο," [Cút ra xa một chút, nếu không lần trăng tròn tiếp theo cậu sẽ biết tay tôi.]

"T-tôi hiểu rồi, tôi xin lỗi!"

Rồi Enid quay mặt lại về phía Wednesday với nụ cười toe toét. "Tớ đưa cậu tới lớp kế tiếp nha? Giáo viên lớp tớ đang bận họp bầu hiệu trưởng mới rồi nên cả lớp được nghỉ á!"

Wednesday biết cô không thể từ chối được. Nhất là khi Enid đã đan lấy tay cô và bắt đầu bước đi, lảm nhảm về những thứ vớ vẩn suốt quãng đường.

Những người sói thì thầm với nhau và nhường đường khi họ đi qua. Wednesday đưa tay lên má.

"Anh đào và vani hả? Tiếc thật. Tôi thích mùi máu tanh của con người hơn."

Vả lại, mấy mùi đó cũng không hợp với phong cách của cô. Mặt khác, bạn cùng phòng của cô thì lại khá hợp đấy. Vậy là sao nhỉ.

Wednesday sẽ điều tra ra với một cuốn sách về người sói sau.

------------------

Chương 2

"Wednesday!" Enid nhìn cô với ánh mắt lo lắng từ phía bên kia bàn ăn.

Wednesday lờ đi.

Bianca nhẹ nhàng huých khuỷu tay vào người cô. "Trả lời cậu ấy đi. Xin đấy. Enid chuẩn bị lăn ra ăn vạ tới nơi rồi, và tôi không đủ kiên nhẫn để dỗ cậu ta đâu"

"Tớ không nha," Yoko đồng tình.

"Tôi cũng không" Xavier càu nhàu.

Ajax thì có vẻ bối rối. "Huh?" Cậu ta nhún vai. "Tớ không biết nữa, Enid cũng đâu đến nỗi tệ—a đau!" Yoko thọc khuỷu tay vào cậu ta. Cậu ôm lấy bên sườn vừa bị thọc và nhăn mặt, nhận ra mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình. "À, ý tớ là, ừ, tất nhiên rồi."

Enid lườm nguýt họ, nhưng Wednesday vẫn bỏ ngoài tai mấy lời phàn nàn đó. Cô chỉ đơn giản lật thêm một trang sách, tiếp tục đọc.

"Wends à!"

Wednesday ngước mắt lên. "Cậu vừa gọi tôi là gì cơ?"

Enid cười toe toét. "Ha ha, đấy gọi là biệt danh, ngốc ạ!"

"Sao có người lại phản ứng với phiên bản rút gọn của tên mình chứ?

"Ừ nhưng nó đã thu hút sự chú ý của cậu mà?"

"...Có lý" Wednesday gập cuốn sách vào, quay qua nhìn Enid. "Chuyện gì?"

Enid nghiêng người tới và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Wednesday đã nghĩ rằng bản thân sẽ lại bị ôm lấy.

Để cô ấy làm thế đi. Giọng nói phản bội vang lên trong đầu cô.

"Cậu ăn thế có đủ không?" Enid hỏi. "Cậu không lấy nhiều đồ ăn và cũng...không hẳn là ăn chúng."

Wednesday liếc xuống khay đồ ăn trưa trước mặt. Ừ thì. Nó chỉ vơi đi vài hạt đậu đen, và những thức ăn lẻ tẻ khác thì chưa hề được động đến.

Và ừm, cô cũng muốn ăn đấy, nhưng nếu cô ăn quá nhiều, dạ dày sẽ bắt đầu đau. Và khi bụng cô đau...

Wednesday không muốn nghĩ tiếp nữa.

"Tớ cho cậu đồ ăn của tớ nha?"

Với một ánh mắt hình viên đạn, xuyên qua hàng tóc mái , chọc thẳng vào khay đồ ăn của Enid. "Không cần. Cơ thể người sói của cậu cần hoạt động thể chất, nên cậu sẽ cần nhiều dinh dưỡng hơn tôi,"

"Wednesday..." Enid lại bắt đầu rêи ɾỉ.

Yoko đảo mắt. "Wendy, lấy miếng thịt đi, xin đấy"

"Gọi tôi là Wendy thêm lần nữa và cậu sẽ biết tôi giỏi dùng cọc gỗ đến thế nào,"

"Wednesday!" Enid cảm thán.

Tuy Wednesday từ chối nói chuyện. Nhưng cô vẫn lịch sự tỏ ra hơi hối lỗi vì lời đe doạ của mình, cũng không phải cô thực sự cảm thấy thế. Nhưng nếu làm thế Enid sẽ bớt cằn nhằn đi thì ổn thôi.

(Cô sẽ không nhượng bộ trước những lời trêu chọc của—...bạn bè, Enid sẽ luôn xin lỗi mọi người hộ cô—trong lúc đó, cô miễn cưỡng nhét đầy bụng bằng thức ăn mà Enid đã đưa cho. Cố lờ đi cảm giác co thắt khó chịu trong dạ dày khi thức ăn đi xuống cổ họng, thiêu đốt nội tạng cô. Và không phải theo kiểu dễ chịu đâu.)

-----------------

Có một điều thú vị về Enid là cô ấy luôn biết khi nào thì Wednesday cảm thấy lạnh.

Chắc chắn rồi, có thể mọi người nghĩ, đâu thể có chuyện đó. Wednesday là nữ hoàng băng giá cơ mà, khí lạnh chẳng làm gì được cô ấy cả.

Sai rồi.

Wednesday là kẻ máu lạnh, dù rằng có nhiều cái lợi, nhưng cũng có mặt trái. Cô cực dễ bị lạnh và đặc biệt là dưới ánh sáng mặt trời. Vậy nên cô sử dụng thể chất đó như một hình thức tự hành hạ bản thân. Cô có thể hành hạ người khác mà, hành hạ chính mình thì có sao?

Giờ đã là học kì hai, một vài tuần sau sự kiện về Hyde và Laurel Gates, những cơn gió lạnh nhất của mùa đông đã bắt đầu thổi về. Ngay cả những bông tuyết đọng lại bên rìa ban công cũng đang mỉa mai Wednesday khi máu nóng trong người cô đang từng chút đông cứng lại.

"Uh...Wends?" Enid bước tới, trên người đang mặc một trong chiếc áo len ngoại cỡ mà cô rất yêu thích. Đóng lại chiếc cửa sổ lớn sau lưng, cô bắt đầu hỏi. "Cậu biết giờ đang là giữa đông chứ?"

"Tôi biết, Enid,"

"Vậy sao cậu lại đứng ngoài ban công như một bà nội trợ thập niên 1960 đang lên âm mưu gϊếŧ người chồng bội bạc của mình thế?"

"Phép so sánh tuyệt đấy."

Enid đảo mắt. "Thiếu ly rượu nữa là hoàn hảo."

"Tôi không uống đồ có cồn." Wednesday nói, "nhưng tôi đánh giá cao kiến

thức chuyên sâu của cậu về cách các bà nội trợ lên âm mưu sát hại nửa kia của họ."

"Thôi, bỏ đi." Enid cuối cùng cũng cáu lên. Nhưng không phải kiểu tức giận mà Wednesday mong đợi mà là tức giận vì lo lắng. "Người cậu đang run lên như cầy sấy kìa, với lại cậu có bao giờ ra ngoài khi tuyết rơi đâu!"

"Không phải việc của cậu-"

"Không phải việc của tớ cái đầu nhà cậu ấy!"

Cuối cùng Wednesday cũng quay lại đối mặt với Enid, lờ đi lớp sương buốt giá đang thấm qua giày cô do chuyển động đột ngột. Cô quan sát vẻ mặt Enid dần thay đổi từ khó chịu sang một biểu cảm nào đó rất khó tả.

"Này, nghe tớ đi mà," Enid hạ giọng xuống. Cô nắm lấy tay Wednesday và ngay lập tức bị hất ra. "Wednesday, cậu mất trí rồi hả?!" Enid cảm thán và bắt đầu cởϊ áσ.

"Cởi đồ trước mặt tôi không chứng tỏ tôi mất trí đâu, nói đúng ra, nếu có ai nhìn thấy thì họ sẽ cho rằng cậu đã phát điên. Khá chắc là tác dụng phụ của việc ở cùng tôi quá lâu."

Enid đảo mắt trước lời mỉa mai của Wednesday, kéo chiếc áo len ra khỏi đầu. Cô đưa ra, và Wednesday cầm lấy nó với một ánh mắt khinh bỉ.

"Tôi phải làm gì với thứ này?" Wednesday hỏi.

"Mặc vào đi!"

"Đừng có lố bịch. Làm như tôi sẽ mặc thứ kinh khủng này ấy. Thà bị chôn trong núi tuyết còn hơn."

Và khoé môi Enid nhếch lên thành một nụ cười bí ẩn.

-------------

Wednesday phải thừa nhận, cô không nghĩ tới Enid sẽ lấy lại chiếc áo len, mặc nó vào rồi bắt đầu một cuộc chiến bóng tuyết. Cô không có cơ hội để mặc thêm bất cứ cái gì vào cả.

Chết tiệt, đến cả Bàn Tay cũng đang đeo một chiếc găng ấm áp và một chiếc mũ nhỏ màu hồng phấn. Đồ phản bội.

"Bỏ cuộc rồi sao, Wednesday?" Enid cười hả hê trước hàng đống quả cầu tuyết cô vừa mới làm ra.

Wednesday rùng mình, run rẩy. Lâu hơn chút nữa thôi là đôi giày của cô sẽ bị hỏng. Tiếc thật. Cô đã đánh cắp chúng từ một cái xác cách đây nhiều năm và kiên nhẫn chờ đến ngày có thể mang vừa chúng, vậy nhưng chân cô vẫn còn quá nhỏ.

"Cậu không nên thách thức một Addams, Sinclair," Wednesday rít lên.

Enid đưa tay lên tai. "Cậu nói gì cơ?"

"Không nghe thấy tôi nói gì sao?" Wednesday đảo mắt. So với một người sói, thính giác của Enid có vẻ hơi kém thì phải. "Tôi ở ngoài này cả ngày cũng không xi nhê gì hết."

Bẹp!

Wednesday không thể ngăn tiếng thở phì phò đang phát ra từ cổ họng. Cô phủi tuyết trên tóc và mặt mình xuống rồi trừng mắt nhìn con sói màu mè đang cười khúc khích cách đó vài bước chân.

"Nhìn mặt cậu mắc cười ghê á! Khhahahaha!"

Wednesday xúc một nắm tuyết lên bằng lòng bàn tay sớm đã lạnh cóng và ném nó về phía Enid. Thậm chí không thể vo thành một quả cầu, nó rơi xuống đất và vỡ vụn.

"Aw..." Enid cười thầm.

"Hừ, trò trẻ con. Thấy không, Bàn Tay," Wednesday chỉ vào đống tuyết vụn đáng thương mà cô vừa ném đi một cách thảm hại. "Đây là lí do vì sao tôi không bao giờ tham gia mấy hoạt động vô bổ này."

Bàn Tay, vẫn là người bạn ấm áp hơn bao giờ hết, nhảy phịch xuống đất và đập đập vào đống tuyết. Khoé miệng Wednesday gần như nhếch lên.

"Đúng thế. Thứ duy nhất trẻ con nên ném vào nhau là dao găm"

Mặt Enid trắng bệch. "Cái-Cái gì?! Không, không, không, làm người không ai làm thế cả!"

"Nhiều khi tôi tự hỏi cậu tìm kiếm niềm vui ở đâu trong cái cuộc sống tẻ nhạt này."

Bàn Tay lại gõ thêm một loạt kí hiệu nữa, khiến Wednesday trừng mắt nhìn ông.

"Cẩn thận đấy." Wednesday gằn giọng cảnh cáo. "Tôi có thể không khoẻ trong cái thời tiết này, nhưng tôi khá am hiểu những phương pháp tra tấn liên quan đến tuyết ."

Bàn Tay bắt đầu tỏ vẻ sợ hãi.

"Chắc ông không phiền khi mất vài ngón tay vì tê cóng đâu nhỉ,"

Bàn Tay vội vàng chạy vụt đi.

Có gì đó bay đến và đập vào sau gáy Wednesday. Cô thở hổn hển, ôm lấy cổ khi vụn tuyết trượt xuống lưng và làm cô lạnh cóng. Xoay người lại, Wednesday thấy Enid đang chuẩn bị ném thêm một quả tuyết nữa.

"C-cậu không dám đâu," Wednesday nheo mắt cảnh cáo, hai hàm răng va vào nhau lập cập.

Enid cười toe toét. "Thách tớ à."

Wednesday nạt lại nhưng ngay lập tức bị một quả cầu tuyết đập vào mặt. Cô quạu lên. Và trong một phút lơ là, Enid liền tặng cho cô thêm bốn quả nữa.

"Enid, tôi sắp..."

"Đột kích!" Enid la lên.

Wednesday chưa kịp hiểu tiếng la đó nghĩ là gì thì Enid đã lao lên, vòng tay quanh người cô và họ cùng ngã xuống đất. Cảm nhận được sức nặng đè trên người và bên dưới là lớp tuyết lạnh, Wednesday đã phải nín thở.

Cô ráng hít vào một hơi, nhưng trong phổi vẫn không có tí oxy nào. Tại sao á?

Bởi vì Enid đang ngồi trên người cô và cười phá lên như một đứa trẻ. Mặt Wednesday nóng bừng và hai mắt mở to hơn bình thường.

Enid cười khúc khích. "Thế giờ cậu chịu mặc áo len của tớ chưa, hay vẫn thích bị chôn trong tuyết hơn?"

-----------------

Hay rồi, Enid đã thắng. Chiếc áo len sặc sỡ to quá khổ này thật kinh tởm, nhưng Wednesday vẫn không cởi nó ra. Ngay cả khi những nốt phát ban nhỏ dần xuất hiện trên cổ và cánh tay nơi da cô chạm vào chiếc áo len.

Enid đã rất hốt hoảng khi phát hiện ra chúng, nhưng Wednesday nhanh chóng nhắc cho cô ấy nhớ về chứng dị ứng với màu sắc.

Dù thế, Wednesday vẫn mặc chiếc áo để Enid vui. Không phải cô quan tâm tới người ta mà là vì mục đích trả thù sau này. Enid sẽ phải trả giá cho việc ném tuyết vào mặt cô chỉ để ép cô mặc cái áo len lố bịch này.

Dối trá.

-----------------

Enid hơi độc đoán, đặc biệt là dạo gần đây. Giống như kiểu độc đoán mà cha mẹ Addams

dành cho cô. Wednesday thà bị một cái gối đè tới chết ngạt còn hơn chấp nhận tình yêu của cha mẹ.

"Có lẽ," Wednesday nghĩ, "là một kiểu chết ngạt khác. Một kiểu độc đoán khác."

Bởi vì không đời nào Enid bị hấp dẫn bởi Wednesday theo kiểu lãng mạn được. Wednesday không phải người hợp để làm bạn bè, càng không thể là gì khác trên mức bạn bè.

Nhưng ngày hôm đó trong phòng chứa đồ...

Khi cả cơ thể Enid ép sát vào cô. Khi tiếng gầm gừ của Enid giống như hàng vạn mũi kim châm vào cơ thể cô. Khi Enid ghim chặt cô lên tường. Khi sống mũi Enid lướt qua làn da đỏ bừng và đôi vai run rẩy. Khi đôi mắt khép hờ của Enid nhìn thẳng vào hai đồng tử đen láy của cô.

Trước đây Wednesday đã từng nhìn chằm chằm vào mọi người (cô có một cuốn sổ, trong đó có một trang giấy trắng, để cô viết tên những người bị cô nhìn tới phát điên), và cô thích nhấm nháp ánh mắt hoảng sợ bất lực của những người đó mỗi khi họ không thể trốn thoát khỏi cô. Con thỏ nhỏ bé yếu ớt bị sói già quan sát, ngẫm nghĩ xem nó nên được ăn như thế nào.

Nhưng lần này, Wednesday là con thỏ, và Enid, cũng khá phù hợp, là con sói.

Cô bạn ngày càng quan tâm tới Wednesday hơn, thật kì quái. Khăng khăng bắt cô ăn đồ cô ấy cho và mặc đồ cô ấy đưa. Thật hèn hạ.

Đương nhiên, vì cũng vì thế, Wednesday càng tò mò.

Cô lật tung tất cả những cuốn sách về người sói mà cô có thể chạm tới để tìm ra trò chơi lố bịch mà Enid đang bắt cô chơi. Nếu nhìn tổng thể thì con sói sắp bắt được cô rồi, nhưng Wednesday rất thông minh. Logic là câu trả lời duy nhất cho những hành động kì quái của Enid.

Enid đang chuẩn bị nấu Wednesday lên thành một bữa tiệc à? Dù cho việc "bị chặt xác và biến thành một món ăn nhẹ trong bữa trà chiều" là một dòng trong kế hoạch cả đời của cô, nhưng chuyện đó vẫn cần chờ thêm vài chục năm nữa. Chán thật, thịt Wednesday mà hầm lên thì không được ngon lắm.

Rồi một cuốn sách đã giải đáp mọi thắc mắc của cô. Trớ trêu thay, nó không nằm trong thư viện "bí mật" của hội Nightshade, mà là trong một thư viện bình thường.

"Los hombres lobo y la historia del apareamiento." [Người sói và Lịch sử giao phối.]

May mắn thay, nó viết bằng ngôn ngữ mà cô đọc hiểu được—tiếng Tây Ban Nha.

Wednesday mang cuốn sách về bàn và ngồi xuống. Cô lật mở tấm bìa da màu nâu và bắt đầu đọc.

Quyển sách mô tả hầu hết các quá trình giao phối khác nhau của người sói, ví dụ như mối quan hệ con mồi/động vật ăn thịt, cưỡng chế nhẹ nhàng, quan hệ đồng nhất, vân vân... Trong số đó, cái số đã thu hút sự chú ý của Wednesday.

"Chương 14: Khởi đầu của sự cưỡng chế nhẹ nhàng

"Quá trình giao phối này là lâu đời nhất trong lịch sử người sói và được coi là quá trình có tỉ lệ thành công nhất. Khoảng 75% các cặp vợ chồng người sói đã đến với nhau nhờ áp dụng quy trình này [xem Hình 1].

"Khi người sói cảm nhận được những mối đe dọa xâm phạm vào trong lãnh thổ của họ, họ sẽ đánh dấu vật thể hoặc một người bằng mùi hương của bản thân để xua đuổi những kẻ đó. Như thế sẽ ngăn mục tiêu của họ (theo truyền thống thường là omega) và các người sói khác đến gần nhau. "

Wednesday nhíu mày. Đánh dấu một người bằng mùi hương của bản thân?

"Đánh dấu bằng mùi hương là hành động chà xát các tuyến mùi của người sói [Xem Hình 2.1] lên đối tượng mà họ đang nhắm tới [Xem Hình 2.2]. Sau khi điều này xảy ra, người sói sẽ bắt đầu hàng loạt các hành động khác để cưỡng ép người được chọn làm bạn đời của họ.

"Mọi thứ đều phải được chấp thuận và người được chọn có thể từ chối người sói bất cứ lúc nào nếu họ không bằng lòng [Xem Hình 3].

"Sau một thời gian, người sói sẽ dần quan tâm hơn và bảo vệ những thứ mà họ coi là của mình—thành viên cùng đàn, bộ quần áo yêu thích, bất cứ thứ gì họ cho là quan trọng cần được bảo vệ. Về khía cạnh chăm sóc người bạn đời họ đã chọn, sẽ bao gồm việc chải chuốt, cho ăn, đánh dấu bằng mùi hương, vân vân... họ có thể làm tất cả những điều đó hoặc chỉ một điều thôi."

Wednesday đóng sầm cuốn sách lại. Thủ thư bắn một ánh mắt cảnh cáo về phía cô, nhưng cô đang bận chìm trong suy nghĩ của chính mình nên cũng không thèm để ý.

"Enid...đánh dấu mình?" Wednesday đưa tay lên má và xoa xoa. "Là chuyện xảy ra trong phòng chứa đồ. Cậu ta cho rằng mình là một đồng minh mạnh mẽ và quết định thu nạp mình vào bầy."

Nếu thế thì sao cậu ta phải hôn má chứ? Hừm. Lại thêm một bí ẩn khác để giải mã, cô nghĩ.

Wednesday phải thừa nhận, Enid khá thông minh khi cố gắng trở thành đồng minh của cô. Cũng không hẳn thế nghĩa là tốt. Chỉ là cô sẽ xem xét lại chuyện không ám sát con sói màu mè đó trong lúc ngủ thôi.

Một bí ẩn đã được giải đáp và một bí ẩn khác lại xuất hiện, Wednesday đứng dậy và rời khỏi thư viện.

Những người sói trên hành lang vẫn đang thận trọng né tránn cô, họ sẽ đổ mồ hôi hột mỗi khi thấy bản thân chỉ cách cô khoảng 5 feet.

Tuyệt vời. Cô sẽ nhớ phải gửi lời cảm ơn tới Enid vì đã quyết định trở thành một đồng minh của cô. Cũng như giải thoát cho cô khỏi phải ngửi thứ mùi chó ướt hôi thối kinh khủng đó.

---------------

"Wednesday!"

Tiếng gõ máy đánh chữ dừng lại. Không thèm quay lại nhìn người bạn cùng phòng của mình, nhưng Wednesday vẫn nhún vai một cái để cho Enid biết mình vẫn đang nghe.

"Trời ơi, cậu biết gì không?!"

"Thói ồn ào của cậu ta vẫn khó chịu như mọi khi."Wednesday tự suy nghĩ trong đầu.

"Thì nhé, khi đang chơi ở phòng Yoko, thì tớ chợt nhận ra rằng tớ chưa từng mời cậu tham gia buổi đi chơi đêm của con gái bao giờ cả!"

Wednesday xoay người lại trên chiếc ghế gỗ cứng và khoanh tay trước ngực. "Nếu cậu định rủ tôi thì nên bỏ ngay ý định đó đi"

"N-Nhưng mà...!" Enid rêи ɾỉ, đôi mắt lấp lánh cảm xúc. "Chúng ta có thể ăn vặt, chơi game, mở tiệc và xem phim nữa! Yoko có cả đĩa phim Mean Girls nữa, Wednesday, Mean Girls đó!"

"Chơi game. Tôi hiểu rồi," Wednesday nói. "Làm vài ván Roulette Nga hoặc chơi dao cũng khá thú vị."

Enid cười một cách lo lắng, hơi chần chừ khi nghe mấy trò Wednesday vừa kể. "Chơi...dao là như thế nào cơ?"

"À phải, chắc cậu chưa chơi bao giờ. Cậu đặt phẳng bàn tay lên bàn và mọi người sẽ lần lượt da^ʍ dao vào giữa các ngón tay theo thứ tự." Wednesday giải thích ngắn gọn, không thèm quan tâm vẻ mặt Enid đang ngày càng tái nhợt. "Trò chơi gây ra sự căng thẳng tột độ bởi vì nếu người đâm dao hay người đặt tay lên bàn lỡ di chuyển một chút thôi thì..."

Wednesday không nói hết câu, nhưng Enid vẫn hiểu.

Wednesday quay lại tiếp tục viết tiểu thuyết.

"Cậu đang...mặc áo len của tớ,"

Tiếng gõ phím dừng lại.

"Thì sao?" Wednesday hỏi.

Enid tiến đến bên kia căn phòng và ngồi lên mép bàn, phớt lờ ánh mắt trừng trừng của Wednesday. Nụ cười toe toét treo trên khoé miệng người kia khơi dậy cảm giác quặn thắt kỳ lạ trong bụng cô.

"Ờ thì, tiểu thư Wednesday, tôi-chỉ-giữ-cái-này-cho-mục-đích-trả-thù, Addams—"

"Đừng có gọi tôi như thế."

"—nếu cậu cứ mặc nó," Enid tiếp tục nói, không quan tâm bản thân chuẩn bị trải qua giây phút cuối cùng của cuộc đời, "cậu sẽ làm mất mùi của tớ đấy."

Wednesday suy nghĩ một chút.

"Nhưng không sao cả! Ổn mà, dù sao cũng là tớ đưa cho cậu,"

Wednesday càu nhàu. Cô cởi chiếc áo len ra và đưa lại cho Enid, trong phút chốc con sói hoá thành con cún bị tổn thương.

"W-Wends...?"

"Giặt nó cùng quần áo của cậu đi. Như thế nó sẽ giữ được mùi cậu, để khi đàn thú cưng của tôi tới trả thù, chúng sẽ dễ nhận diện cậu hơn."

Enid nhướng mày, vẻ mặt kinh ngạc. Rồi dần biến thành một chút gì đó như là tự mãn.

"Ồ? Cậu ... không muốn được ấm áp sao?" Enid trêu chọc. "Vậy thì tớ sẽ... giữ nó một vài ngày vậy. Haiz tối nay sẽ...à mà thôi, không có gì đâu!"

Wednesday nhướng mày, khó chịu. "Bớt làm màu đi. Ý cậu là sao. Nói nhanh"

"Haiz..." Enid thở dài. "Dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ rất lạnh đấy, bão tuyết luôn cơ!"

Wednesday nhìn cái áo len cô vừa trả lại cho Enid một cách ghen tị.

"Nhưng nếu cậu không cần cái này thì tớ sẽ đưa lại cho cậu sau. Sẽ mất vài ngày đó nha, vì tớ có nhiều quần áo cần giặt lắm"

Vài ngày...?

"Đừng có lố bịch, Enid," Wednesday định lấy lại chiếc áo len nhưng Enid đã đứng thẳng dậy và giơ cao chiếc áo trên đầu. Wednesday híp mắt nhìn cô. "Vẫn trẻ con như mọi khi."

Enid lùi lại khi Wednesday dùng sức kéo ghế ra để với lấy chiếc áo len. Cô ấy cười khanh khách và vẫy chiếc áo trên đầu, trêu chọc Wednesday.

Wednesday khoanh tay trước ngực và đợi Enid trả áo len cho cô. Cô không thể đợi đến khi Enid giặt xong được. Sẽ mất cả tuần vì "ai đó" luôn quên không giặt đồ bẩn và hàng chục bộ quần áo sẽ rải khắp sàn nhà cho đến khi Enid không còn đồ để mặc nữa.

"Cậu phải nhảy lên mới lấy được!"

"Hoặc tôi quẳng cậu ra khỏi ban công, nghe thế nào?"

"Đáng sợ ghê luôn í." Enid trả lời một cách mỉa mai.

Wednesday gật đầu một cách nghiêm túc, không biết mình vừa bị mỉa. "Ừ, vậy nên tốt nhất là cậu nên đưa trả tôi cái áo đó nhanh lên."

Enid rất muốn hạ tay xuống và trả Wednesday chiếc áo len trong hoà bình, nhưng đồng thời cũng muốn nghịch ngợm thêm chút nữa.

"So với một người bị dị ứng với màu sắc, cậu khá thích nó nhỉ." Enid cười khúc khích.

Wednesday bĩu môi, và cả Địa Ngục bỗng nhiên đóng băng vì không đời nào Enid vừa chứng kiến

Wednesday Addams bĩu môi. Trái tim cô tan chảy và cô mỉm cười khi người kia dường không chú ý tới hành động của mình.

"Tớ sẽ trả lại cậu với một điều kiện," Enid hứa.

"Nói đi." Wednesday thoả hiệp ngay lập tức.

"Để tớ...làm tóc cho cậu được không?"

Wednesday im lặng. Những người duy nhất được phép chạm vào tóc cô là bố và mẹ vì họ đã bện tóc cho cô. Ít nhất là cho đến khi cô học cách tự bện nó và từ đó trở đi từ chối mọi sự tiếp xúc cơ thể với hai người họ.

Những suy nghĩ của cô trở lại về cuốn sách cô đã đọc ở thư viện.

"Sau một thời gian, người sói sẽ dần quan tâm hơn và bảo vệ những thứ mà họ coi là của mình—thành viên cùng đàn, bộ quần áo yêu thích, bất cứ thứ gì họ cho là quan trọng cần được bảo vệ. Về khía cạnh chăm sóc người bạn đời họ đã chọn, sẽ bao gồm việc chải chuốt, cho ăn, đánh đánh dấu bằng mùi hương, vân vân... họ có thể làm tất cả những điều đó hoặc chỉ một điều thôi."

Đợi một chút...

Enid đưa thức ăn cho Wednesday để cô ăn nhiều hơn. Enid tặng cho Wednesday một trong những chiếc áo len yêu thích của cô ấy, (Wednesday đã "không" cuộn tròn trong cái áo đó) Enid yêu cầu làm tóc cho cô, gần giống như một kiểu chải chuốt...

Wednesday đã định không nhắc đến chuyện này, vì cô nghĩ Enid chỉ đang kết nạp thêm đồng minh, nhưng...khi có vấn đề xảy tới, khi tình hình trở nên căng thẳng, Enid chỉ tìm kiếm những người bạn. Và...

Bạn đời.

Như sét đánh ngang tai.

Enid hạ tay xuống và bước lại gần Wednesday, hơi lo lắng khi không bị đẩy ra như bình thường. Vậy nên, với một chút do dự, Enid ôm Wednesday vào lòng và tựa má lên đầu người kia. Chiếc áo len giờ đây bị mắc kẹt giữa hai người.

"Bí ẩn đã được giải mã, huh, Wednesday?" Giọng cười đầy mỉa mai vang lên trong đầu Wednesday. "Mất hơi nhiều thời gian đấy. Tiềm thức mày thậm chí đã nhận ra trước cả khi mày tự thừa nhận nữa. Giờ thì ai là kẻ ngốc đây?"

Wednesday không cảm thấy mình là kẻ ngốc, chắc chắn không. Không phải khi Enid ôm cô chặt đến mức cảm giác quằn quại trong bụng truyền thẳng đến từng tế bào nơi làm da hai người chạm nhau. Một cảm giác gần như là dễ chịu.

Thật kinh tởm. Cô muốn nhiều hơn nữa.

"Enid," Wednesday lùi lại và trong một khoảng khắc, vẻ mặt Enid tràn đầy thất vọng. "Nếu tôi cho phép cậu làm tóc, thì bây giờ hãy gỡ chúng ra đi, sắp tới giờ tôi ngủ rồi."

"Cậu có giờ đi ngủ sao, Addams? Không hợp phong cách của cậu lắm nhỉ?" Enid trêu chọc khi cô theo Wednesday trở lại giường. Nhận lại một cái lườm nguýt cô ấy liền nhăn mặt. "Okay okay tớ không nói nữa!"

Wednesday đảo mắt và trèo lên giường, và Enid theo ngay sau. Cô lờ đi những tiếng gào thét cảnh báo nguy hiểm trong tiềm thức khi quay lưng về phía người sói. Sự tin tưởng tuyệt đối.

Enid đưa tay ra và từ từ cầm lấy một bên bím tóc của Wednesday. Cô ấy vuốt ve nó trước khi gỡ dải băng đen ở đuôi tóc. Nhìn ngắm một cách say mê khi từng lọn tóc được chính tay cô gỡ ra thật cẩn thận.

Wednesday mân mê sợi chỉ đầy màu sắc của chiếc áo len mà Enid đã trả lại, giờ nó đang nằm gọn trong lòng cô. Không biết phải làm gì cả. Cô có nên nói gì không nhỉ?

"Anh đào và vani,"

"Hửm?"

Enid đã tháo xong hai bím tóc, các ngón tay lướt qua những sợi tóc đen mềm mại. Wednesday bỗng run lên khi đầu ngón tay mơn trớn da đâu cô. Cô chỉ đành siết chặt chiếc áo len trong tay.

"Anh đào và vani," Wednesday lặp lại lần nữa. "Khi cậu kéo tôi ra khỏi Jason và vào trong phòng để đồ đó, Jason đã nói tôi có mùi khác, giống như mùi anh đào và vani."

Enid vẫn không ngừng vuốt tóc cô, thậm chí còn tiến gần thêm một chút. Giữ yên lặng, ngầm ra hiệu để Wedensday nói tiếp.

"Tôi đã tò mò về hành động của cậu, nên tôi đã tới thư viện để tìm hiểu xem cậu định làm gì,"

"Đáng ra cậu nên hỏi thẳng tớ, cậu biết không. Dù có hơi xấu hổ một chút, nhưng tớ thích cậu, Wednesday." Enid nói một cách kiên định.

"Ấn tượng đấy." Mặt Wednesday vô cảm nhưng trong lòng đã nóng bừng. "Đánh dấu bằng mùi hương? Tôi...quan trọng với cậu đến vậy sao?"

Wednesday có thể lờ mờ cảm nhận được Enid đang dựa hờ lên người cô những vẫn vô thức giật mình khi chiếc cằm nhọn đặt lên vai cô. Cô liếc nhìn sang để rồi bắt gặp ánh mắt tò mò của Enid. Khoé miệng Enid nhếch lên.

"Tất nhiên rồi, Wednesday! Tớ yêu cậu!"

Wednesday không thể ngăn gương mặt nóng bừng lên, và rồi Enid bật cười. Ném lại một cái liếc đầy khinh bỉ, Wednesday nhún vai.

"Cậu đang làm tóc cho tôi phải không" Wednesday nói, hy vọng làm Enid mất tập trung.

Nhưng có vẻ không có tác dụng, Enid vòng tay qua eo Wednesday và áp chiếc mũi ấm áp của cô ấy lên làn da nơi lộ ra khỏi chiếc áo sơ mi thường ngày Wednesday vẫn mặc. Và Wednesday ghét bản thân mình vì cô muốn chìm đắm trong cái ôm đó, nhưng cô cũng không từ chối.

Tiến không được, lùi không xong. Wednesday chết ngắc rồi.

Enid đợi một lúc lâu, chờ cho cơ thể nhỏ bé kia xô cô ra, nhưng khi điều đó không xảy ra, cô siết chặt tay hơn và dụi mặt vào cổ Wednesday.

Wednesday khá thích cảm giác này dù cho mọi tế bào trong người cô đang gào thét. Đó là một cảm giác kỳ lạ. Các dây thần kinh của cô nóng tới nỗi giống như ai đó chích cái dùi cui điện vào người cô vậy. Lần cuối cùng cô có cảm giác đó, Pugsley đã làm cô bất ngờ.

Nhưng dòng điện này... thoải mái một cách khó chịu, thực khó diễn tả.

"Tôi muốn mặc áo len vào, Enid. Cái lạnh đang thấm vào xương cốt tôi," Wednesday rùng mình, cảm nhận khí lạnh cắt qua da cô.

Enid lùi lại với một tiếng ậm ừ nhưng khi cô ấy lấy lại chiếc áo len Wednesday có chút khó hiểu. Trái tim cô đập thình thịch khi nhận ra rằng Enid đang giơ chiếc áo len lên để giúp cô mặc vào. Cô lườm Enid.

"Xin lỗi nha! Cậu ngồi đó trông có vẻ thoải mái quá, nên tớ nghĩ sẽ giúp cậu một chút!" Enid lắc lắc chiếc áo len. "Nhanh lên nào, cậu thà chết cóng hơn là chấp nhận sự giúp đỡ của tớ à?"

"Chết vì lạnh cũng khá hấp dẫn,"

Dù nói thế, Wednesday vẫn luồn tay qua chiếc áo len và Enid kéo nó xuống choàng qua người cô. Đôi mắt xanh vẫn đang nhìn chăm chú, có chút lo lắng.

"Màu sắc không khiến cậu đau chứ?"

Wednesday lắc đầu. Với một tiếng thở dài, Enid ngả người ra sau, ngã xuống tấm ga giường màu đen. Mu bàn tay vắt lên trán tạo ra biểu cảm "tui khổ quá mà~".

"Giường cậu không đủ cứng hả?" Wednesday nghiêng đầu.

Enid bật cười. "Giường của tớ ổn! Chỉ là đêm nay tớ muốn ngủ trên giường bạn cùng phòng thôi!"

Enid làm cô thấy khó hiểu. Nói những câu như "tớ yêu cậu" và hôn má cô...nhưng sau đó lại nói "bạn cùng phòng" như thể không quan tâm đến việc trái tim cô đang đập nhanh tới mức nào. Wednesday không rõ cô nên cảm thấy thế nào nữa.

Enid nhìn Wednesday trưng ra vẻ mặt vô cảm — cô ấy đang suy nghĩ gì đó. Thật đẹp. Cô yêu vẻ mặt khi Wednesday đang chìm đắm trong suy nghĩ riêng của mình, đó là lúc cô ấy dễ thương nhất.

Và khi Wednesday đã suy nghĩ xong, cô vươn người qua ngồi lên đùi Enid.

"Ủa-?!" Enid hoảng hồn. Mặt cô đỏ bừng và lập tức ngồi thẳng người dậy. "Wednesday?!"

Wednesday nghiêng đầu. Và Enid chết trong lòng một chút vì sự hạnh phúc bất ngờ. Giờ đây, người cô yêu đang mặc chiếc áo len yêu thích của cô dù cho cô ấy bị dị ứng và đang ngồi gọn trong lòng cô.

"Làm sao...?" Wednesday tự lẩm bẩm với chính mình. Rồi cô quyết định làm gì đó và dựa tới gần, làm Enid phải nuốt khan một cục.

Nghiêng người về phía trước, Wednesday cọ má vào vai Enid. Cô lướt làn da của mình lên chiếc áo len sặc sỡ, mềm mại, từ cổ áo lên tới bên má của người sói.

"Wednesday?" Enid thở hổn hển, và rồi cô nhận ra Wednesday đang làm gì.

Wednesday không trả lời, tiếp tục áp làn da đỏ bừng của cô lên má Enid. Cô rùng mình khi hai bàn tay ấm áp ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô, chúng trường lên hông và luồn qua tóc cô. Một âm thanh nhỏ bé, không rõ ràng trượt ra khỏi cổ họng Wednesday.

Enid đỏ mặt. "Cậu đang làm gì thế, Wends...?"

Wednesday lùi lại, mặt vô cảm. Và Enid sẽ nghĩ rằng toàn bộ chuyện này không hề ảnh hưởng đến cô ấy nếu không có những cơn rùng mình run rẩy chạy dọc cơ thể nhỏ bé, sắc hồng phủ lên hai bên má và lên cổ và mí mắt cô ấy run run có chút khó tin.

"Giờ chúng ta là đồng minh rồi. Tôi tin là thế." Wednesday lẩm bẩm. Lạ à nha, vì Wednesday không bao giờ lẩm bẩm. Hay là nghi ngờ chính bản thân mình.

Enid không nỡ nói với cô rằng chỉ người sói mới có thể đánh dấu bằng mùi hương được thôi. Nhìn Wednesday trông có vẻ tự hào lắm.

"Cậu nên vui mừng vì tôi coi cậu là đồng minh. Những người tôi chạm vào thường không sống sót quá một tuần."

Enid vừa chuẩn bị "ỏ" một cái thì bị nạt ngang.

"Đừng." Wednesday cau có. Enid liền cười cười ngốc nghếch. "Cậu chưa an toàn đâu. Tôi biết ít nhất mười cách khác nhau để gϊếŧ cậu ngay bây giờ đấy."

"Lãng mạn quá." Enid thì thầm. Rướn người lại gần

Wednesday đã phá vỡ một quy tắc. Quy tắc số hai: Không hôn bất cứ ai. Quy tắc trước đó: Không tin ai cả. Thì ừm, Wednesday đã phá vỡ hai trong số những quy tắc quan trọng nhất mà cô tự đặt ra cho bản thân mình sau những chuyện xảy ra ở học kỳ trước.

Nhưng cô không cưỡng lại được. Không phải khi Enid nhìn cô với ánh mắt đó, đầy mong chờ, liên tục liếc xuống bờ môi cô. Không phải khi bàn tay ấm áp vẫn mân mê tóc cô, ôm chặt lấy eo cô.

Loại son bóng Enid dùng có vị anh đào, và nước hoa cô ấy dùng có mùi vani. Từng cái chạm, từng cái siết chặt và cái cách Enid kéo cô vào gần hơn, hận không thể khảm cả người vào cô khiến đầu óc cô quay cuồng.

Và khi nụ hôn kết thúc, Wednesday thở hổn hển kề bên môi Enid, cô nhắm mắt lại. "Tôi xin lỗi vì hành động lỗ mãng của mình..."

"Chết tiệt..." Giọng nói của Enid khiến Wednesday phải mở mắt ra. Con sói nào đó đang nhìn cô mà cười toe toét. "Cậu hôn tệ quá."

Wednesday buột miệng chửi thề. Cô đẩy mặt Enid ra xa.

"Nhưng đó là sự thật mà!"

"Câm miệng." Wednesday rít lên.

Enid có chút đùa cợt, cô đưa hai ngón tay lên môi và làm động tác kéo khoá. Wednesday đảo mắt, hài lòng.

"Cậu biết đó..." lập tức cái khoá kéo mất tác dụng. "Người ta nói là luyện tập nhiều tạo nên sự hoàn hảo phải không?"

Hơi nóng lại bốc lên mặt Wednesday. "Tôi có thể không biết nhiều về các mối quan hệ, nhưng tôi tin là bạn cùng phòng không hôn nhau,"

Enid nhướng mày. "Ai nói tớ chỉ muốn làm bạn cùng phòng với cậu?"

"Đầu mình đang trống rỗng, lạ thật đấy. Ngoài Enid ra mình chẳng thể nghĩ gì khác cả"

Wednesday quyết định hành động thay vì đáp lại lời tỏ tình của Enid. Cô cúi xuống và hôn lên môi người kia lần nữa.

Chỉ khác là lần này tràn đầy tiếng cười khúc khích của Enid và tiếng cằn nhằn "dăm ba cái trò hôn hít" của Wednesday. Tất nhiên nụ hôn không hề hoàn hảo, mũi của họ thật vướng víu và hàm răng thi thoảng lại va vào nhau và những vết mẩn đỏ hiện lên trên làn da Wednesday nơi chiếc áo len của Enid cọ vào. Nhưng nó vẫn ổn. Thậm chí rất tốt là đằng khác.

Enid lướt môi dọc theo quai hàm của Wednesday. "Cậu là của tớ...Phải không?"

"Miễn là cậu muốn tôi," Wednesday đáp lời, có chút khó thở. "Và cậu cũng là của tôi."

"Chắc chắn rồi."

--------------------

Chương 3

Wednesday không sợ hãi. Sợ hãi không ở trong từ điển của cô, nói một cách đơn giản thì đó không phải là loại cảm xúc mà cô sẽ cảm thấy.

Sợ hãi là khi cô giơ cao con dao găm sáng bóng trên tay, với nụ cười phấn khích khi nhìn xuống mớ hỗn độn và nghe tiếng la hét từ những con người đáng thương. Thật hấp dẫn, khi có thể khiến một người đàn ông trưởng thành, to lớn với bộ râu quai nón và thân hình vạm vỡ phải quỳ xuống một cách thảm hại, khóc thút thít, cầu xin sự tha thứ.

Thật tệ khi cô phải rời đi trước khi hoàn thành công việc, để cho người đàn ông đó sống sót. Nỗi sợ hãi trong mắt anh ta dày đặc đến nỗi cô có thể nếm được hương vị ngọt ngào trong đó.

Nhưng nỗi sợ hãi đang hiện hữu trong l*иg ngực cô thì sao? Nó mạnh mẽ tới mức. Cô có thể chắc chắn rằng đám người sói và ma cà rồng trong phạm vi hai mươi bước đổ lại đều có thể ngửi thấy—thậm chí là nếm được nó.

Và tất cả là lỗi của Enid.

Enid khăng khăng bắt Wednesday phải ăn nhiều hơn, không bận tâm đến việc mỗi lần nuốt thức ăn vào cô lại càng buồn nôn. Trong mắt Enid, Wednesday đã chịu ăn uống đầy đủ, nên chắc chắn đó là điều tốt rồi.

Nhưng thực ra, là ngược lại.

Wednesday không chắc liệu cô có nên cảm kích Enid vì đã ép mình ăn không, cô nên ấn tượng với sự tự tin của người kia khi dám nhét đồ vào miệng cô, hay tức giận vì tự nhiên bị ép tới đầy bụng.

Dù là lựa chọn nào, Wednesday đều không thích. Thức ăn. Áp lực đè lên bụng cô khiến cô phát ốm và nhắc nhở cô về...điều đó.

Cơn đau quằn quại trong dạ dày sẽ không xuất hiện nếu như Enid không lo chuyện bao đồng và cưỡng ép cô ăn uống. Cái cảm giác nội tạng trong cơ thề xoắn chặt lại thật khủng khϊếp—Trước đây Wesnesday đã từng tự tra tấn bản thân mình cho vui, nhưng nó không đau đến thế này.

Mặc cho cơn co thắt khó chịu trong bụng, Wednesday vẫn tiếp tục ăn. Không phải vì cô muốn làm Enid vui hay bất cứ điều gì ngớ ngẩn mà mọi người thường hay nói. Cô làm thế vì Enid đang cưỡng ép cô.

Thường thì, cô sẽ thấy thú vị. Đâu phải muốn ép Wednesday Addams làm gì đó mà dễ đâu. Nhưng giờ tất cả những gì cô cảm thấy là. Thất vọng. Đau đớn. Tủi thân. Bối rối. Mệt mỏi. Buồn nôn. Cô không biết nữa, và điều đó làm cô sợ hãi.

Cô đáng ra không nên có cảm xúc, cô đáng ra không nên cảm thấy sợ hãi. Cơn co thắt trong bụng lại nói điều ngược lại.

Vậy nên cô quyết định làm điều duy nhất cô có thể làm trong tình huống này. Mỗi khi cảm xúc dâng trào trong cơ thể nhiều tới nỗi cô không xử lí được, mỗi khi những người bên cạnh cô áp đặt lên cô những thứ cảm xúc lố bịch, và khi cơn đau trong bụng trở nên quá sức chịu đựng bởi vì cô đã bị đâm và bây giờ cô không thể ăn hay uống—

Wednesday quyết định chạy trốn.

---------------------

Không mất quá nhiều thời gian để Enid tìm ra Wednesday.

Cô đã cho người kia vài giờ đồng hồ - chính xác là sáu tiếng - để ở một mình, nhưng khoảng thời gian xa cách đó vẫn khiến Enid căng thẳng. Dây thần kinh, bản năng phải bảo vệ bạn đời của cô đang gào thét. Tâm trí cô quay cuồng với những câu hỏi.

"Wednesday có ăn gì khi cậu ấy ở một mình không? Bàn Tay có ở với cậu ấy không? Sao mình lại để cậu ấy một mình lâu tới vậy chứ? Cậu ấy có ở trong khuôn viên trường không? Cậu ấy vào trong rừng à? Sao cậu ấy lại ra ngoài trong thời tiết này chứ?"

Những suy nghĩ lo lắng cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô cho tới khi Enid không chịu nổi nữa. Cô bước tới bên kia căn phòng và cầm lên chiếc áo len sặc sỡ mà cô đã đưa cho người kia.

"Cậu ấy không mặc nó." Enid nghĩ, có chút thất vọng.

Lờ đi chút mất mát trong lòng, Enid đưa chiếc áo lên mũi và hít một hơi thật sâu. Mùi của chính cô vẫn còn phảng phất trên đó, ngoài ra còn một mùi hương khác, pha trộn giữa mùi kim loại và hoa hồng chết khô. Ngạc nhiên là nó thật dễ ngửi.

Lùi lại một chút và thở dài. Enid dứt khoát lao ra khỏi phòng với chiếc áo len trên tay. Cô lần theo mùi hương của Wednesday ra khỏi khuôn viên trường Nevermore và băng qua khu rừng. Bước chân cô dừng lại khi trước căn nhà bỏ hoang nơi những người vô gia cư và những kẻ nghiện ma tuý thường ở.

Enid liếc nhìn xung quanh trước khi bước qua cánh cửa gỗ đã mòn.

Wednesday đang ở đây, cô ấy cuộn chặt người vào góc tường, hai tay ôm lấy bụng, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn. Và trong một khắc đó, trái tim Enid ngừng đập.

"Wednesday?" Không có tiếng đáp trả, Enid tiến tới gần hơn. Chiếc áo len được vắt trên tay, vẻ mặt lo lắng. "Này, ở đây lạnh lắm. Chúng ta về phòng nhé?"

"Xin hãy để tôi một mình đi..."

Tiếng chuông báo động vang lên trong đầu Enid.

Giọng Wednesday nghe thật mệt mỏi, thật thảm hại. Cô ấy chưa bao giờ như vậy cả. Và Wednesday vừa nói "xin" á? Không, không, chắc chắn không ổn rồi.

Ngay lập tức, Enid quỳ xuống trước mặt Wednesday. Đủ gần để người kia cảm nhận được sự hiện diện của cô nhưng không quá gần để người kia không đánh cô được.

Wednesday vẫn đang tự lẩm bẩm, ôm lấy phần bụng.

"Cậu đang nói gì thế?" Enid thì thầm.

Wednesday chỉ cho cô một cái liếc mắt ngắn ngủi, rồi sau đó không nhìn nữa. Tiếp tục lầm bẩm những câu từ kì lạ, thậm chí cả cách phát âm và ngữ điệu cũng khác bình thường.

Enid quan sát Wednesday kĩ hơn.

Hơi thở của cô ấy rời rạc, không đều, gấp gáp và rất ngắn, và nó sẽ ngừng lại mỗi khi bàn tay trên bụng di chuyển. Trong đôi mắt đen láy đó, có một sự hoảng sợ tột cùng mà Enid không hiểu được.

"No quiero morir...No quiero morir..." [Tôi không muốn chết...Tôi không muốn chết... ] Wednesday lẩm bẩm. Mồ hôi lấm tấm trên trán khiến vài sợi tóc dính trên trán cô. "Todavía no. No estoy listo, por favor." [Chưa được. Tôi chưa sẵn sàng, làm ơn.]

Enid không biết cô nên đồng cảm và khóc cùng Wednesday hay ôm cô ấy vào lòng cho đến khi nỗi buồn vơi đi. Là một cô gái dễ xúc động, Enid đã chọn phương án thứ hai.

Cô nghiêng người về phía trước cho đến khi đầu gối chạm vào cơ thể đang run rẩy của Wednesday. Enid chờ một lúc, hy vọng Wednesday sẽ để ý đến cô hoặc la mắng cô hoặc gì đó tương tự thế, nhưng cô ấy vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào khoảng không và lẩm bẩm bằng một ngôn ngữ khác.

Ngay khi một bàn tay đặt lên vai Wednesday, cô ấy bắt đầu căng thẳng. Ánh mắt nhìn Enid trở nên dữ dội hơn, hoảng loạn, lo lắng và sợ hãi.

"¡No—No me toques!" [Đừng—Đừng chạm vào tôi!]

Bằng cách nào đó, Enid hiểu được câu đó. Đôi mắt xanh liền dịu lại. Cơ thể Wednesday căng cứng và khẽ run lên từng đợt với những cơn sóng cảm xúc mãnh liệt ập tới, đập lên những bức tường thành trong cô. Sự sợ hãi hiện rõ trên gương mặt.

"Nào, đừng sợ, tớ sẽ không làm cậu đau," Enid đưa tay phải lên, ôm lấy mặt Wednesday. "Nhìn tớ đi, được không?"

Wednesday lắc đầu. "No, lo siento. Tôi không thể..." [Không, tôi xin lỗi.]

"Không sao mà," Enid ngay lập tức trả lời. Cô vuốt ve ngón tay cái dọc theo gò má đã ửng hồng của người kia. "Mọi thứ điều ổn cả. Chúng ta có thể ngồi ngoài này cả đêm nếu cậu muốn."

"Đừng."

Enid khựng lại, lời nói kẹt lại trên đầu lưỡi. Cô nghiêng đầu, bối rối. Wednesday miễn cưỡng nặn ra một cái lườm.

"Đừng lo lắng cho tôi nữa. Tôi có thể tự chăm sóc cho bản thân, tôi không cần cậu lúc nào cũng phải để ý đến tôi," Cô ấy hét lên. "T-tôi không cần cậu ở đây."

Giờ thì đến lượt Enid hoảng sợ.

"Tại sao? Sao cậu cứ phải xen vào cuộc sống của tôi thế hả? Sao tôi lại để cậu làm vậy chứ?"

Nhịp đập điên cuồng trong l*иg ngực Wednesday khiến Enid lo lắng. Từng lời cô ấy thốt ra như tiếng sấm rền, giống như một cơn bão đang ẩn ẩn bùng lên dưới cơ thể nhỏ bé đó.

Wednesday lắc đầu và lại siết chặt chiếc áo sơ mi ở phần bụng. Tò mò, Enid từ từ trượt tay xuống chiếc áo sọc trắng đen. Cô khịt mũi bỏ ngoài tai những tiếng lẩm bẩm của Wednesday, kéo gấu áo ra.

Từ từ, thật thận trọng, Wednesday nới lỏng tay. Cô ấy thút thít khi lòng bàn tay ấm áp của Enid áp lên chiếc áo sơ mi và bắt đầu mở ra từng chiếc nút quanh vùng bụng.

Mặt Enid đông cứng. Đây là...?

"Tại sao bụng cậu lại phải băng bó?" Một tiếng gầm gừ không tự chủ phát ra khi Enid nghĩ tới có kẻ đã làm Wednesday bị thương. "Là ai làm?"

Wednesday nhún vai. "Đoán xem."

"Wends, tớ nghiêm túc đấy!"

Wednesday ngây người nhìn Enid. Đôi mắt đen của cô ấy lướt qua vẻ mất mát trên lông mày người kia, tiếng gầm gừ không tự chủ phát ra từ đôi môi hồng, và ánh mắt hiện rõ sự lo lắng mất mát.

Và rồi chỉ khi ấy, Wednesday mới nhìn tới những vết sẹo mờ trên thái dương Enid. Vết sẹo của Hyde. Của Tyler. Theo một cách nào đó, đây chẳng phải là minh chứng cho việc Wednesday đã khiến Enid tổn thương sao? Là Wednesday đã khắc những vết sẹo đó lên mặt Enid vĩnh viễn sao?

Đừng hiểu lầm, cô thích những vết sẹo, nhưng sự trừng phạt đã rơi lên người Enid bởi vì cô ấy tới quá gần Wednesday. Đáng ra cô nên cứng rắn hơn nới phải, cô nên cô lập mình và không nên có người quen - hay bạn bè. Như vậy...bạn bè của cô sẽ không bị tổn thương vì Wednesday.

Tất cả là lỗi của cô. Cái chết của Rowan, Eugene bị thương, Thị trưởng Walker, Kinbott, Xavier bị tống giam, Weems, Enid.

Nếu đặt trong trường hợp khác, cô sẽ yêu thích những điều đó, chúng giống như minh chứng cho kết quả của trận chiến với Hyde—chiến thắng. Nhưng khi đôi mắt đờ đẫn của cô nhìn kĩ hơn, những vết sẹo kéo dài trên sườn mặt Enid, Wednesday chỉ cảm thấy dạ dày cô quặn thắt lại.

"Shh, shh, shh, không sao mà. Bình tĩnh nào."

Wednesday cuộn tròn người lại, nôn ra nền cỏ và tuyết. Mật đắng trào lên từ dạ dày. Nó khiến cổ họng cô cháy rực và biến hàm răng của cô thành những viên phấn viết bảng kinh tởm.

"Dios, me estoy muriendo. No puedo morir todavía. El destino realmente ha sido cruel conmigo, y lo desprecio por alguna razón," [Chúa ơi, con sắp chết rồi. Con chưa thể chết được. Cuộc đời này thật quá tàn nhẫn, thật đáng khinh thường.]

Enid nhẹ nhàng vuốt phần bụng quấn đầy băng gạc của Wednesday trong khi cô ho và nôn ra thứ dịch mật dịch đắng chát đó.

"Wends, nếu cứ ở ngoài này cậu sẽ phát ốm mất," Enid thì thầm. Cô dừng lại, lắc đầu. "Bỏ đi, cậu cũng sẽ phát ốm nếu cứ tiếp tục nôn thức ăn ra. Dù thế nào thì tớ cũng không thích."

"Từ khi còn nhỏ tới giờ tôi chưa bao giờ bị ốm cả," Wednesday nói. Cô ngoan cố ngồi dậy trên mặt đất.

Enid phồng má lên. Cô liếc nhìn xung quanh. Giờ đã là buổi đêm rồi, khả năng có người nhìn thấy họ là rất thấp. Trừ khi có con ma cà rồng nào đó ẩn nấp quanh đây, cũng có thể, bởi vì thứ nhất, chúng là loài sống về đêm, và thứ hai, chúng có niềm đam mê kỳ lạ với Wednesday, người thường xuyên vào rừng một mình vào ban đêm.

Quyết định thật nhanh, Enid kéo cả cơ thể căng cứng của Wednesday vào lòng và nhấc bổng cô lên. "Lên...nào!"

Wednesday vùng vẫy trong vòng tay chặt chẽ của Enid. "Bỏ tôi xuống ngay bây giờ, nếu không tôi sẽ băm tim cậu ra bằng dao bạc đấy, Enid"

"Lãng mạn đó Wends nhưng để sau nhé, chúng ta phải trở về kí túc xá trước khi bị bắt"

"Lãng mạn? Tôi không nói bất cứ thứ gì liên quan tới lãng mạn, đừng có nực cười." Wednesday càu nhàu.

Enid băng nhanh qua rừng với một tiếng cười khúc khích, và Wednesday không thể không đảo mắt trước âm thanh có phần dễ chịu đó. Trước khi tới Nevermore, cô chẳng bao giờ nghĩ tới âm thanh ai đó cười có thể hay tới vậy, nhưng Enid luôn chứng minh rằng cô đã sai bằng những cách thức kì lạ nhất.

Ngay khi Wednesday được đặt xuống tấm ga trải giường đầy màu sắc và cánh cửa gỗ được đóng lại, Enid lao tới trước mặt cô.

"Làm ơn nói cho tớ biết đi, những miếng băng gạc đó là từ đâu?"

Wednesday nhướng mày, lập tức trả lời. "Từ chiếc hộp y tế trong phòng tắm. Sau hàng tá chuyến điều tra ở Nevermore và Jericho, tôi khá sốc khi trong đó vẫn còn băng gạc đấy."

Khoé miệng Enid hạ xuống. "Wednesday, tớ đang cố giúp cậu mà! Mở lòng với tớ khó đến thế sao?"

Wednesday siết chặt vạt áo. Móng tay cô cắm vào lòng bàn tay, là một cách để cô xoa dịu cảm giác căng thẳng giữa cô và Enid.

"Tôi không cần ai giúp cả. Đặc biệt là cậu" Wednesday nói. "Đừng hỏi lại nữa nếu không—"

"Nếu không thì sao? Hả! Cậu thì làm gì được tớ chứ?"

Không thốt ra được lời nào. Cổ họng Wednesday khô khốc.

Enid khoanh tay lại chờ đợi. Lông mày nhướng lên và đôi môi mím lại trong im lặng. Vẫn không nhận được câu trả lời, Enid thở dài.

"Nào, để tớ xem."

"Không, nó vẫn chưa lành hẳn từ học kỳ trước—"

"Học kì trước?" Nỗi kinh hoàng thay thế vẻ cáu kỉnh trên gương mặt Enid. Cô phải lùi lại nửa bước để khiến bản thân bình tĩnh lại. "Ý cậu là...?"

"Phải. Vì cậu đã bị Hyde làm cho thương nặng, nên tôi quyết định sẽ giữ bí mật về các vết thương của mình. Mọi người biết về mũi tên cắm trên bả vai và vài vết bầm tím là đủ rồi." Wednesday giải thích. "Phần còn lại, không cần thiết, tôi cảm thấy giữ bí mật là tốt nhất."

"Cho tới tận hôm nay," Enid thốt lên.

"Ừ."

"Kể cho tớ nghe, chuyện gì đã xảy ra?"

Wednesday hít sâu một hơi, đủ nhẹ nhàng để không kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơn buồn nôn đang rục rịch trong cổ họng cô.

Joseph Crackston. Dao găm. Bất động. Bị đâm. Con dao xoáy trong bụng. Mặt đất. Goody. Chữa lành. Đau đớn. Yếu ớt.

"Cậu muốn nghe phiên bản rút gọn hay đầy đủ?"

"Wednesday."

"Vậy là phiên bản rút gọn." Wednesday đảo mắt, tiếp tục nói "Trong hầm mộ của Crackstone, Laurel Gates đã hồi sinh Joseph Crackstone. Sau đó, ông ta đâm tôi và cả hai bỏ tôi lại đó, chảy máu tới chết."

Mặt Enid trắng bệch. Cô luồn tay vào tóc và lảm bẩm, cái quái gì vậy chứ.

"Và cậu chẳng kể với ai hết hả?!" Enid kêu lên.

Wednesday lắc đầu. "Tôi thấy không cần thiết, đằng nào một giờ sau đó Goody cũng xuất hiện và chữa lành cho tôi rồi."

"Một giờ sau và...chữa lành vết thương cho cậu. Bà ta chữa cho cậu ư. Wednesday, nhìn đống băng gạc này đi" Enid xông tới và lật mở vạt áo sơ mi lên, "chúng thấm đẫm máu! Bà ta không chữa lành hẳn cho cậu! Bà ta chữa cho cậu vừa đủ để cậu đi cứu cái ngôi trường chết tiệt này thì có!"

"Không, vết thương mở miệng lại là do tôi. Là tôi lỡ đứng dậy quá nhanh," Wednesday cáu kỉnh đáp lại. Cô kéo vạt áo xuống.

"Ừ và–chỉ một hành động bình thường đó thôi và giờ phải đổ máu vì nó!" Enid gầm gừ. "Bà ta làm không đủ tốt!"

"Dù cậu nói thế, nhưng vết cắt trên lòng bàn tay tôi lành hẳn đó thôi?"

"Ôi Chúa ơi...Wednesday, nghe lời tớ đi!"

Wednesday phải cắn chặt phần thịt trong môi để không lộ ra chút nao núng nào trước tiếng gầm gừ của Enid. Một trận chiến tranh lạnh rất căng thẳng nổ ra giữa hai người trong vài phút, và rồi Wednesday quay mặt đi chỗ khác, chấp nhận một lần thất bại hiếm hoi.

"Nghe này, tớ biết giờ cậu không khoẻ, nhưng cậu phải nghe tớ." giọng của Enid trở nên nhẹ nhàng hơn. "Cậu đang quá sức rồi, bình tĩnh đi. Tớ sẽ làm cho cậu một ít thức ăn để lấp đầy dạ dày—"

Wednesday ngừng lắng nghe.

Bởi vì Enid lại đang ép cô ăn uống. Cô ấy không nhận ra ảnh hưởng của việc đó tới cơ thể Wednesday sao? Nó làm cô đau. Cô bị đâm hết lần này đến lần khác, hết lần này đến lần khác và—

Lần tiếp theo cô hít vào, lá phổi từ chối không khí.

Cô không ăn được. Ăn tức là no bụng, cô không chịu được. Đường ruột sẽ hoạt động và nó sẽ căng ra, và vết rách đã được "chữa lành" của cô sẽ lại bung chỉ.

"Không. Đừng ép tôi ăn nữa," Wednesday phát cáu.

Enid khựng lại. Lông mày nhướng lên trong vô thức, lo lắng khi giọng nói kia có vẻ run rẩy. Nhẹ nhàng hơn, cô lại hỏi.

"Tại sao không? Phải ăn mới khoẻ lên được chứ." Enid nhấn mạnh.

"Không, sẽ không đâu. Tin tôi đi, tôi hiểu cơ thể tôi hơn cậu nhiều,"

Enid khó chịu. "Wends-"

"Tôi sẽ rất biết ơn nếu cậu không tiếp tục nhét thức ăn vào bụng tôi," Wednesday bực bội nói. "Tôi đã từng nhịn đói cho vui rồi. Thêm lần nữa cũng không sao đâu."

Enid tạm dừng một chút. Nghĩ ngợi.

"Một ít canh thì sao?"

"Phần nào trong câu đừng ép tôi ăn nữa mà cậu không hiểu hả?"

"Trên lý thuyết thì, nó là nước mà." Nhìn lông mày Wednesday giật giật, Enid cười thầm. Giương mặt cô dịu lại, "vậy nên không phải thức ăn."

"Không quan trọng. Tôi không muốn cho vào bụng bất cứ cái gì cả"

Thở dài, Enid quỳ xuống và tựa cằm lên đầu gối Wednesday. Cô nhìn lên người kia với đôi mắt xanh mở to, xung quanh bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng. Và Wednesday không thể không đắm chìm vào trong đó.

"Nào, bé yêu, nói tớ nghe." Enid giở giọng dỗ dành. "Sao cậu cứng đầu vậy chứ?"

"Biệt danh mới. Đúng là đáng ghét". Cô nghĩ

Wednesday đảo mắt. "Bớt làm màu đi, cậu đừng có giở trò."

"Vẫn có hiệu quả đấy thôi. Đặc biệt là nụ cười đáng giải oscar này của tớ nhé." Rồi như để chứng minh lời vừa nói, Enid cười toe toét đến tận mang tai. Và không khí như bị rút ra khỏi l*иg ngực Wednesday.

"Cậu đúng là đáng ghét."

"Hình như cậu nói gì đó thì phải, tớ nghe không rõ."

"Đồ tự mãn"

Enid cười khúch khích. Wednesday thích tiếng cười đó.

"Kể từ sau vụ Crackstone tôi chưa ăn no lần nào cả. Tôi không...cảm thấy phải làm thế."

"Cậu..." Enid bỏ lửng câu. Cô bóp nhẹ chân Wednesday. "Cậu biết thế không có lợi cho sức khoẻ mà, phải không?"

"Tất nhiên là tôi biết. Tôi hiểu hậu quả của việc nhịn đói trong thời gian dài và tôi ghét việc mình phải phụ thuộc cái nhu cầu thiết yếu chết tiệt đó của loài người" Wednesday thở dài có chút cay đắng. Cô nói tiếp "Tôi...tôi đang cố gắng. Thật đấy. Nhưng, nhiều thức ăn quá tôi không chịu được."

"Chúng ta có thể cùng xử lí vụ đó"

"Cậu không nghe tôi nói à? Ăn uống khiến tôi buồn nôn, giống như lúc ở trong rừng, cậu thấy rồi còn gì."

"Nhưng cậu là của tớ, nhớ không?" Enid nhanh chóng nhắc lại. Cô đứng dậy, chen cơ thể vào giữa hai chân Wednesday và dụi dụi sống mũi lên trán cô ấy. "Và tớ sẽ chăm sóc những gì là của tớ."

Tim Wednesday có chút trật nhịp. "Nghe hấp dẫn đấy. Động cơ của cậu là gì?"

"Không có động cơ! Ngoắc ngón tay hứa!" Enid kêu lên. Cô lùi lại và giơ ngón út ra.

Wednesday chớp mắt, hơi ngạc nhiên. "Ngoắc ngón tay...hứa?"

"Ừ! Nếu tớ thất hứa, cậu được lấy ngón út của tớ," Lời vừa nói ra, Enid rùng mình. Nụ cười trở nên gượng gạo.

"Ai nói tôi sẽ không lấy phần còn lại?"

"...Làm ơn đừng..."

Với một cái nhếch môi và đảo mắt, Wednesday ngoắc ngón út với Enid. Và Enid mỉm cười.

"Tuyệt vời ông mặt trời!"

"Tuyệt...cái gì cơ?" Wednesday tự hỏi.

"Đợi chút nha, tớ sẽ quay lại ngay. Bàn Tay đã đi mò xem hiệu trưởng mới là ai rồi nên tớ sẽ giúp cậu thay băng!" Enid bước vào phòng tắm để lấy hộp y tế.

Với một tiếng rêи ɾỉ đau đớn, Wednesday cởϊ áσ sơ mi ra và đặt nó bên cạnh áo len (của Enid) của cô ấy. Wednesday thở dài và nằm lên tấm chăn sặc sỡ. Cô di ngón tay cái trên dải băng gạc dày quấn quanh bụng mình, tò mò nhìn vết loang lổ màu đỏ chiếm một phần tư miếng băng.

"Ok, tớ đã lấy cái...cái..."Bước ra khỏi phòng tắm. Mặt Enid đỏ bừng khi nhìn thấy Wednesday, chỉ mặc áo ngực, nằm trên giường cô. Cô nuốt nước bọt để ngăn những suy nghĩ tuổi mới lớn đang xâm chiếm đầu mình. Lê bước trở lại giường. "Tớ lấy được hộp sơ cứu rồi nhưng mà tớ không biết làm gì tiếp cả, nên làaaaa...Ngạc nhiên chưa! Cậu giúp tớ nha!"

"Ít ra cậu ấy cũng chịu nói thật." Wednesday tự an ủi mình.

"Tốt thôi. Đầu tiên, cậu dùng kéo cắt băng từ bên hông" Vừa dứt câu, Enid vội vàng làm theo chỉ dẫn. "Gỡ chúng ra." Wednesday run rẩy, có chút khó nhịn. "Từ từ thôi, Princesa. Tôi không có miễn nhiễm với sự đau đớn đâu." [Công chúa.]

Enid nhăn mặt. Cô nghe theo chỉ dẫn và từ từ tháo lớp băng ra khỏi Wednesday. Liên tục thì thầm lời xin lỗi và nhẹ nhàng hôn lên trán Wednesday khi cô phải nhấc lưng người kia lên

để tháo hết lớp băng ra.

Ngoại trừ vết rách rõ ràng đang chảy máu phía trên rốn, phần còn lại có vẻ vẫn ổn.

"Chờ đã, cái gì đang rỉ ra thế?"

"Là máu đấy, Sinclair,"

Enid tròn mắt trước lời mỉa mai cộc cằn. "Ý tớ là cái thứ màu trắng này cơ,"

Wednesday rêи ɾỉ. "Bị nhiễm trùng rồi sao." Cô càu nhàu. "Lần trước tôi quên không sát trùng nó vì đang vội. Ngạc nhiên ghê."

"Nhiễm trùng á?!"

"Hãy là một người sói ngoan ngoãn và giúp tôi đi. Người đeo găng tay phẫu thuật là cậu phải không?"

Enid từ từ đeo găng tay vào và gật đầu. Wednesday nhắm mắt lại. Khuôn mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi.

"Tôi cần cậu thử cảm nhận xung quanh và—Khh!"

Nhanh như chớp, Enid rụt lại và giơ hai tay lên. "Xin lỗi! Xin lỗi, tớ không cố ý làm cậu đau!"

"Nhiễm trùng...mierda," Chết tiệt. Wednesday càu nhàu. "Đành làm phương pháp thô bạo thôi, đằng nào tôi cũng không mang theo thuốc kháng sinh trong người."

"Sao cậu lại mang theo thuốc kháng sinh?"

"Phòng khi tôi muốn kiểm tra xem mình sống sót được bao lâu khi dùng thuốc quá liều."

"Đôi khi mình thực sự lo lắng cho cậu ấy", Enid toát mồ hôi hột khi nghe người kia thừa nhận hành vi tự làm hại bản thân một cách trắng trợn. "Có lẽ mình nên kiếm ai đó có thể nói chuyện với cậu ấy. Chuyên gia tâm lí cũng ổn."

"Trong hộp sơ cứu có một miếng vải cùng với một chai cồn isopropyl và một cái kẹp. Lau sạch vết thương bằng cồn và cắt chỉ ra."

Enid mở nắp cồn và nhỏ một ít lên miếng vải. Dùng nó để lau chiếc nhíp.

Cả người Enid căng cứng. Tay trái đặt dưới rốn Wednesday trong khi tay phải cầm chiếc nhíp, từ từ di chuyển tới miệng viết thương.

"S-Sẽ...đau lắm đấy," Enid cảnh báo.

"Tôi biết. Tôi đã chuẩn bị tinh thần trong khi cậu khử trùng những thứ đó rồi." Wednesday trả lời. Cô bấu chặt tay vào ga giường, phớt lờ cơn ngứa ngáy trên da. "Làm đi."

Dứt lời, Enid bắt đầu cẩn thận gỡ từng đường chỉ khâu trên bụng Wednesday

và đặt chúng vào lòng bàn tay đeo găng. Cô cắn lưỡi, không để phát ra tiếng động. Nhưng cơ thể run rẩy của Wednesday chỉ càng khiến tâm trí cô gào thét muốn ngừng làm người kia đau.

"Ok! Ok, tớ...tớ làm xong rồi. Này...cậu còn sống không?"

Wednesday gật gật đầu cứng ngắc.

"Bây giờ..." Enid run rẩy hỏi. "Bây giờ tớ làm gì tiếp đây?"

Wednesday thì thầm gì đó nhỏ đến nỗi Enid phải nghiêng người tới để nghe rõ hơn. "...Lau sạch bằng xà phòng...và nước..."

Enid rủa thầm. Cô lao vào phòng tắm và lấy một chiếc khăn mặt trong tủ bên dưới bồn rửa. Cô nhúng nó trong nước ấm và bơm một ít xà phòng xát khuẩn lên chiếc khăn. Sau khi vắt bớt nước đi, Enid trở lại gường nơi Wednesday đang nằm và bắt đầu lau vết thương.

Áp chiếc khăn lên, gạt ra hỗn hợp trắng đỏ đang bám lấy da thịt Wednesday. Cô ấy thở hổn hển và quay đầu đi, nghiến răng để không phát ra tiếng rêи ɾỉ.

"Tớ biết nó đau mà, tớ biết," Enid thì thầm giúp cô giấu đi những tiếng thút thít nhỏ bé. "Σε πήρα, μωρό μου, σε πήρα." [Tớ ở đây rồi, bé yêu à, để tớ giúp cậu.]

"Thuốc mỡ. Nó có tác dụng như thuốc kháng sinh,"

Gật đầu, Enid lau đi những vết máu còn sót lại trên vết thương. Thò tay vào chiếc hộp và lấy ra một tuýp thuốc mỡ, nhỏ một ít lên ngón tay rồi bôi lên vết thương.

"Ok..." Enid liếʍ môi và gật đầu, cố vỗ về trái tim đang đập thình thịch của chính mình. "Ok. Tớ-tớ nghĩ là xong rồi. Bây giờ làm gì tiếp nữa?"

"Băng lại."

Băng lại...?

Enid lấy một miếng gạc cỡ vừa, bóc phần băng dính ở rìa rồi dán lên bụng Wednesday. Cô thì thầm lời xin lỗi khi nhấn tay xuống, và Wednesday hít một hơi thật mạnh. Cuối cùng Enid tháo găng tay ra và thở phào nhẹ nhõm.

"Được đấy. Đối với một người sợ máu và vết thương, hai mươi phút để cắt chỉ và thay băng cũng không tệ đâu." Wednesday khen ngợi. "Enid..."

"Hửm?"

Wednesday nắm lấy tay Enid và bắt đầu cố gắng ngồi dậy. Giật mình, Enid đỡ lấy cô không thể để phần bụng chịu thêm chút áp lực nào.

"Cậu cẩn thận hơn đi được không!" Enid nghiêm mặt trách mắng.

Wednesday thì thầm một lời xin lỗi. Cô nắm lấy cổ áo sơ mi người kia và kéo xuống, nhưng Enid đã dùng lòng bàn tay che miệng cô lại.

"Hửm...?"

Enid nhướng mày, bỏ tay ra khỏi miệng Wednesday. "Vừa nãy cậu mới nôn xong, lại còn chưa đánh răng nữa"

"Thì sao?"

"Tất nhiên là dị vãi rồi." Enid khịt mũi.

Wednesday hơi bĩu môi, và Enid bóp lấy mũi cô. Mũi cô nhăn lại.

"Đừng làm thế nữa, nếu không tôi sẽ cắt mũi cậu ra đấy."

"Oooh, thế thì tớ sẽ được cosplay Voldemort!" Enid ré lên. Cô nháy mắt với cái người đang bối rối kia. "Cảm ơn nha, bé yêu, tớ mong chờ lắm đấy."

"Dù tôi không hiểu cậu nói gì, tôi hy vọng ước nguyện của cậu sẽ không bao giờ thành sự thật"

Enid cau mày giả vờ buồn bã rồi nhặt chiếc áo len lên. "Haizz. Tớ đã chuẩn bị cả tá emoji để đăng instagram bắt đầu đế chế Voldemort rồi mà, nhưng cậu cứ phải phá tớ—giơ tay lên," Cô nhẹ nhàng mặc áo len vào cho Wednesday và âm thầm luyến tiếc khung cảnh thơ mộng vừa rồi. "Nhưng cậu cứ nguyền rủa tớ, Αγαπημένος." [Bé yêu.]

"Việc tôi giỏi nhất mà." Wednesday trả lời.

Wednesday bỗng dưng xấu hổ. Khuôn mặt vô cảm của cô ấy nhuốm sắc hồng đỏ. Và Enid phải vật lộn để ngăn nụ cười nở trên khoé môi.

"Cậu ổn không? Mặt hơi đỏ nha" Enid trêu chọc.

"Chưa bao giờ cảm thấy tốt hơn. Cơn đau đớn ở bụng là cảm giác tôi sẽ tận hưởng chừng nào nó còn tồn tại,"

"...phải rồi, mình sẽ phải tìm bác sĩ tâm lí" Enid lo lắng đến nỗi đổ mồ hôi.

"Ngủ với tôi đi, Enid," Wednesday ra lệnh nhưng gò má và mũi cô lại ửng hồng dữ hơn nữa. Cổ họng Enid nghẹn lại một chút, nhưng cảm giác đó dần dịu đi khi Wednesday tiếp tục. "Tôi...tôi đã có thể chịu đựng sự đυ.ng chạm và những cái ôm của cậu rồi. Thực hiện bước tiếp theo sẽ không có vấn đề gì."

"Một bước nhảy vọt đối với Wednesday ha." Enid thầm nghĩ rồi gật gật đầu và kéo chăn ra. Cô giúp Wednesday chui vào chăn trước và chuyển hộp thuốc sơ cứu sang bên cạnh giường.

"Đợi chút!" Enid kêu lên.

Wednesday đóng băng, tay chuẩn bị kéo lấy Enid dừng lại giữa không trung. "Gì?"

Và rồi suy nghĩ kì lạ bật ra trong đầu Wednesday, "Có chuyện gì sao? Cậu ổn không? Cần tôi đánh ai đó không? Gϊếŧ người thì sao?"

Enid đút tay vào túi áo và lấy ra một gói kẹo cao su đã nhăn nhúm. Bên trong có vài miếng kẹo vị dưa hấu. Wednesday tặng cho cái người đang cười toe toé kia một cái lườm nguýt.

"Đây. Vì bây giờ cậu không đánh răng được, tớ sẽ hôn cái miệng vị dưa hấu của cậu,"

Wednesday cầm lấy kẹo cao su, bóc ra và cho vào miệng. Cô nhăn mặt với miếng cao su có đường.

"Tôi ghét cái này."

Enid không chắc đó là kiểu "Tôi ghét cái này (thật)" hay "Tôi ghét cái này (giả)" của Wednesday, nhưng chắc đó là kiểu đầu tiên.

"Ngày mai vào bữa sáng." Enid bắt đầu nói khi trèo vào giường, "Tớ sẽ chuẩn bị cho cậu một ít nước thịt. Đừng cãi tớ, tớ không bắt cậu ăn gì nhiều cả, nên đừng có phàn nàn."

Wednesday càu nhàu.

"Và rồi tớ sẽ nói với các giáo viên là cậu không khỏe - là sự thật nha. Sau đó, chúng ta sẽ thư giãn vào cuối tuần để giúp cậu khá lên một chút."

"Tôi sẽ vặn đầu cậu đấy Sinclair."

"Không, cám ơn."

"Smug dolt," Wednesday lầm bầm. Nhưng, dù miệng cô có phát ra những lời giận giữ tới nhường nào, nó vẫn rất hài hước.

"Thế giờ cậu có hôn tôi không?" Wednesday hỏi.

Enid cúi xuống và môi họ chạm nhau. Một tiếng ngâm nga thoát khỏi cổ họng cô khi niếm được vị dưa hấu ngọt ngào. Cô chống khuỷu tay lên với một tiếng rêи ɾỉ và hôn xuống sâu hơn, nhưng vẫn cẩn thận để không đυ.ng vào vết thương.

Wednesday rùng mình và thở hổn hển khi Enid lùi lại, nhìn ngắm đôi đồng tử đen của cô. Ánh nhìn thật dữ dội. Tới nỗi cô không chắc là người kia có đang nhìn mình không.

"Tớ yêu cậu,"

Sau này khi nhớ lại, Wednesday sẽ không thừa nhận rằng cô đã phải che mặt đi và vì thế Enid đã trêu chọc cô mãi. Wednesday lẩm bẩm, tiếng nói bị nghẹt lại vì lòng bàn tay vẫn còn che phủ đôi môi.

"B-Bàn Tay nói rằng ông ấy cũng yêu cậu,"

Sống mũi Enid cọ cọ lên các đốt ngón tay che trên gương mặt người kia. "Thật sao, Wednesday?"

"Ừ, ông ấy đã nói thế đó"

Với một tiếng cười khúc khích, Enid nhẹ nhành hôn lên những đốt ngón tay của Wednesday. Chống người phía trên cơ thể nhỏ bé kia, Enid rúc vào hõm cổ cô ấy và cọ má lên sườn mặt Wednesday.

"Cậu có thể dựa vào tớ bất kể lúc nào cậu cảm thấy không chịu nổi nữa, bao gồm cả tớ." cô thì thầm vào một bên tai Wednesday. "Đừng chạy trốn nữa nhé."

"Tôi xin lỗi vì hành động của mình—"

"Không, đừng xin lỗi!" Enid rêи ɾỉ. "Dựa vào tớ đi. Xin cậu đấy. Tớ muốn giúp cậu, chỉ cần cậu cho phép tớ thôi."

Wednesday chớp mắt cố xua tan lớp sương mỏng che chắn tầm nhìn của cô. "Nếu cậu đủ ngu ngốc để giải quyết những vấn đề của tôi, tôi sẽ không ngăn cậu lại đâu." Một nụ cười ngượng ngùng, thoáng hiện trên khóe miệng cô. "Nhưng tôi hứa sẽ không để cậu bị sẹo nữa."

"Miễn là được ở bên cạnh cậu, tớ nhận thêm bao nhiêu vết cũng được."

Đôi mắt của Wednesday lướt qua những vết sẹo nhợt nhạt, lởm chởm trên trán Enid và trên quai hàm cô ấy. Cô không muốn lặp lại sự việc đêm đó thêm một lần nào nữa.

Thay vì đáp trả bằng những lời lẽ doạ nạt để Enid tránh ra cô ra, Wednesday hôn lên đôi môi kia một lần nữa, một cái hôn sâu. Cô rùng mình khi bàn tay ấm áp của Enid nắm lấy hông cô, ôm lấy cô kéo cô hãm sâu vào nụ hôn hơn.

"Tôi cũng yêu cậu." Wednesday thầm nghĩ.

HếtTổng Hợp One-shot Về Cặp Đôi Wednesday Addams X Enid Sinclai - Chương 4: Anh đào và vaniTổng Hợp One-shot Về Cặp Đôi Wednesday Addams X Enid Sinclai - Chương 4: Anh đào và vaniTổng Hợp One-shot Về Cặp Đôi Wednesday Addams X Enid Sinclai - Chương 4: Anh đào và vaniTự nhiên nhìn cái hình thấy mắc cười ghê á